THẦN KHÚC



Khoảnh khắc Huyễn Ba mang giày xong, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Hắn chỉ muốn cởi giày ra ngay.

Đế giày tựa hồ như có lốc xoáy, nháy mắt bộc phát một lực lớn khủng khiếp hút hắn vào trong.
Mà Khúc Duyệt trong lúc hắn ngồi trên đất mang giày cũng cảm thấy có điều bất thường.

Bản thân Tuyết Linh Điêu là linh thể yêu vật hệ thủy, Huyễn Ba có thuộc tính tương tự, khí tức tương đồng, quả thực huyễn thuật của hắn không dễ bị phát hiện, Khúc Duyệt đã bị lừa.
Nhưng, nếu Quân Chấp có bí mật, sợ Huyễn Ba mang giày của mình, nhất định sẽ đề phòng nó, sao lại dễ dàng trúng kế như vậy? Khi Tuyết Linh Điêu xuất hiện, Quân Chấp nói một tiếng "hỏng rồi", tiếp theo hắn đánh một đạo kiếm khí lên trời.

Lúc ấy Khúc Duyệt cho rằng, hắn báo cho tuyết giao đang ẩn mình trong đám mây xuống hỗ trợ.

Tuyết giao Lục Giai không chỉ là tọa kỵ của hắn mà còn là chiến sủng, khi trước ở làng chài Bàn Long Hải, một ngụm có thể nuốt luôn phân thân của ma đầu đỉnh cấp ba.

Tuy nhiên từ lúc Quân Chấp bị đánh lén đến giờ, tuyết giao vẫn không hiện thân.

Như vậy, đạo kiếm khí kia thật ra là ra lệnh tuyết giao tiếp tục ẩn trong mây, không được xen vào việc của người khác chăng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Duyệt kinh hãi.

Huyễn Ba đấu pháp không giỏi, lại vô hình vô tướng, cực kỳ khó bắt, đặc biệt trên khuyên tai của nàng còn có cả một biển lớn mà hắn dễ dàng trốn vào đó.

Thế nên Quân Chấp tương kế tựu kế, dùng giày để dụ hắn.

Trong giày chắc chắn có gì đó để trói buộc linh thể của Huyễn Ba.
Lúc Khúc Duyệt nghĩ thông suốt thì Huyễn Ba đã mang giày xong, không kịp ngăn hắn lại nữa, nàng không chút do dự rút bảo bối nàng giữ gìn cẩn thận trong vòng trữ vật ra.
Khi Huyễn Ba cảm giác lực hút mạnh mẽ khiến hắn không thể cử động, một đạo bạch quang phóng về phía hắn.


Tưởng rằng Quân Chấp ra tay nhưng hắn lại nhìn thấy Khúc Duyệt, trong tay đang cầm một thứ trông giống nỏ, bạch quang đánh về phía hắn chính do nỏ này bắn tới.
So với máu đầu lưỡi lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, có thể xuyên thấu linh thể của hắn, khiến cho phần hồn hắn run lên, chấn động dữ dội, cùng lúc đó, lực trói buộc hắn với đôi giày đồng thời biến mất.
Sau khi linh thể bị bắn tan, Huyễn Ba thoát ra khỏi giày.
Khúc Duyệt hét lên gấp gáp: "Mau quay lại!"
Không chần chừ, một đoàn hơi nước tựa khói bay trở về khuyên tai nàng, Huyễn Ba tức giận nói: "Hắn muốn giết ta!"
Khúc Duyệt trước tiên quan tâm đến Huyễn Ba: "Tiền bối cảm thấy thế nào rồi?"
Phải rồi, thân thể là đại sự.

Huyễn Ba không vội nổi giận, cẩn thận kiểm tra, thở phào nói: "Còn tốt, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể mang giày được, may mắn Mặt Trăng Nhỏ kịp thời ra tay."
"Vừa rồi tiên sinh sử dụng pháp bảo gì vậy?"
Quân Chấp ngồi dậy, lấy một đôi giày mới từ nhẫn trữ vật mang vào.

Sắc mặt y vẫn như thường, Khúc Duyệt không dám lơi lỏng phòng bị, nỏ lớn biến nhỏ được nàng nắm chặt trong tay, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.
"Là pháp bảo phòng thân cha ta tặng cho."
Thật ra không phải, đây là Tiêu Linh Tiễn của Bộ Đặc Biệt, là dụng cụ kết hợp giữa pháp lực và khoa học kỹ thuật.

Nó có thể tác động đến từ trường ngũ hành, làm biến mất toàn bộ năng lượng có trong một tấc vuông chỉ trong một tức.

Ừm, rất giống một máy chống nhiễu sóng hay máy chắn sóng ở hiện đại, Tiêu Linh Tiễn chính là một máy chắn linh lực.
Tuy chỉ có thể che chắn trong một tức, nhưng đối với người tu đạo mà nói, một tức đã có thể thay đổi rất nhiều.

Năm đó, Khúc Tống cùng rất nhiều trưởng tộc của các thế gia đuổi bắt Cửu Hoang hơn mười ngày, cuối cùng là nàng dùng một mũi tên này bắn qua mới có thể hạ gục hắn.

Phí tổn chế tạo Tiêu Linh Tiễn rất lớn, mỗi mũi tên chỉ có thể dùng một lần, hiện giờ trong tay nàng chỉ còn lại hai mũi tên.
Quân Chấp không đứng lên, liếc nhìn đôi giày nằm trên đất, nó liền bốc cháy, tiếp đó y khoanh chân điều tức.
"Tiên sinh có không ít phương pháp giữ mạng."
"Đương nhiên, vãn bối vẫn còn nhiều thứ lợi hại hơn nữa."
Khúc Duyệt chỉ có tu vi cấp bốn mà dám ra cửa lang bạt, đương nhiên không chỉ nhờ vào can đảm.

Sở dĩ nàng khoe khoang với Quân Chấp cũng vì muốn y cân nhắc một chút, con gái của đại lão cảnh giới Độ Kiếp không dễ chọc.
"Quân Chấp ngươi chờ đó!" Huyễn Ba hậm hực thề, "Ta nhất định sẽ mang được giày của ngươi, thù này ta nhất định báo!"
"Tiền bối!" Khúc Duyệt ngăn cản hắn tiếp tục chọc giận Quân Chấp.
"Là ngươi hại ta trước đấy!" Giọng của Quân Chấp nghe không ra hỉ nộ, "Cửu Quốc chỉ đối nghịch với Thiên Ma và thân thiện với yêu loại, nhưng ngươi ngoại trừ hại người còn vi phạm luật pháp của Phúc Sương và hiệp ước Cửu Quốc, ta hoàn toàn có tư cách giết ngươi."
Khúc Duyệt liếc y một cái, rõ ràng có thể chọn cách khác nhưng vẫn tương kế tựu kế, đây là kiểu chấp pháp quái quỉ gì.

Huyễn Ba nhô đầu ra khỏi khuyên tai, cười lạnh liếc y: "Ta chỉ muốn mang giày của ngươi thôi, ngươi lại tàn nhẫn muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi sợ ta như vậy sao?"
Thái độ của Quân Chấp vẫn lễ độ như cũ: "Mỗi người đều có bí mật, huống chi ta là Nhiếp Chính Vương Phúc Sương, ta không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi gì cả.

Hơn nữa ta đã từng nhấn mạnh chuyện này nhưng ngươi trước sau vẫn không từ bỏ ý định, thậm chí bày mưu hại ta.

Nếu không vì nể mặt Khúc tiên sinh, khoảnh khắc ngươi mang giày vào đã hồn phi phách tán.

Vừa rồi ta chỉ cho ngươi một lần giáo huấn, không thật sự muốn mạng của ngươi."
Huyễn Ba: "Ngươi..."
Khúc Duyệt đoạt lời: "Huyễn Ba rất tò mò, đã mạo phạm điện hạ, thỉnh ngài không chấp nhặt với hắn."
Quân Chấp cười nói: "Ta tất nhiên không chấp nhặt với hắn, nhưng nếu hắn lại đặt tay lên người ta lần nữa, ắt phải trả giá." Ngừng một chút, "Bất luận là ai!"
"Đa tạ!" Khúc Duyệt chắp tay, nàng hiểu y cũng đang cảnh cáo nàng.
Quân Chấp nhìn Khúc Duyệt, vẻ dò xét trong mắt càng sâu: "Vừa rồi ta nghe thấy Huyễn Ba nói tiên sinh muốn điều tra ta?"
Khúc Duyệt thầm rên một tiếng trong lòng, mím môi, phải trả lời thế nào đây?
Quân Chấp thu hồi tầm mắt, đôi tay đặt ở đan điền, mở miệng nói: "Khúc tiên sinh tới Phúc Sương ta...!thật sự rất đột ngột."
Khúc Duyệt không nghĩ ra lý do thoái thác, căng da đầu nói: "Chuyện không phải như ngài nghĩ đâu.


Huyễn Ba hiểu lầm vãn bối ái mộ ngài, khuyên vãn bối thổ lộ với ngài.

Vì vậy, vãn bối tùy tiện viện đại một lý do là Khúc gia nghiêm khắc, vãn bối muốn tìm hiểu nhân phẩm của ngài trước..."
Quân Chấp nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi một câu: "Vậy nhân phẩm của ta thế nào?"
"Nhân phẩm của ngài..." Không đúng nha, Khúc Duyệt suýt nữa bị y kéo theo, "Đều là hiểu lầm cả, vãn bối vốn không có ý này.

Nhân phẩm của ngài tốt hay xấu đều không quan hệ với vãn bối."
"Thì ra là vậy." Quân Chấp nhàn nhạt gật đầu.
"Tiền bối ngàn vạn lần đừng hiểu lầm." Khúc Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói thêm, "Vãn bối đã có người trong lòng."
Quân Chấp càng nhìn nàng chăm chú hơn: "Nhưng trước đây cô từng nói cô không có tình lang."
Khúc Duyệt bình tĩnh tự nhiên đáp: "Bị ép phải tách ra, dĩ nhiên không còn là tình lang."
Quân Chấp đưa một ánh mắt "đã hiểu" rồi nói: "Đi thôi."
Nhưng vừa đứng lên, bước chân y khựng lại suýt té ngã.
Khúc Duyệt đứng im chỉ mấp máy môi: "Ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì." Quân Chấp ổn định thân thể, đột nhiên nhíu mày, làm động tác "im lặng".
Khúc Duyệt cũng cau mày thả nhĩ thức ra ngoài.

Nàng nghe được nhiều âm thanh hỗn loạn trên bầu trời trong cốc, dường như có tiếng tuyết giao phẫn nộ gầm rống, xem ra đang gặp phiền toái gì đó.
"Nó đang đi về phía ta." Quân Chấp lại ngồi xuống nhắm hai mắt lại, "Để ta điều tức một lát."
"Được."
Quân Chấp nhắm mắt điều tức, còn Khúc Duyệt đi về phía đối diện y, ngồi xuống dựa vào vách sơn động.

Nàng nhíu mày, biết rằng vụ án lần này không dễ xử lý, nàng không ngại tu vi cao của "đối tượng" mà là tâm cơ thâm sâu của người này.

Cơ thể suy nhược của Quân Chấp tỷ lệ nghịch với tâm tư của y.

Thế nhưng với đầu óc như vậy, trước đây lại bị Thiên Phong quốc sư tính kế đến nỗi bị thương hồn phách, e rằng bụng dạ Nguyên Hóa Nhất kia cũng không cạn.
"Mặt Trăng Nhỏ à, hắn tuyệt đối có vấn đề.

Khi ta mang giày của hắn đã cảm nhận được linh hồn hắn tràn ngập lệ khí, sát ý của hắn rất lớn, không hề đạm nhiên như vẻ ngoài đâu!"
Huyễn Ba truyền âm cho nàng, "Ta chưa bao giờ mang giày của người nào mà lại cảm nhận được cảm xúc phức tạp như thế cả."
"Ừm." Khúc Duyệt gật đầu.
Quân Chấp không phải người có lòng dạ hẹp hòi, việc vặt thường rất rộng lượng, phòng bị Huyễn Ba như vậy khẳng định là có bí mật.

Nàng dặn dò Huyễn Ba: "Tiền bối không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Chỉ là ta không thường dùng đầu óc thôi, hôm nay ta dùng có tí xíu xiu trí tuệ nên mới bị hắn bắt chẹt.

Sau này ta dùng đầu óc thường xuyên hơn, xài nhiều trí tuệ hơn, hắn chẳng thể là đối thủ của ta!"
Huyễn Ba tức muốn chết, hắn nào giờ ở trong biển, có khi nào phải đấu tâm cơ đâu.

Lần đầu chơi thử đã bị vả mặt.
"Mặt Trăng Nhỏ, ta rút lại lời khuyên ngươi thổ lộ, ngươi tốt nhất nên đổi lại ước muốn của mình đi.

Không tính đến hắn rốt cuộc có bí mật gì, riêng việc hắn suốt ngày tính kế người ta như thế, ở chung với hắn không mệt chết sao? Còn không bằng ngươi cứ đi thích tên Giang sư đệ ngốc nghếch kia nữa.

Đương nhiên lựa chọn tốt nhất vẫn là ta, nhưng mà ta quá chói lóa không hợp với ngươi."
Khúc Duyệt:...
Nàng buồn cười nói: "Vừa rồi tiền bối còn nói ngài mà dùng đầu óc tính kế thì hơn hẳn Quân Chấp."
Huyễn Ba sững người: "À, đúng."
Hừ, hắn nào thật sự muốn so với Quân Chấp, hắn không thèm biến thành cái bụng đầy tâm cơ kia, nghĩ là thấy chán ghét rồi.

Song giày của Quân Chấp thì hắn nhất định phải mang.

Khúc Duyệt cảm nhận được rõ ràng buồn bực của Huyễn Ba dần dần tiêu tán, trạng thái bình thường được khôi phục.

Nàng thầm nghĩ, tính cách Huyễn Ba thật sự rất tốt.
"Vừa rồi đa tạ ngươi nha."
Huyễn Ba chậm rãi ngưng kết lại linh thể, đôi tay chống cằm dựa vào miệng bình.

Ngũ quan hiện tại chưa nhìn thấy rõ, gần giống như một người tuyết nhỏ bao quanh bởi ánh sáng trắng.
"Ta tuyên bố từ giờ trở đi ngươi có tư cách làm người theo đuổi ta, sau này Huyễn Ba Bàn Long Hải sẽ che chở cho ngươi."
"Cảm ơn." Không khí nghiêm túc hạ xuống, Khúc Duyệt bị hắn chọc cho cười, "Ngài cũng vì ta muốn điều tra nên mới ra tay mà."
"Ta phát hiện Mặt Trăng Nhỏ rất giống tịch tộc chúng ta."
"Sao?" Khúc Duyệt tò mò.
"Ngươi rất tốt với ta, ta cũng đối tốt với ngươi."
Khúc Duyệt cười nói: "Không phải nên như vậy sao?"
Huyễn Ba đáp: "Nhưng phần lớn con người hay xem việc người khác đối tốt với mình trở thành việc đương nhiên, thậm chí còn lấy oán trả ân."
Tuy hắn luôn mong muốn được hóa hình nhưng lại không muốn cần tu khổ luyện, chỉ dành phần lớn thời gian để vui chơi.

Hắn không lấy việc tu luyện thành người làm chấp niệm sâu sắc gì.

"Người" trong mắt hắn là loại sinh vật vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ.

Tình cảm của bọn họ phong phú tạo nên rất nhiều câu chuyện mà hắn thích nghe.
Tuy nhiên...
Huyễn Ba từng cứu một người đánh cá mạo hiểm ra biển.

Khi biết được người kia vì để cứu chữa cho vợ mình mới không màng đến tính mạng, hắn vô cùng cảm động, tặng cho người đó rất nhiều tài bảo.

Sau đó người đánh cá kia trở thành phú thương, sát hại người vợ tào khang để rước về người vợ mới xinh đẹp hơn.
Hắn cũng từng tạo cơ hội cho một tu đạo giả nghèo túng nhưng gã tu đạo ấy có lòng tham không đáy muốn chiếm hắn cho riêng gã.
"Mặt Trăng Nhỏ à, ta phải xuống đáy biển để củng cố linh thể một chút.

Mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận."
"Ừ."
Huyễn Ba hóa thành một con cá chép, trước khi lặn xuống nước còn đọc một bài thơ.
Kiếp phù du nhiều ai oán
Tùy tiện nhất thống khoái
Huyễn Ba thẳng thắn hoạt bát ai cũng yêu
Quân Chấp gian trá giảo hoạt chết thật mau
A
Chết
Thật
Mau
Sau một lát, có tiếng trầm đục vang lên: "Hừ!"
Không lâu sau, Quân Chấp đứng lên, trên mặt lộ vẻ lo lắng hiếm thấy: "Khúc tiên sinh, chúng ta phải trốn đi, hiện giờ ta không thể đối phó với những người đang tới.".


Bình luận

Truyện đang đọc