THẦN KHÚC



"Đi thôi."
Xác định việc này xong, tâm tình Cửu Hoang trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, hắn thoải mái tự nhiên giẫm lên bậc thang đi lên.
Khúc Duyệt không có bất kỳ manh mối nào về sự thay đổi cảm xúc của hắn, bước nhanh hai bước đuổi theo: "Chàng không lo lắng cho sư phụ ư?"
Khúc Duyệt không giấu điều gì, kể lại toàn bộ ý định của bọn người Diệp Lam Khuynh.
Cửu Hoang kinh ngạc khi nghe nói sư phụ mình còn sống, nhưng hắn nhanh chóng tỏ ra thờ ơ: "Người nghĩ ra biện pháp này mới là người cần phải lo."
— —
Cửa phòng họp mở ra, hai người đi vào, Diệp Lam Khuynh và nữ tu giả bên cạnh nhìn Cửu Hoang chằm chằm không chớp mắt.
"Cửu Hoang quân, nhiều năm không gặp." Diệp Lam Khuynh mở miệng trước.
Cửu Hoang phớt lờ hắn.
Diệp Lam Khuynh chợt nhớ ra, sửa lại: "Cái Thế, còn nhớ ta không?"
Cửu Hoang vẫn phớt lờ hắn.
Diệp Lam Khuynh vừa ngượng vừa bực: "Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không, hay là ngươi lại đổi tên?"
Lúc này Cửu Hoang mới liếc hắn một cái: "Ngươi nói chuyện với ta thì ta nhất định phải để ý đến ngươi?"
Sắc mặt Diệp Lam Khuynh đen lại càng đen.
Những người đứng phía sau muốn quát mắng Cửu Hoang vô lễ nhưng nhìn qua nhìn lại, đùn đẩy lẫn nhau một hồi, rốt cuộc chẳng ai dám lên tiếng.

Bọn họ là người Thập Cửu Châu đương nhiên rõ ràng hơn ai hết người trước mặt đây là nhân vật thế nào, hung tàn đến mức cả tà ma châu Nam Man đều run sợ.
Vậy mà người Hoa Hạ lại không khóa trụ Khí Hải của hắn, để hắn tự do ra vào.

Xem ra thế giới này tuy nhỏ nhưng khả năng không hề tầm thường.
"Là hắn phải không?" Khúc Tống nhìn về phía nữ tu giả đứng bên cạnh Diệp Lam Khuynh.
Nàng ta không đáp, lấy trong vòng trữ vật ra một người gỗ, chỉ pháp hóa đao chém đứt cánh tay trái của người gỗ, sau đó dùng tay không bẻ gãy tay phải.


Tiếp theo nhìn về phía Cửu Hoang, giọng lạnh băng: "Còn nhớ không?"
Cửu Hoang nhíu mày: "Ngươi là con rối được mở linh trí kia."
Nữ tu giả cất con rối đi, lần nữa ngồi xuống: "Không sai."
Diệp Lam Khuynh lo lắng nhìn nàng ta, thấy tinh thần nàng vẫn tốt hắn thoáng yên tâm, dời tầm mắt lên trên người Khúc Duyệt: "Đây tính là đã xác nhận rồi, đúng không? Có thể giao người cho chúng ta không?"
Khúc Duyệt nghĩ việc này chỉ chứng minh được hồn phách của nàng ta từng nhập vào trong người gỗ, rồi sau đó đã quay về lại với thân thể, không giống với những người bị rút hồn đến chết khác.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào chi tiết này cũng đủ liệt sư phụ Cửu Hoang vào diện tình nghi.
Y theo công ước, Hoa Hạ cần phải phối hợp.
Bởi vì dựa theo qui định tội liên đới của Thập Cửu Châu, sư phụ bị tội đào tẩu, đệ tử thân truyền phải đứng ra gánh vác.
Trừ khi Cửu Hoang được chứng minh bị tù oan ở Hoa Hạ và lập tức được trả tự do, Hoa Hạ sẽ không cần phải để ý đến chuyện của Thập Cửu Châu nữa.

Muốn bắt Cửu Hoang, Thập Cửu Châu phải tự ra tay.
Khúc Duyệt nói: "E rằng tạm thời không được."
Diệp Lam Khuynh thật sự nổi giận: "Các người đừng khinh người quá đáng!"
Khúc Duyệt chắp tay: "Tiền bối bớt giận, chỉ là Thiên La Tháp của chúng ta rất đặc biệt, nó hạ ấn ký thần hồn lên tù nhân.

Trước đây tiền bối Cửu Hoang đã bị thần tháp thông qua ấn ký trừng phạt đến thân thể suy nhược, cho dù chúng ta thả đi cũng không cách nào rời khỏi tháp, cần phải chờ ấn ký ổn định lại mới có thể rời khỏi trong khoảng vài tháng."
Diệp Lam Khuynh nói: "Rõ ràng là..."
Khúc Tống ngắt lời: "Muốn biết thật giả, với tu vi của ngươi, không phải kiểm tra tình trạng thân thể Cửu Hoang một chút là nhìn ra được sao?"
Diệp Lam Khuynh dừng một chốc để kiểm tra, thật đúng là thần hồn bị tổn hại.
Khúc Duyệt đề nghị: "Chư vị tiền bối không bằng trở về trước, chờ ấn ký của Cửu Hoang tiền bối ổn định hoàn toàn, vãn bối đích thân đưa người đến."
Không thể nào cứ vậy lập tức giao người, cho dù ấn ký thần hồn của Cửu Hoang đã được Thiên La Tháp ổn định rồi cũng không được, nàng phải đi theo một chuyến.

Bằng không chuyện gì cũng ụp lên đầu hắn, với tính cách của Cửu Hoang, cộng với việc hắn căn bản không biết giải thích là gì, chắc chắn tiếp theo sẽ là máu chảy thành sông.
Nhưng nàng còn có việc cần làm, vụ án này lại đã cách đây năm trăm năm, không cần gấp gáp, có thể trì hoãn một thời gian.
Diệp Lam Khuynh hỏi: "Yêu cầu bao lâu?"
Khúc Duyệt đáp: "Nhanh thì ba đến năm tháng, chậm thì ba bốn năm, khó xác định."
Diệp Lam Khuynh cười lạnh: "Không ai khác có thể củng cố ấn ký à?"
"Con người có thể ư?" Mắt Khúc Duyệt ánh lên niềm vui, khiêm tốn thỉnh giáo, "Chúng ta không hiểu biết nhiều về bảo vật cấp thần.

Thập Cửu Châu đa dạng chủng tộc, đất rộng của nhiều, nhất định là bảo vật cấp thần nhiều vô kể, tiền bối chắc chắn hiểu biết hơn chúng ta, có thể cho vài lời khuyên được không?"
Mặt Diệp Lam Khuynh sượng cứng.
Mấy người đứng sau miệng méo xệch, tiểu nha đầu này ghi thù quá đi.

Đại sư huynh nhà bọn họ xưa nay không kiêu căng, chỉ vì khó chịu trước thái độ của Khúc Tống, nhất thời xúc động nên mở miệng châm chọc một câu, thế mà bị nói móc lại đến hai lần.
"Được rồi, áp tải Cửu Hoang trở về đi." Khúc Tống lên tiếng, "Những việc còn lại để ta và vị đại sư huynh Quy Hải Tông đến từ Thập Cửu Châu chủng tộc đa dạng đất rộng của nhiều này nói chuyện."
Diệp Lam Khuynh và mấy người phía sau:...
Quả nhiên bốc đồng là ma quỷ, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải giữ tâm thái bình thản.
Khúc Duyệt gật đầu ý bảo Cửu Hoang đi theo mình.
Cửu Hoang chần chừ nhìn Diệp Lam Khuynh: "Ngươi nói sư phụ ta không chết? Các ngươi muốn dùng ta dẫn dụ ông ấy ra?"
Diệp Lam Khuynh khôi phục thái độ bình thường: "Đúng vậy."
"Thật không nghĩ ra." Cửu Hoang hoàn toàn không lo lắng cho sư phụ, "Sư phụ bị dẫn dụ ra sẽ đại khai sát giới, hậu quả tính lên đầu kẻ nào?"
Sống lưng Khúc Tống chợt lạnh: "Việc của Thập Cửu Châu giới các ngươi, ngươi nhìn chằm chằm vào ta để làm gì?"
Cửu Hoang vẫn chỉ nhìn anh chằm chằm: "Ta sợ lúc đó máu chảy thành sông, ngươi lại đổ tại ta dẫn ra."
Khúc Tống chỉ vào Diệp Lam Khuynh: "Hỏi hắn."

Cửu Hoang nào muốn quan tâm đến Diệp Lam Khuynh, quan trọng là Khúc Tống.

Hắn muốn hỏi cho rõ chuyện bồi thường cho ngồi tù oan được tính theo thời gian hay tính theo việc.
Lúc trước bị Lục Nương triệu hồi ra có tính ko?
Vì Khúc Đường mà góp mặt cho đủ số có tính không?
Sau này hắn bị đưa về Thập Cửu Châu một khoảng thời gian có được tính vào luôn không?
Nếu nói là không tính hắn liền không đi, mệt.
Dẫn sư phụ ra cũng vô dụng, sư phụ cũng nghèo, một bộ quần áo mặc tận hai trăm năm, nào có thể cho hắn tiền.

Vốn dĩ hắn vẫn thường nhớ đến sư phụ, biết ông vẫn còn tại thế thì không sao hết, thậm chí còn có chút giận.
Trong lòng Cửu Hoang vẫn còn âm thầm cân nhắc, Khúc Duyệt đã kéo hắn đi ra cửa.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com & wattpad —
Giang Thiện Duy cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu ngủ trưa thì mơ thấy bóng của mình không đi theo mình nữa.

Ban đêm nằm mơ lại thấy mình đang chải đầu trước gương, bóng trong gương đột nhiên chảy máu thất khiếu.
Mấy chuyện này là tình tiết thường thấy trong phim kinh dị mà.

Cậu là người tu đạo, trong viện còn có một vị Kiếm Tiên đang ở, chung quanh sẽ không có ma đúng không?
Dù Giang Thiện Duy chưa từng gặp chuyện thế này nhưng cũng hiểu được nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

Như thể có một thế lực nào đó thông qua cảnh trong mơ nhắn nhủ rằng cậu đang gặp nguy hiểm.
"Là thứ gì đi theo ta?" Đầu ngón tay cậu lóe lên ánh sáng xanh, cẩn thận quan sát xung quanh.
Chuyện của mình thì mình tự giải quyết trước đã, hở một tiếng liền há mồm kêu cứu mạng sẽ bị Bì Bì chê cười.
"Không ra đúng không?" Hỏi một lúc vẫn im lìm, Giang Thiện Duy không còn cách nào khác đành chuẩn bị đi nói với sư tỷ.
Hạ quyết tâm, đang định đi ra cửa, thình lình nghe một giọng nói: "Ca ca, đừng đi!"
Giang Thiện Duy giật mình dừng bước, tiếng "ca ca" này cậu đã từng nghe rồi! Cậu chớp chớp mắt, tự véo mình một cái thật mạnh.

Không phải mộng.

Chợt nhớ đến giấc mộng kỳ lạ mấy tháng trước, cậu hoảng sợ không thôi.
Cậu thực sự có đệ đệ? Còn muốn ăn thịt cậu?
Giang Thiện Duy định mở cấm môn gọi sư tỷ đến, một đám dây gai đen chằng chịt đột ngột xuất hiện quấn lấy cậu, trấn áp pháp lực của cậu.
"Ta tên Chi Kỳ." Một bóng đen từ trong thân thể Giang Thiện Duy chui ra, từ mặt đất vươn lên thành người cao lớn, mái tóc xoăn lộ ra ngoài áo đen, "Ta vốn không muốn xen vào cuộc sống của ngươi, thật bất đắc dĩ mới quấy rầy sự bình yên của ngươi."
Chi Kỳ đang mang thương tích trong người, lại bị Quân Chấp đuổi theo không bỏ, không còn cách nào khác đành chui vào trong cơ thể Giang Thiện Duy.

Hai người một thiện một ác nhưng khí tức cực kỳ giống nhau, chẳng những có thể ẩn náu kín đáo, còn có thể giúp hắn hồi phục thân thể.
Đáng lý Giang Thiện Duy không thể nào phát hiện, Chi Kỳ không đoán ra vì sao cậu ta lại mẫn cảm với sự hiện diện của hắn.
Giang Thiện Duy nhìn người trước mặt, không hề thấy quỷ dị vì Huyễn Ba vẫn thường xuyên biến thành hình dáng của cậu, cậu hỏi: "Ngươi là thứ yêu quái nào?"
"Ta là đệ đệ ruột của ngươi!" Chi Kỳ giơ tay ra, "Không cần ta nói nhiều, ngươi cảm nhận đi!"
Giang Thiện Duy cũng lớn gan, chẳng ngại áp lòng bàn tay mình với hắn.
Hai cổ khí tức quấn quít lấy nhau, Giang Thiện Duy cảm nhận được một sự thân thiết sâu sắc cùng nguồn cội.
"Ca ca..." Giọng Chi Kỳ nghẹn ngào.
Mắt Giang Thiện Duy cũng ngân ngấn nước, tâm trí cậu rối bời: "Thì ra ta có một em trai, vì sao gia gia chưa từng nói cho ta biết."

Chi Kỳ nói: "Chuyện dài lắm, huynh không biết càng tốt hơn." Rồi khẩn cầu, "Ca ca giúp ta với."
Giang Thiện Duy nhíu mày: "Giúp ngươi?"
Chi Kỳ nói: "Quân Chấp muốn bắt đệ, huynh giúp đệ rời khỏi biệt viện đi."
Quân Chấp đã bao vây toàn bộ biệt viện, hắn chỉ có thể chờ đợi Giang Thiện Duy đi ra khỏi biệt viện.

Thế nhưng, Giang Thiện Duy chẳng những không đi, lại còn chẳng rời khỏi khoảnh sân nơi hắn ở.
Giang Thiện Duy hỏi: "Vì sao họ phải bắt ngươi?"
"Đạo bất đồng." Chi Kỳ trầm mặc một lát, "Ca Ca, xin hãy giúp ta lần này, bằng không ta thật sẽ chết, huynh mới vừa biết được sự tồn tại của ta, lẽ nào nhẫn tâm nhìn ta chết đi?"
Giang Thiện Duy vẫn im lặng.
Chi Kỳ lại gọi một tiếng: "Ca ca..."
Giang Thiện Duy căng thẳng suy nghĩ, đưa ra một quyết định: "Được, ta giúp ngươi.

Nhưng sau khi ra ngoài ngươi phải nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra."
"Được." Chi Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã quan sát nhiều ngày, Giang Thiện Duy đơn thuần không có tâm cơ, Quả Thiện vốn là như vậy, dù bị nhân loại dạy dỗ ngần ấy năm cũng không ảnh hưởng đến bản chất của cậu ta.
Chi Kỳ tháo bụi gai trói Giang Thiện Duy, lần nữa chui vào cơ thể cậu.

Hắn vốn định uy hiếp cậu ta một câu để phòng ngừa vạn nhất nhưng lại nuốt xuống.

Hắn đang chơi bài tình cảm vì vậy tốt nhất là đừng nói bất cứ điều gì gây tổn thương.
Giang Thiện Duy núp sau cửa sổ âm thầm quan sát.

Trong viện chỉ có Bì Bì, Kiếm Tiên tiền bối và sư tỷ đều đã khóa cấm môn.
Chi Kỳ không nói nên lời: "Huynh không cần cẩn thận như vậy, cứ ra vào như bình thường là được, nếu không càng dễ bị hoài nghi."
Giang Thiện Duy ngượng ngùng ừ một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Bì Bì ngồi trên mái nhà thấy cậu ta rón ra rón rén, hoài nghi hỏi: "Giang Thiện Duy, ngươi đi ăn trộm à?"
Giang Thiện Duy giật mình, ngẩng đầu trừng mắt với nó: "Ngươi ngồi trên cao canh gác như vậy là muốn dọa ai, sư tỷ và Kiếm Tiên tiền bối đều ở đây, ai cần người canh giữ?"
Bì Bì chép miệng: "Ta là người tài giỏi bận rộn, đâu có giống như ngươi chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, không hề cống hiến mà còn yên tâm thoải mái."
Chi Kỳ nói: "Con hạc này thật phiền."
Giang Thiện Duy có thể nghe được hắn nói, thử truyền âm: "Không chỉ phiền còn rất xấu."
Chi Kỳ: "Sau này có cơ hội ta thay huynh giết nó."
Giang Thiện Duy vội nói: "Đừng, sư tỷ giữ nó lại để dùng, huống chi bây giờ nó khá hơn trước kia nhiều...!Ngươi biết không, trước đây nó...!Sau này..."
Giang Thiện Duy lải nhải nói, Chi Kỳ im lặng nghe.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Ẩm Triều Tịch, đột nhiên Giang Thiện Duy dùng chân đá cửa, hét lên: "Tiền bối cứu mạng! Trong người ta có tà ma ẩn núp!"
Nếu không có những giấc mơ trước đó, Giang Thiện Duy chắc hẳn đã mềm lòng thả hắn đi, cậu không thể nào quên được cảnh tượng mình bị hắn ăn mất.

Ngay cả ca ca ruột thịt cũng ăn, tâm địa của gia hỏa này thật đen tối, cậu chẳng sợ lúc này bị hắn giết ch/ết, quyết không thể thả hắn đi..


Bình luận

Truyện đang đọc