THẦN KHÚC



"Anh họ...!của Cửu Hoang?" Khúc Duyệt ngờ rằng mình nghe lầm, lập tức hỏi lại.
Chi Kỳ không thèm úp mở: "Diệp gia ở Thập Cửu Châu, tổ tiên là người mang huyết thống Thiên Võ tộc, truyền đến ngày nay thì huyết thống ấy đã cực kỳ loãng, nhưng cũng đủ để Diệp gia sản sinh ra vô số nhân tài, có một vị lão tổ đạt cảnh giới Hợp Đạo và bước lên vị trí đệ nhất trong bốn đại gia tộc."
Thế giới Thập Cửu Châu có thể đứng trên đỉnh của Tam Thiên Thế Giới bởi vì họ có không ít tu đạo giả cảnh giới Hợp Đạo, mỗi thế lực chỉ cần một người đã có thể khuấy động cả một mảnh trời.
Tuy nhiên tuổi thọ của người Hợp Đạo cũng có hạn, sẽ bị thiên nhân ngũ suy, nghe nói so với cảnh giới Độ Kiếp, họ càng dễ chết hơn, vì vậy không thường lộ diện.
"Gia chủ của Diệp gia, Diệp Thừa Tích là em trai của chủ nhân ta, Diệp Thừa Tùng.

Ông ấy còn là chủ nhân đỉnh Kiếm Phong của Quy Hải Tông, địa vị của ông ta ở Thập Cửu Châu giống như Kiếm Thần Vi Tam Tuyệt ở Phúc Sương vậy."
Khúc Duyệt kinh ngạc, lờ mờ đoán ra: "Là cha của Cửu Hoang?"
Chi Kỳ gật đầu: "Cửu Hoang là con trai trưởng của Diệp Thừa Tích, vừa ra đời không lâu đã bị kẻ thù cướp đi, cuối cùng những kẻ đó tự nổ tung mà chết, đứa trẻ mới sinh cũng bị liên lụy, chết không nguyên vẹn.

Nhưng thật ra đứa bé đã bị một tà tu âm thầm đánh tráo, thứ bị nổ chết chỉ là một con rối.

Hai bên đánh nhau, kẻ tà tu trở thành ngư ông đắc lợi, lặng lẽ mang đứa bé đi."
Thật quá sức tưởng tượng, Khúc Duyệt không thể tin: "Cả một Diệp gia như thế mà con trai gia chủ lại dễ dàng bị bắt đi như thế? Còn sư phụ của Cửu Hoang, vì sao ông ấy phải bắt người, ông ta cũng là kẻ thù của Diệp gia?"
"Việc này ta không rõ lắm." Chi Kỳ chỉ nói những gì hắn biết, "Lúc ấy hình như Diệp Thừa Tích bận rộn việc gì đó không có mặt ở Diệp gia.

Trẻ mới sinh chưa được thắp đèn linh hồn nên mọi người đều cho rằng đã chết.

Diệp Thừa Tích vẫn không biết Cửu Hoang là con trai mình."
"Vậy làm sao ngươi biết?" Khúc Duyệt nhìn hắn chằm chằm.
"Vì chủ nhân của ta biết." Chi Kỳ giải thích, "Năm trăm năm trước, ta bị tà tu kia nhốt ở núi Cửu Hoang, vô tình bị Cửu Hoang hái xuống, cắn một miếng mới có thể chạy thoát.

Nhưng ta vừa rời khỏi núi Cửu Hoang đã bị Diệp Thừa Tùng lúc ấy đang lẻn vào Châu Nam Man bắt được, cho nên ông ta hẳn đã biết việc này từ sớm."
Diệp Thừa Tùng bắt giữ bản thể của hắn đồng thời cũng có ý muốn đào tạo hắn, nhưng Chi Kỳ biết rõ ông ta bồi dưỡng hắn chỉ để giúp ông ta làm việc dơ bẩn mà thôi nên đương nhiên chẳng hề cảm kích.
Khúc Duyệt giữ việc này trong lòng: "Diệp Lam Khuynh đột nhiên đến chỗ bọn ta, yêu cầu đưa Cửu Hoang về Thập Cửu Châu để dẫn dụ sư phụ hắn ra, cũng do chủ nhân của ngươi sắp đặt?"
Không đợi Chi Kỳ đáp lời, nàng nói tiếp: "Dụ sư phụ hắn ra không phải việc chính, các ngươi chỉ muốn biến sự việc trở nên ầm ĩ.

Cửu Hoang vốn đã có tiếng tàn bạo nhưng hắn đã ẩn tích mười năm, vì vậy bây giờ các người muốn đem hắn đẩy ra, nháo lớn cho mọi người chú ý.


Tiếp theo sẽ nói cho cha của Cửu Hoang biết hắn chính là con ruột của ông ta..."
Chi Kỳ nói: "Dụ lão tà tu kia ra cũng vô cùng quan trọng.

Chủ nhân ta nghĩ rằng sau khi Diệp Thừa Tích biết được chân tướng nhất định sẽ muốn giết thầy trò Cửu Hoang, còn Cửu Hoang khi bị nhốt trong Thiên La Tháp chắc chắn sẽ hấp thu ngọn lửa, đột phá Độ Kiếp, sau khi ra ngoài sẽ đối đầu với cha ruột mình.

Tuy nhiên ban đầu không biết vì sao chủ nhân ta không tính đi nước cờ này, chỉ nhìn Cửu Hoang ngồi tù ở chỗ các người dường như đã cảm thấy rất vui..."
Khúc Duyệt không biết gì về Diệp Thừa Tùng nên không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào.
"Được rồi, ta đã nói sự thật cho ngươi." Chi Kỳ trầm mặc.
"Ngươi vẫn chưa nói với ta làm sao ngươi vào được thế giới ma chủng?" Khúc Duyệt hỏi.
"Chủ nhân đưa cho ta một lưỡi hái do Thiên Công tộc chế tạo, có thể tạo một đường hầm không gian xuyên vào ma khí, ngươi và Giang Thiện Duy cũng đã đi qua đường hầm đó mà vào." Pháp lực bị phong ấn, Chi Kỳ không thể lấy ra lưỡi hái, "Nhưng sau khi sử dụng, thứ linh vật thượng cổ này cần được bổ sung năng lượng mới có thể dùng tiếp, sau khi ta vào đây cũng không có cách gì đi ra, chỉ có thể liên lạc với chủ nhân thông qua pháp bảo."
Khúc Duyệt thấy trong khi nói chuyện Chi Kỳ hít thở khó khăn, có lẽ bị thương không nhẹ.
Nàng dò hỏi Câu Lê: "Tiền bối, trong tình trạng không có bản thể, hắn bám vào người Quả Thiện có thể ăn luôn Quả Thiện không?"
Câu Lê liếc mắt nhìn Chi Kỳ: "Chỉ là tiểu quả tinh thôi, không có năng lực này."
Nghe được lời Khúc Duyệt hỏi, Chi Kỳ đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Thiên Đạo chẳng muốn thấy ta được an ổn nên ly gián hai anh em ta."
Khúc Duyệt cân nhắc rồi nói: "Thỉnh tiền bối thu hồi pháp bảo."
Câu Lê ưa làm việc nhanh gọn, không nói hai lời, ngoắc ngón tay, móc câu lập tức thả xương bả vai Chi Kỳ ra bay về trong tay hắn.
Chi Kỳ ngã chúi xuống đất, phun ra một ngụm máu, sau đó nói: "Ta có thể vào trong cơ thể ca ca tĩnh dưỡng mấy ngày được không? Yên tâm, sẽ không làm tổn thương hắn."
Khúc Duyệt đồng ý.
— —
Giang Thiện Duy tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, chỗ bị thương giữa mày đã được bôi thuốc và đang dần lành lại.
"Sư tỷ?" Cậu xoa xoa đầu ngồi dậy, nhìn về phía Khúc Duyệt đang ngồi ở mép giường, "Đã bắt được đệ đệ của ta rồi?"
"Ừ."
"Hắn ở đâu rồi?" Giang Thiện Duy muốn hỏi hắn một chuyện.
Khúc Duyệt chỉ vào ngực cậu: "Dưỡng thương trong thân thể cậu."
Đôi mắt Giang Thiện Duy lập tức mở to hết cỡ, nhưng sau đó sự hoảng loạn đang dâng lên lui đi nhanh chóng khi nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh trên mặt Khúc Duyệt.
"Tiểu Duy, đệ đệ của cậu không ác độc như ta đã tưởng, rất nhiều việc là do hắn bị ép bức." Không tiện giải thích rõ, Khúc Duyệt không nói, "Đợi hắn tĩnh dưỡng tốt hơn sẽ tự giải thích với cậu."
"Sư tỷ, hắn muốn ăn ta đó, lòng dạ còn chưa đủ đen tối ư?" Ban đầu chỉ thấy đấy là một giấc mơ hài hước nhưng giờ nhớ lại thật kinh hoàng.
"Nhưng hắn vốn không có ý định đó." Khúc Duyệt không tin giấc mơ cảnh báo Giang Thiện Duy kia là không có mục đích, nhưng hiện tại Chi Kỳ quả thật không nguy hiểm, "Đúng là nên đề phòng, nhưng không thể chỉ vì chuyện chưa xảy ra đã phán quyết một người có tội, cậu nói có phải không?"
Giang Thiện Duy: "Nhưng..." Ngừng một lúc lâu mà không biết nói gì tiếp theo.
Khúc Duyệt nói: "Tiểu Duy, ta đã nghĩ rất nhiều, cũng không chắc mình có suy luận đúng không..."
Giang Thiện Duy nói ngay: "Sư tỷ chắc chắn đúng."
Khúc Duyệt cười khẽ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lại: "Theo ta nghĩ, biết trước vận mệnh diễn ra thế nào vừa tốt lại vừa không tốt.

Tốt là vì cậu có thể đề phòng, không tốt bởi vì có thể chính do cậu đề phòng mới khiến sự việc phát sinh."
Giang Thiện Duy sững sờ.
Khúc Duyệt lấy Chi Kỳ làm ví dụ: "Cậu mơ thấy Chi Kỳ ăn cậu cho nên nội tâm cậu bài xích hắn, thậm chí còn lừa hắn khiến hắn bị chúng ta bắt giữ.

Hắn vốn không muốn làm hại cậu nhưng bị thái độ của cậu chọc giận, hắn nổi lên ý định ăn cậu..."
Giang Thiện Duy hơi hiểu ra: "Là ta tự làm tự chịu?"
Vận mệnh là điều không đoán được, Khúc Duyệt không thể khẳng định: "Cũng không phải, một giấc mộng như thế xuất hiện, tự nó đã dẫn đến một khả năng.

Cậu đâu mơ thấy ta ăn thịt cậu, đúng không? Đề phòng Chi Kỳ là đúng nhưng cũng đừng để bị ảnh hưởng quá sâu."
Giang Thiện Duy nỗ lực vận dụng chất xám, gật gật đầu: "Được."
Nhưng thật ra cậu vẫn chưa hiểu lắm.

Phải chăng những gì cậu nhìn thấy trong mơ có thể xảy ra hay không đều phụ thuộc vào những gì cậu làm?
"À, phải rồi sư tỷ..."
"Sao?"
"Không, không có gì..."
Giang Thiện Duy nuốt xuống lời định nói vì cảm thấy xấu hổ.

Khi cậu bị đánh ngất xỉu, không ngờ trong cơn mê lại đi đến không gian có cây thần mọc nhiều quả kia.

Rút kinh nghiệm lần trước, cậu chạy nhanh đến hái ngay một quả ăn vào, ngay sau đó liền chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, cậu bái đường thành thân, tân nương đội khăn voan đỏ trên đầu nên không nhìn rõ diện mạo, khiến cậu cảm thấy lo lắng.
— —

Ra khỏi phòng Giang Thiện Duy, Khúc Duyệt lập tức về phòng liên lạc với Khúc Tống, báo với anh tất cả mọi chuyện.
Khúc Tống chỉ hỏi: "Những gì Chi Kỳ nói đáng tin đến mức nào? Có khả năng hắn họa thủy đông dẫn, đánh lạc hướng chúng ta không? Diệp gia ở Thập Cửu Châu không dễ đối phó, Quy Hải tông cũng không dễ chọc vào."
Họa thủy đông dẫn: tránh né, chuyển việc xấu hướng đến nơi khác.
Khúc Duyệt đáp: "Muội nghĩ có tám phần tin tưởng."
Khúc Tống: "Không đáng tin cậy.

Đơn giản chuyện Rau Hẹ xuất thân từ Diệp gia đã không đáng tin, mà không, phải nói là chuyện mơ mộng thì đúng hơn."
Khúc Duyệt bĩu môi: "Huynh cứ có thành kiến với Rau Hẹ.

Tại hắn bị lão tà tu dạy thành như thế mà, hoàn cảnh trưởng thành của một người ảnh hưởng rất lớn."
Khúc Tống không nói gì.
Khúc Duyệt không muốn đôi co với anh về Cửu Hoang, năm đó anh bị hắn đánh đến mức ám ảnh, không cách nào đối xử bình thường với Cửu Hoang được nữa.
Nàng chuyển sang chuyện khác: "Nhị Ca, lúc muội nói với huynh về thiên nhân, huynh rất bình tĩnh, dường như đã biết rồi."
Sau một lúc lâu trầm mặc, Khúc Tống nói: "Biết.

Trong Tam Thiên Thế Giới có vài đại gia tộc, trong đó ba phần là hậu duệ của thiên nhân.

Tổ tiên ban đầu lai hai dòng máu nên khi truyền đến ngày nay thì đã yếu đi rất nhiều rồi."
"Vì sao muội chưa bao giờ nghe cha nhắc đến?"
"Nói đến để làm gì, nhà chúng ta không có huyết thống thiên nhân, cha thông hiểu cổ kim, kiến thức uyên bác nhưng chỉ dạy muội được mười bốn năm, muội nghĩ xem mình biết được bao nhiêu?"
Khúc Duyệt ngẫm lại cũng đúng, Khúc Tống đã đi theo bên cạnh cha mấy trăm năm trong khi bản thân nàng chỉ được hơn mười năm.
Trong khi đang nghĩ ngợi, nàng nghe Khúc Tống nói: "Tình hình tiến triển đến bước này, phải loại trừ Quân Chấp, đưa Diệp Thừa Tùng thành đối tượng tình nghi, muội bắt đầu điều tra đi."
"Vậy Rau Hẹ thì sao? Chi Kỳ đã chứng minh hắn thật bị oan..."
"Muội đã đồng ý lấy lại bản thể cho Chi Kỳ trong tay Diệp Thừa Tùng, vậy thì việc này càng không thể để lộ ra.

Huống chi bây giờ dù phán Rau Hẹ bị oan, một thân toàn độc của hắn như thế, Thiên La Tháp cũng không thả hắn đi ra ngoài."
Tâm trạng Khúc Tống phức tạp, đây là vụ án oan đầu tiên trên tay anh.

Tuy không thể trách anh hồ đồ tắc trách nhưng sai vẫn là sai, cần phải nghĩ cách bồi thường.
Bồi thường thế nào mới ổn thõa đây? Thật hao tâm tổn trí!
— —
Ngắt Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt ngồi trong phòng suy ngẫm cả ngày.
Đến chạng vạng nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Quân Chấp đang tựa vào cột ngoài hiên, mắt nhìn chằm chằm vào Bì Bì với cái đầu bốc khói trong một góc tường.

Trông chàng ta có vẻ rất tập trung nhưng thật ra ánh mắt lại không có tiêu điểm.
Khúc Duyệt đi đến: "Tiền bối đang suy nghĩ gì?"
Đến tìm nàng nhưng lại không gõ cửa, hẳn là vô cùng do dự.
Quân Chấp lấy lại tinh thần, đứng thẳng lên, nói: "À...!ta muốn nhờ tiên sinh nói với Nhị Ca của cô giúp ta một việc."
"Xin ngài cứ nói."
Trong lúc nói chuyện, Khúc Duyệt kinh ngạc phát hiện vách tường bên phòng Ẩm Triều Tịch đã khôi phục như ban đầu, Câu Lê dường như đang ở bên trong.
Có khi nào đang đặt bẫy?
"Ta muốn nhờ cô mang hạt ma chủng đi Thập Cửu Châu." Quân Chấp ngẩng đầu nhìn trời, "Không chừng trong vài năm nữa Thiên Ma Hỏa sẽ giáng xuống."
"Ngài muốn dìm ma chủng xuống Băng Ngọc Trì lần nữa?" Khúc Duyệt ngạc nhiên, làm như vậy sau một thời gian chẳng phải ma chủng sẽ tiêu vong, thế giới này sẽ bị phá hủy sao?
Khúc Duyệt nghĩ về bốn ma chủng kia, tự hỏi không biết lúc chúng bị hủy, bên trong đã hình thành nên thế giới hay chưa.

Giả như chúng giống hạt ma chủng này, vậy thì sinh linh của những thế giới bên trong ấy đã phải hứng chịu một trận tận thế triệt để.
Quân Chấp xoa xoa thái dương, tựa hồ đang rất đau đầu: "Ta cảm thấy có lẽ chỉ cần đưa ma chủng đến gần Băng Ngọc Trì là được, hẳn là hiệu quả hơn cả dìm dưới sông băng.

Chỉ cần tìm một nơi an toàn gần Băng Ngọc Trì là được..."
Khúc Duyệt cho rằng ý tưởng của chàng ta khả thi, nàng nói: "Sau khi vãn bối và Nhị Ca bàn bạc, Diệp Thừa Tùng là đối tượng tình nghi mới của chúng ta, tiếp theo vãn bối sẽ đi đến Thập Cửu Châu."
Có điều ma chủng không nhỏ, không có cách nào để vào vòng trữ vật, nàng đeo một quả trứng to như vậy trên lưng cũng không tiện.
Còn một trở ngại lớn nữa, không thể mang đàn tỳ bà ra khỏi thế giới này.
Thí Luyện Cửu Quốc sắp diễn ra, Tam Ca và Tiểu Duy cũng ở nơi đây.

Nàng đến Thập Cửu Châu, tuy rằng ma chủng ở bên cạnh nhưng muốn đi vào cần phải thông qua Thiên La Tháp.
Mặt khác, đi ra khỏi Cửa Tùy Thân, nàng cũng chỉ ở trong Thiên La Tháp, cần phải xé rách hư không mới đến được Thập Cửu Châu.
Có thể làm được nhưng xuyên không đi đi lại lại nhiều lần sẽ tiêu tốn chi phí rất lớn của bộ, Khúc Tống keo kiệt chắc chắn không phê duyệt, huống chi lý do nàng quay trở vào ma chủng không liên quan lắm đến vụ án.

Chuyện đau đầu này khiến nàng không thể không nghĩ đến năm tấm khiên vờn quanh bạch y nữ tử trên bích họa kia.

Cửa Tùy Thân của nàng kết nối năm thần khí, Băng Ngọc Trì ở Thập Cửu Châu, nếu nàng có thể mở cửa ở cả bốn thần khí còn lại thì có thể tự do đi lại giữa Thập Cửu Châu và ma chủng, thậm chí cả địa cầu, mà không tốn chút tiền bạc và công sức nào.
Nói chuyện với Quân Chấp xong, Khúc Duyệt vào phòng lấy đàn tỳ bà ra.

Nhảy vào trong, nàng bắt chước tư thế của bạch y nữ tử chỉ vào Cửa Tùy Thân, thử vô số lần, vòng xoáy vẫn nguyên như cũ.
Khúc Duyệt thất vọng, muốn vào đáy biển trong chum nghiên cứu lại bích họa để tìm thêm manh mối.

Nhưng vấn đề là, không có Huyễn Ba, nàng không thể đi xuống.
Tuyệt vọng đến nỗi nàng còn bắt chước Ẩm Triều Tịch dùng "đặt tên đại pháp", chỉ vào vòng xoáy mà nói: "Từ giờ trở đi, ngươi không phải là Cửa Tùy Thân nữa, gọi là Hách Vân Lai."
Nói xong, nàng xuyên qua cánh cửa tiến vào Thiên La Tháp, đi xuống tầng mười tám.
Sau khi đấu tranh thật lâu, nàng quyết định kể hết mọi việc với Cửu Hoang.

Theo quan điểm của nàng, để hắn có sự chuẩn bị tâm lý sẽ tốt hơn nhiều so với được "người có tâm" nào đó bất thình lình dạy bảo cho.
"Rau Hẹ, ta muốn nói cho chàng biết một chuyện."
Đứng đối diện lồng giam, Khúc Duyệt do dự nhìn Cửu Hoang, ánh mắt tràn ngập đau lòng.
Cửu Hoang thấy nàng như vậy thì sốt ruột như lâm đại địch, mà sau khi nàng nói xong, trong lòng lại nhẹ nhõm: "Ờ."
Khúc Duyệt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt của hắn, hoài nghi lẽ nào hắn nghe không hiểu.
Nàng ngồi xổm xuống trước lồng giam: "Chàng hiểu hết những gì ta vừa nói không?"
"Hiểu!"
"Chàng hiểu được gì?"
Cửu Hoang nhích tới gần nàng nhất, mở to đôi mắt đen láy trong veo nhìn nàng: "Ta không phải do sư phụ nhặt về mà là ông ấy đã cứu ta về."
Khúc Duyệt kinh ngạc: "Cứu? Ông ấy đã đánh tráo chàng..."
Cửu Hoang nói: "Nếu ông không đánh tráo ta, chẳng phải ta đã bị kẻ thù Diệp gia nổ chết rồi ư? Cho nên mạng này của ta là do sư phụ cứu, Diệp gia đều là một đám phế vật."
Khúc Duyệt sửng sốt: "Nhưng ông ấy nuôi chàng trên núi trong khi chàng vốn phải ở Diệp gia..."
Cửu Hoang hơi nhếch môi: "Sư phụ đã cứu mạng ta, nuôi sống ta, còn dạy công pháp cho ta, đối với ta thật sự quá tốt!"
Khúc Duyệt tiếp tục sửng sốt, quyết định nói toẹt ra hết: "Cha ruột của chàng là Diệp Thừa Tích, chàng phải biết Diệp Thừa Tích là ai, chàng vốn nên là thiếu chủ của Diệp gia.

Thêm nữa, chia lìa cha mẹ ruột, chàng không thấy khổ sở sao?"
Cửu Hoang thực không hiểu lắm: "Là do Diệp gia không bảo vệ ta cho tốt, đặc biệt là Diệp Thừa Tích, sinh con ra mà không ở bên cạnh được, người khổ sở phải là ông ta chứ đúng không? Mà ta ở bên cạnh sư phụ vô cùng tốt, chẳng có gì khổ sở hết."
Thôi bỏ đi, Khúc Duyệt không còn lời gì để nói.
Loại thân thế này nếu là ai cũng sẽ đau thấu tâm can, uổng công nàng rối rắm cả ngày, vì hắn mà khó chịu cả ngày.
Cửu Hoang quan sát biểu cảm của nàng, lo lắng bất an, thầm nghĩ có phải mình đã nói sai gì rồi: "Lục Nương, có phải ta nên khổ sở?"
Khúc Duyệt:...
Đột nhiên có một mật âm truyền vào tai Cửu Hoang: "Lão đệ, lão tử thật phục ngươi rồi đấy!"
Cửu Hoang cau mày, lại là tên đáng ghét này.
Người nọ nhắc nhở: "Nhưng ngươi ngốc quá, lời nói khi nãy không thích hợp chút nào.

Với nhiều năm kinh nghiệm của lão tử, nàng đang đau lòng cho ngươi, ngươi nên tỏ ra khổ sở, làm cho nàng càng thêm đau lòng, hiểu chưa?"
Cửu Hoang không thèm để ý đến y.

Hắn làm sao nỡ khiến Lục Nương đau lòng.

Đừng nói hắn chẳng có bất luận cảm giác khổ sở nào, cho dù có thật khổ sở đến sắp chết, hắn cũng không muốn nàng đau lòng.
A!
Khoan đã!
Nhà họ Diệp hình như...!có rất nhiều tiền?.


Bình luận

Truyện đang đọc