THÂN LÀM ĐỘI TRƯỞNG, CẦN PHẢI LẠNH LÙNG

Sau khi biểu diễn kết thúc, thi đấu chính thức bắt đầu. Trận thi đấu đầu tiên là của Quảng Châu-ZC đối chiến Busan-Cobra.

Busan-Cobra là một đội hạng trung của khu vực thi đấu phía đông. Giải đấu thường quy đã qua hơn nửa, Cobra đang có cơ hội tiến vào vòng loại trực tiếp. Mỗi một trận thi đấu, thậm chí là mỗi một bản đồ đều vô cùng quan trọng với bọn họ.

Trong mấy trận thi đấu gần đây của Cobra, cả tuyển thủ cùng huấn luyện viên đều rất căng thẳng, nhưng hôm nay lại như xóa ta mây mù, trên mặt ai cũng đều vô cùng hớn hở, cười giống như là chuẩn bị đoạt giải quán quân đến nơi.

Chờ đến khi bốn tuyển thủ chính thức của Cobra ngồi vào vị trí, màn ảnh mới chậm rãi hiện thị hình ảnh của ZC. trạng thái của các tuyển thủ ZC lại hoàn toàn trái ngược lại đối thủ, bộ dáng buồn bã nặng nề, giống như là họ đã nắm chắc phần thua trước khi trận đấu bắt đầu.

Tề Hiến nói: “ZC cùng Cobra đánh,95% là Cobra thắng. Nhưng nếu như ZC tiếp tục còn kiểu này, có lẽ 5% cũng không được.”

“Không phải chứ, chiến đội trong nước có thể giữ lại chút mặt mũi ở trên sân đấu Hàn Quốc hay không,” Phô Mai kêu r3n, “Ít nhất cũng phải lấy được một điểm nhỏ cứ hu hu hu.”

Ngu Chiếu Hàn cũng không coi trọng bốn tuyển thủ chính thức của ZC, nhưng anh lại có ấn tượng rất tốt với huấn luyện viên của bọn họ là Alligator. Nếu có thể, anh nguyện ý đổi một khối cơ bụng của Tiểu Giang để ZC không bị 3:0.

Bản đồ đầu tiên, ZC chọn lâu đài cổ, hai địa điểm mục tiêu đầu tiên đều nằm trong lâu đài. Địa hình của lâu đài tương đối phức tạp, có nhiều hành lang che chắn tầm nhìn, chỉ cần không chú ý liền thấy được tiết mục “gặp được tình yêu ở chỗ rẽ”. Ở dạng bản đồ này, bố trí chiến thuật cùng khả năng chỉ huy thường quan trọng hơn kỹ năng bắn súng của tuyển thủ.

“Nếu là tôi thì tôi cũng chọn bản đồ này.” Lục Hữu Sơn chỉ chỉ trỏ trỏ, “Khả năng bắn súng của tuyển thủ ZC không có gì đáng trông cậy, không bằng tìm ra một chiêu thức khác độc đáo hơn.”

“Alligator có chút đặc biệt,” Thời Độ nói, “Mọi người nhìn đội hình được chọn xem.”

Alligator chọn một anh hùng của phiên bản cống thoát nước —— biệt động. Phương pháp chơi chủ yếu của biệt động chính là bố trí bẫy rập như bom mìn. Chỉ cần một quả bom khi nổ cũng có thể đánh tàn phế một da giòn. Nhưng cũng chỉ là đánh cho tàn phế mà thôi, một xạ thủ có thể một súng bắn bể đầu một da giòn luôn. Hơn nữa cạm bẫy cũng không phải tàng hình, tuy rằng trên bản đồ sẽ không nhìn rõ ràng, nhưng ánh mắt của tuyển thủ chuyên nghiệp đều vô cùng tinh tường, rất dễ phát hiện ra cạm bẫy của kẻ địch.

Ở đấu hạng thấp, tỷ lệ người chơi dùng Biệt động cũng không tính là thấp, dù sao khả năng bắn súng của mấy người chơi không chuyên cũng rất ngẫu nhiên, nhwung lần cuối cùng Biệt động xuất hiện trên sân thi đấu chính thức cũng đã là chuyện của hơn 400 ngày trước rồi.

Một khi ZC chọn Biệt động đã khiến cho mọi người chú ý đến, màn ảnh cũng thường thường chiếu đến hình ảnh của họ, để nói cho người xem vị trí bẫy rập.

“A?” Ngu Chiếu Hàn triển khai kỹ năng 【 rất có hứng thú mà nói 】, cuối chữ ‘A’ kia còn hơi nâng giọng, “Có ý tứ.”

Trừ bỏ Thời Độ thiếu chút phun hết ngụm coca vừa mới uống được, những người khác cũng không cảm thấy có gì không đúng.

“Tôi không hiểu.” Thạch Đầu buồn bực nói, “Vì sao lại đặt bẫy ở những góc như này?”

“Cậu xem thêm mấy trận thi đấu của Cobra tự nhiên sẽ hiểu.” Ánh mắt của Lục Hữu Sơn sáng quắc nói, “Alligator đưa ra đội hình này sau khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng thói quen di chuyển của tuyển thủ Cobra.”

Trận đấu bắt đầu được 30 giây, thích khách của Cobra giẫm phải một quả mìn, chiến công đầu đã xuất hiện. ZC bốn đánh ba, thắng được đợt đoàn chiến đầu tiên, Lục Hữu Sơn cùng Phô Mai kích động đến đứng lên.

“Tốt!” Lục Hữu Sơn quát, “Chính là dánh như vậy, duy trì!”

Vị trí bẫy tập của Biệt động cực kỳ xảo quyệt, tận dụng tối đa chướng địa hình cùng ngại vật, đồng thời chúng cũng được đặt trên những tuyến đường thường đi của Cobra. Cobra đánh vô cùng nghẹn khuất, phần lớn đội hình đã bị xáo trộn. ZC thuận lợi bắt lấy điểm A, tiến độ chiếm lĩnh của điểm B cũng đã 80%, bọn họ chỉ cần kiên trì bảo vệ 20% cuối cùng alf có thể bắt lấy điểm nhỏ đầu tiên của mùa giải này ở Hàn Quốc.

“Là ngày hôm nay sao?” Bởi vì kích động mà trở thành fan của ZC, Phô Mai hô lớn, “Chiến thắng đầu tiên của ZC sẽ là vào ngày hôm nay!”

Khi tiến độ chiếm lĩnh đã đến 85%, đọa diễn bỗng nhiên mắc sai lầm khiến cho âm thanh hiện trường phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bị phóng đại, Ngu Chiếu Hàn nghe được mấy câu tiếng Hàn nhưng không hiểu được.

Thời Độ “Chết tiệt” một câu,: “Đồ ngu.”

Lão Đàm hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Thời Độ bị ghê tởm đến không nhẹ: “Hiện trường có người xem đang hô vị trí bẫy rập.”

Mọi người sôi nổi lộ ra biểu tình như nuốt phải ruồi bọ.

Thạch Đầu cả giận nói: “Sao người xem có thể như vậy?! Thế mà cũng không có ai quản sao!”

Đôi mắt của Tề Hiến cũng không còn cong nữa: “May mắn là tuyển thủ không nghe được âm thanh ở hiện trường.”

“Không nhất định.” Thời Độ nói, “Chỉ cần bọn họ hơi nới lỏng tai nghe là có thể nghe được.”

Giang Địch nói: “Đây là hành vi phạm quy. Trọng tài đứng ở phái sau bọn họ, bọn họ không dám.”

Tiến độ chiếm lĩnh đến 95%, Phô Mai khoác chăn điều hòa chạy như điên trong phòng khách, “Ăn tết rồi! Fans của ZC muốn ăn tết rồi!”

“Cobra còn thời gian phản công.” Thời Độ nói, “Em khuyên anh đừng có sữa độc.”

Ở thời khắc cuối cùng, bốn người Cobra tập trung lại, vú em tung chiêu lớn mang toàn bộ đội ngũ xông lên. Lực chú ý của Ngu Chiếu Hàn đặt vào xạ thủ của ZC, khi anh thấy xạ thủ của ZC bắn ba phát mới trúng được một phát vào xe tăng đối thủ, mày hơi nhíu lại, “ZC quá muốn thắng, cũng quá sốt ruột, thao tác đã thay đổi.”

Thời Độ dựa vào sô pha ở đằng sau: “Không còn dùng được.”

Trong trận đoàn chiến này, ZC bị diệt đoàn. Cobra phản công thành công, đoạt được điểm B. ZC tiếp tục triển khai mấy trận đoàn chiến khác nhưng cũng không thể cướp lại điểm mục tiêu, thao tác cũng càng ngày càng loạn. Sau khi ném mất điểm B thì ngay cả bóng dáng điểm C cũng chưa sờ được.

Phô Mai đeo lên mặt nạ đau khổ: “Xong rồi, trận thắng đầu tiên của ZC không phải là hôm nay.”

Ván đấu đầu tiên kết thúc, Cobra1:0 tạm thời dẫn đầu.

Vốn đã chuẩn bị thắng lợi nhưng nháy mắt đã tan tành, tâm ký của toàn bộ thành viên ZC lại lần nữa rơi xuống đáy cốc. Mặc dù sau mấy phút nghỉ ngơi, Alligator nhìn qua tâm lý vẫn thực ổn, trong mấy phút ngắn ngủi nhanh chóng bố trí lại chiến thuật ván tiếp theo nhưng vẫn không thể xoay chuyển được cục diện.

Ván thứ hai, Cobra lchieems liên tiếp hai điểm mục tiêu dầu, điểm số là 2:0.

Ván thứ ba, Cobra đè ZC xuống đánh. Vốn bọn họ có thể nhẹ nhàng thắng ván đấu nhưng dù thế nào cũng phải làm một số hành động đáng khinh.

Sau khi chiến thắng một đợt đoàn chiến, Cobra không lập tức chiếm lĩnh điểm mục tiêu mà toàn đội trực sẵn ở điểm sống lại của ZC, giết bọn họ không ra được cửa. Suốt ba phút, Cobra bắt được mười hai đầu người, mà tiến độ chiếm lĩnh điểm mục tiêu vẫn là 0%.

Đây không phải là trò chơi giết người mà là trò chơi chiếm lĩnh, chỉ cần điểm mục tiêu không bị chiếm lĩnh, trận đấu vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Hành vi này của Cobra khiến cho bình luận viên có EQ cao cũng không nhìn được,  “Này…… Trọng tài không cảnh cáo chút nào sao?”

“Có thể là do trọng tài ‘không nhìn thấy’ chăng,” Giọng nói của một bình luận viên khác cũng run lên, “Chúng ta có thể nhìn thấy huấn luyện viên của  ZC là  Alligator đang giơ tay kháng nghị, nhwung mà trọng tài vẫn là ‘ không nhìn thấy ’.”

Sắc mặt của Giang Địch âm trầm hơn bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ.

“Cái này cũng quá low rồi, nhất định sẽ bị toàn dân mạng phun chết.” Lão Đàm không thể hiểu được, “Xong trận này dù thế nào thì bọn họ cũng không thể tẩy trắng lại được, hà tất gì!”

Phô Mai mắng to ghê tởm: “Em mẹ nó ngay cả cơm tối cũng muốn nôn ra rồi!”

Thời Độ nói: “Nếu như thật sự nôn ra thì lần sau đừng ăn cơm em làm nữa.”

“Timeless em có ý gì! Không phải trước kia em là người nhất định sẽ mắng lại sao!” Phô Mai tức giận khiến cho mặt càng tròn hơn, “Anh còn muốn mười em dạy cho Tiểu Giang mấy câu cửa miệng khác, tại sao lần này em lại không mắng?”

Thời Độ ngẩng đầu nhìn: “Em chỉ mắng chửi người.”

Nhìn dáng vẻ Thời Độ là lười không muốn mắng. Ngu Chiếu Hàn có chút thất vọng, anh còn đang mong em trai có thể giúp anh mắng ra ngoài mấy câu chủi tục mà.

Ngu Chiếu Hàn bưng cà phê đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng yên tĩnh, uống một ngụm cà phê đen nhỏ, lạnh giọng nói: “Trời lạnh rồi, Cobra nên bị ngược.”

Thời Độ nhìn mắt di động, nhiệt độ bên ngoài đang biểu thị là 35 độ C.

“Đội trưởng nói quá ngầu!” Đầu óc Phô Mai nóng lên, “Lão Đàm, khi nào chúng ta đánh Cobra!”

“Thứ bảy tuần sau,” Ánh mắt Ngu Chiếu Hàn tối lại, “Tức là ngày chết của Cobra.”

Thời Độ nhắm mắt lại, yên lặng mà tự mình tẩy não.

Đây chính là vợ yêu mà mình muốn hôn. Vợ yêu tự mình tìm, tuyệt đối không thể chê vợ trẻ trâu được. Thời buổi này tìm được một người vợ vừa xinh đẹp lại chơi game giỏi cũng không dễ dàng. Dù cho vợ yêu trẻ trâu thì cũng là nồi của cậu, là cậu không tận tình khuyên bảo, không liên quan gì đến vợ yêu.

Thời Độ mở mắt ra, mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, chính là ngày chết của bọn họ.”

Sau trận đấu là màn phỏng vấn, màn hình đang chiếu đến đoạn phỏng vấn của đội trưởng Cobra. Trong phỏng vấn dùng tiếng Hàn, toàn bộ thành viên của R. H chỉ có một mình Thời Độ là biết nói.

Lục Hữu Sơn hỏi Thời Độ: “Thứ này đang nói cái gì?”

“Nói trước đó ở sân nhà Trung Quốc sở dĩ không phát huy tốt là do ăn không quen đồ ăn Trung Quốc, bây giờ trở lại Hàn Quốc, bọn họ đã có thể.” Thời Độ khịt mũi coi thường, “Còn nói hôm nay 3:0 là nằm trong dự kiến của bọn họ. Ván đầu tiên chiến thuật của ZC có chút ‘dơ bẩn’, cũng may bàng môn tả đạo vĩnh viễn không thắng được thực lực chân chính —— kỳ thật Cobra cũng coi như dựa thực lực mà thắng, nhưng mà có thể thắng đến mức low như vậy thì đúng là em không ngờ đến.”

Giang Địch nói: “Không hỏi anh ta vì sao Cobra không đi chiếm điểm mục tiêu sao?”

Thời Độ nghe xong toàn bộ đoạn phỏng vấn, nói: “Không có.”

Giang Địch nắm chặt hai tay.

Cách trận đấu tiếp theo còn mười phút, Ngu Chiếu Hàn nhắn wechat cho Thời Độ, bảo Thời Độ đến phòng bếp bí mật nói chuyện với mình.

Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp, chờ đến khi Thời Độ đóng cửa lại, Ngu Chiếu Hàn liền hỏi luôn, “Thời Độ, vì sao em lại không  mắng Cobra?”

“Không có gì để mắng.” Thời Độ lấy ly cà phê của Ngu Chiếu Hàn, để dưới vòi nước rửa sạch, “Cobra lại không mắng chửi người, bọn họ chỉ khiến cho người khác buồn nôn thôi. Mắng bọn họ không bằng khiến họ buồn nôn lại.”

Ngu Chiếu Hàn hít sâu một hơi: “Nhưng mà anh muốn mắng, anh không nhịn được.”

Thời Độ cười: “Anh biết mắng sao, có cần em dạy cho anh không?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Em đang nghi ngờ anh?”

“Không dám.” Thời Độ giơ tay gãi gãi mũi, “Chỉ là em cảm thấy, nếu như anh muốn mắng ‘đồ ngốc’,‘ ngu ngốc ’,‘ đầu heo ’ gì đó, vậy cũng không coi là mắng.”

Ngu Chiếu Hàn khinh miệt nói: “Em là đứa ngốc đẹp trai sao? Sao anh có thể mắng như vậy.”

Thời Độ chờ mong hơn: “Vậy anh muốn mắng thế nào.”

Ngu Chiếu Hàn dặn dò: “Anh mắng nhưng em cũng đừng nói cho mẹ anh biết nhé.”

Thời Độ cười nói: “Yên tâm.”

Có Thời Độ bảo đảm, Ngu Chiếu Hàn không còn cố kỵ nữa.

“Nhổ vào, một đám rác rưởi, một chút tinh thần nghề nghiệp cũng không có.” Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói, “Muốn bị người khác ngược thì nói sớm, đồ ngốc nhà mi tao thấy một lần giết một lần, tao…. Tao….”

Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn bỗng nhiên có chút nhỏ, giống như giây tiếp theo mje anh sẽ xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng mà nói anh không được nói tục.

Thời Độ cố nén ý cười: “Anh?”

Ngu Chiếu Hàn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tao đ*t tổ rông nhà mày.”

Thời Độ: “.”

Ngu Chiếu Hàn đợi hồi lâu cũng không đợi được đánh giá của Thời Độ với câu mắng chửi của anh, trong lòng có hút hoảng.

Chuyện anh không mắng chửi th ô tục này ngoại trừ nguyên nhân là do mẹ không cho phép thì còn có một nguyên nhân khác là không hợp với diện mạo, khí chất của anh. Một khi nói tục, giá trị nhan sắc của anh sẽ giảm lớn.

Anh không muốn Thời Độ cảm thấy anh khó nhìn.

Ngu Chiếu Hàn nhịn không được trộm ngắm Thời Độ. Chỉ thấy Thời Độ vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, giống như là sợ ngây người.

“Không phải là tổ tông chân chính của bọn họ, là tổ nghề trên sân thi đấu mà anh bịa cho họ.” Ngu Chiếu Hàn yếu ớt giải thích, “Nếu ngoài đời anh thấy tổ tông thật của họ nhất định vẫn sẽ chào hỏi đàng hoàng.”

Thời Độ phụt một tiếng mà cười ra tiếng.

“Em cười cái gì,” Ngu Chiếu Hàn không yên tâm hỏi, “Lúc anh mắng chửi người khác có phải rất khó coi hay không?”

“Sao có thể.” Thời Độ thành khẩn nói, “Lúc anh mắng chửi người còn đẹp hơn lúc muốn ôm một cái. Lần sau có thể mắng càng tàn nhẫn hơn. Giống như câu ‘tao thấy một lần giết một lần’ kia, có thể thêm ‘mẹ nó’ ở đằng sau, khi mắng cũng sẽ có khí thế hơn nhiều.”

Ngu Chiếu Hàn ngây ngây ngốc ngốc mà “À.” một tiếng, nghĩ thầm khẩu vị của Hoàng quý phi thật sự là độc đáo.

Bình luận

Truyện đang đọc