THÂN LÀM ĐỘI TRƯỞNG, CẦN PHẢI LẠNH LÙNG

Một câu đơn giản của Thởi Độ lại giống như một đạo sấm sét, đánh cho Phô Mai hồn phi phách tán. Trong nháy mắt cậu quả thật không còn tâm tư để lo lắng vấn đề tay của Tề Hiến nữa.

Trên mặt Phô Mai đầy vẻ thấp thỏm lại có chút mê man, “Em… Có ý tứ gì?”

Thời Độ thực sự thích càm giác này, “Nghĩa trên mặt chữ.” Cậu đọc từng chữ rõ ràng không nhanh không chậm, “Em cùng Shine, đang nói yêu ——”

Phô Mai nghe không nổi nữa, phát ra một tiếng tha khóc giãy giụa: “A a a a không có khả năng, anh không tin! Anh không tiếp thu!”

Phản ứng của ngốc bạch ngọt còn lớn hơn dự đoán của Thời Độ.

“Em thực xin lỗi,” Thời Độ sung sướng mà nói, “Nhưng đây là sự thật.”

Phô Mai nghe thấy chính mình hỏi: “Nhưng không phải hai người đều là nam sao?” Cậu bỗng nhiên như được khai sáng, “Hai người là gay hả?”

Thời Độ gật đầu: “Đúng vậy, không nghĩ tới đúng không.”

Phô Mai đích xác không nghĩ tới, thanh âm vẫn còn đang run: “Cậu đang phạm tội đó.”

Thời Độ nhún nhún vai: “Làm gay không phạm pháp.”

“Làm gay không phạm pháp, nhưng cậu tung tin đồn, kéo đóa hoa lạnh lùng xuống nước thì chính là phạm pháp ở R. H.” Phô Mai một mực chắc chắn, vẫn không chấp nhận sự thật mà còn tìm cớ cho hành vi của Thời Độ, “Em trai à, không phải bởi vì em quá thích đội trưởng, cầu mà không được nên mới sinh ra ảo giác kỳ quái dấy chứ?”

Đối mặt với lên án của Phô Mai, Thời Độ rất bình thản, “Anh không tin em thì ra cửa quẹo trái, tự mình đi hỏi đội trưởng đi.”

Phô Mai thấy chết không sờn mà nói: “Đi thì đi!” Cậu ra cửa quẹo trái, trực tiếp xông vào phòng Ngu Chiếu Hàn: “Đội trưởng ——”

Thời Độ đi theo đằng sau.

Cậu không biết kéo đóa hoa lạnh lùng xuống nước có phaỉ phạm pháp ở R. H hay không, nhưng Phô Mai nhất định biết nếu không được Shine đồng ý đã tiến vào phòng anh là phạm pháp. Từ đó có thể thấy Phô Mai cuống đến mức nào.

Ngu Chiếu Hàn mới vừa tắm rửa xong, cầm con vịt vàng nhỏ đi ra khỏi phòng tắm. Phô Mai vừa mở cửa bất ngờ khiến cho anh sợ đến mức tay khẽ run lên, con vịt vàng nhỏ cũng rơi xuống đất, phát ra một biếng “bẹp” vang dội.

Phô Mai nhìn chằm chằm con vịt vàng trên sàn, gương mặt dường như vì khiếp sợ mà càng tròn hơn.

Ngu Chiếu Hàn chỉ dùng 0.4 giây đã nghĩ đã được phương án giải quyết, “Timeless, để gọn đồ chơi của cậu vào.”

Thời Độ vô cùng thuần thục mà tiếp nồi: “Em, tắm rửa xong quên mang ra.”

Từ đáy lòng Phô Mai cháy lên một tia hy vọng.

Sẽ không, đội trưởng sao có thể yêu đương với quỷ nhỏ ấu trí đi tắm cong mang theo vịt chứ! Dù quỷ nhỏ ấu trĩ kia có đẹp trai đi nữa thì cũng không thể!

Ánh mắt lạnh lùng của Ngu Chiếu Hàn đảo qua Phô Mai, lạnh lùng nói, “Không biết gõ cửa?”

Dưới khi thế lạnh thấu xương của đội trưởng, Phô Mai đành phải nuốt mấy ngụm nước bọt, run rẩy nói,: “Cái kia…… Đội trưởng, Timeless nói cậu là bạn trai em ấy?”

Ngu Chiếu Hàn nhìn Thời Độ đi đằng sau Phô Mai, nói “Đúng vậy.”

Phô Mai: “……”

Giờ khắc này, Phô Mai bị vận mệnh hung hăng bóp chặt yết hầu, trong mắt như mất đi ánh sáng. Thời điểm đi ra khỏi phòng Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ, cậu giống như đã độ qua một kiếp nạn rất lớn.

Thời Độ nhìn bộ dáng chạy trối chết của Phô Mai, d*c vọng gây chuyện như được thỏa mãn haonf toàn, “Được rồi, hẳn là tạm thời Phô Mai sẽ không nghĩ đến chuyện của anh Hiến nữa.”

Ngu Chiếu Hàn không sai biệt lắm có thể đoán được Thời Độ đã nói gì với Phô Mai, cảm thán: “Thời Độ thật thông minh.”

Thời Độ nhặt con vịt vàng nhỏ trên mặt đất lên nhét vào trong ngực Ngu Chiếu Hàn, thuận tiện sờ sờ đầu anh, “Là đội trưởng dạy tốt.”

Đối Ngu Chiếu Hàn mà nói, điều duy nhất cần phải giấu đồng đội chính là việc anh là một đứa ngu ngốc trong sinh hoạt. Cái này có liên quan đến uy nghiêm của đội trưởng, nếu như bại lộ, có khả năng đồng đội sẽ không còn nói gì nghe nấy nữa. Trừ cái này ra, tính hướng của anh, anh cùng Thời Độ hôn môi đều không phải là chuyện gì cần giấu giếm đồng đội. Nếu như không phải suy xét đến Thời Độ, anh đã sớm comeout với đồng đội rồi.

Ngu Chiếu Hàn nói: “Nhưng mà, không phải em nói comeout là chuyện lớn, muốn tìm một ngày hoàng đạo để nói cho mọi người sao?”

“Hôm nay chính là ngày hoàng đạo mà.” Thời Độ thuận miệng nói, “Hơn nữa Phô Mai đã biết, toàn bộ căn cứ cũng nên biết thôi, vừa lúc đỡ phiền toái cho chúng ta.”

Ngu Chiếu Hàn đồng ý với cái này. Anh biết miệng của Phô Mai như thế nào, lỏng như dây chun quần bông, tuyệt đối không giữ được bí mật.

“Vậy có phải ngày mai mọi người đều biết chuyện chúng ta là gay hay không?”

“Hẳn là.” Khóe miệng Thời Độ cong lên, “Thật chờ mong biểu tình của bọn họ. Càng chờ mong được quang minh chính đại mà yêu đương với  Ngu Chiếu Hàn.”

Ngu Chiếu Hàn ma xui quỷ khiến mà tiếp câu: “Ngu Chiếu Hàn chính là anh.”

Thời Độ khẽ cười một tiếng, ôm Ngu Chiếu Hàn lên, sau đó hôn một cái lên môi anh, “Ngu Chiếu Hàn chính là Shine cộng với Cá Cá —— cũng chính là anh nha, bảo bối.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị ôm bị hôn, tai nhỏ của Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng đỏ lên. Anh hiểu được ý tứ của Thời Độ. Trước mẳ đồng đội, anh vĩnh viễn là Shine, chỉ có những lúc ở một mình với Thời Độ anh mới là Cá Cá.

Cho nên Thời Độ vẫn luôn nói chuyện yêu đương với Cá Cá, thậm chí Thời Độ còn chưa từng hôn Shine. Nếu như lúc trước cùng Thời Độ trao nụ hôn đầu tiên là Shine, nhất định Shine sẽ không nói lảm nhảm nhiều như vậy.

Tuy rằng anh không biết làm sao để dùng thân phận của Shine yêu đương với Thời Độ, nhưng….

“Ngu Chiếu Hàn cũng chờ mong cùng Thời Độ quang minh chính đại mà yêu đương.” Anh nói.

Thởi Độ đã trà trộn vào vòng fans của Shine từ lâu, đã sớm nhìn thấu bản chất của “only fans”, từ phản ứng hôm nay của Phô Mai là biết. Theo phỏng đoán của cậu, ngày mai nhất định sẽ là một mảng tinh phong huyết vũ ở căn cứ tạm thời. Ngu Chiếu Hàn tin lời cậu, sớm lên giường chủ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho cơn bão sắp tới.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ ngơi. Giữa trưa, mọi người ở R. H đều tề tụ trên bàn ăn cơm. Lão Đàm ở ngàn dặm xa vẫn còn phải nhọc lòng một ngày ba bữa cơm của bọn họ. Anh gọi cơm hộp đưa đến căn cứ tạm thời, cũng lén nói cho Ngu Chiếu Hàn biết Tề Hiến quyết định chấp nhận phẫu thuật.

“Phẫu thuật được sắp xếp vào tuần sau, đến lúc đó anh sẽ đi cùng cậu ta.” Lão Đàm nói trong video trò chuyện, “Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật cần dưỡng bệnh ít nhất hai tháng, trong thời gian dưỡng bệnh tốt nhất đừng động đến bàn phím cùng chuột.”

Ngu Chiếu Hàn giữa mày hơi nhíu: “Hai tháng?”

Giải thường quy chuẩn bị kết thúc rồi, sau đó hai tuần nghỉ ngơi ngắn ngủi rồi đến nửa cuối mùa giải. Không giống giải thường quy vừa đánh đã mất mấy tháng, nửa cuối mùa chỉ có ngắn ngủi một tháng mà thôi, Tề Hiến chưa chắc theo kịp.

“Đúng vậy.” Lão Đàm thở dài, “Có thể làm chúng ta đều làm, kế tiếp chỉ có thể mặc cho số phận.”

Ngu Chiếu Hàn gật đầu nhẹ:  “Đã biết, lui ra đi.”

Lão Đàm gọi lại Ngu Chiếu Hàn: “Chờ đã, đừng cúp vội! Tề Hiến bảo anh hỏi xem trạn thái hiện tại của Phô Mai thế nào —— nghe nói hôm qua cậu mắng cậu ta hả? Hầy, cậu thông cảm một chút. Con người cậu ta ấy mà, trong lòng không thể chấp nhận được chuyện, cho cậu ta thời gian để thích nghi, đợi mấy hôm nữa là hết.”

Ngu Chiếu Hàn liếc nhìn về phía bàn ăn: “Ừ.”

Ánh sáng trong mắt Phô Mai vẫn còn chưa quay lại, ăn đồ chua mà cảm thấy nhạt như nước ốc. Thấy đội trưởng vừa nói chuyện điện thoại xong liền quay về ngồi cạnh Thời Độ, cả người cậu ta lập tức cứng lại.

Bọn họ ngồi cùng nhau!

Hiện tại ngẫm lại, dù ở đâu thì đội trưởng cùng em trai vẫn luôn ngồi cạnh nhau…

Phô Mai âm thầm đánh giá hai người. Cái khác không nói, Shine cùng Timeless cùng khung hình thật sự đẹp mắt.

Thời Độ hỏi: “Nói như thế nào?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Tuần sau Tề Hiến phẫu thuật.”

Giang Địch: “Có thể phẫu thuật liền tốt rồi.”

Thạch Đầu khẩn trương nói: “Phẫu thuật này có nguy hiểm gì không vậy?”

Lục Hữu Sơn thần thần thao thao: “Gần đây có miếu nào không? Tôi phải cầu một bùa bình an cho Tề Hiến rồi gửi về.

Trừ bỏ Phô Mai mất hồn mất vía thì những người khác nhìn qua không khác gì lúc trước.

Thời Độ nói: “Phô Mai có có bình luận gì về phẫu thuật của anh Hiến sao?”

Phản ứng của Phô Mai rất chậm chạp: “À… Đêm qua Hiến Hiến đã nhắn wechat cho anh rồi.”

Thời Độ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tề Hiến cùng Phô Mai nói chuyện phẫu thuật, hẳn là Phô Mai sẽ nói chuyện đồng tính mới đúng.

Phô Mai vừa nói chuyện cùng Thời Độ là tâm tình lại phức tạp hơn: “Sau đó cái gì?”

Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ hai mặt nhìn nhau.

Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt hỏi Thời Độ: Tinh phong huyết vũ đã nói trước đâu?

Thời Độ dùng ánh mắt trả lời lại: Emcũng ở tò mò điểm này.

Lúc này, bỗng nhiên Thạch Đầu hô lên: “Đờ mờ, hai người này thế mà lại ở bên nhau!”

Trong lòng Ngu Chiếu Hàn căng thẳng: Tới rồi, tinh phong huyết vũ tới rồi..

Phô Mai đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu cũng biết?!”

“Em mới biết được.” Thạch Đầu bóp cổ tay thở dài, “Thật không ngời tới. Bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi chứ, bụng đã lớn như vậy, tên súng ngắn này đúng là chiếm tiện nghi lớn rồi.

Ngu Chiếu Hàn theo bản năng mà nhìn xuống bụng mình.

Phô Mai thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Cậu đang nói ai a?”

“Súng ngắn của Trùng Khánh EAU cũng nữ streamer tên Phi Phi kia,” Thạch Đầu mờ mịt nói, “Anh lại đang nói ai?”

Phô Mai: “……”

Thời Độ: “……”

Ngu Chiếu Hàn: “……”

Sau khi ăn xong, Ngu Chiếu Hàn tìm được cơ hội ở riêng với Thời Độ, hỏi cậu xem đến cùng là chuyện thế nào.

Thời Độ không hiểu tình huống hiện tại cho lắm: “Không nên đâu.”

“Như thế nào không nên? Anh cảm thấy em sai rồi.” Ngu Chiếu Hàn chỉ ra, “Vốn comeout cũng không phải là chuyện gì ghê sớm. Em nhìn đi, mọi người đều thờ ơ, chỉ có em coi là chuyện lớn mà thôi.”

Thời Độ quyết đoán nói: “Không có khả năng.” Comeout là chuyện lớn, chút thường thức này cậu vẫn biết mà. Nhưng mà vấn đề ở chỗ nào chứ.

“Chẳng lẽ Phô Mai không nói cho người khác?”Thời Độ cười, “Vậy thì anh ấy đúng là không dễ dàng rồi.”

Ngu Chiếu Hàn đau lòng nói: “Nếu thật là như vậy, cậu ta sẽ sớm nghẹn chết mất.”

“Không trông cậy vào người khác,” Thời Độ nói, “Để tự chúng ta nói đi.”

Phô Mai đúng là thật sự thực không dễ dàng. Khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ ngơi nhưng cũng không có tâm tình đi chơi, cứ chuyển động loạn xạ khắp căn cứ.

Huấn luyện viên đang nghiên cứu đối thủ nửa mùa cuối, Thạch Đầu đang xem phát sóng trực tiếp, đội trưởng cùng em trai đang ở trong phòng không biết làm gì. Phô Mai bắt đầu chuyển động bên ngoài biệt thự, gặp được Giang Địch đang chạy quanh khu nhà.

Giang Địch cũng thấy cậu, thả chậm tốc độ rồi dừng lại trước mặt cậu, “Có việc?”

Phô Mai nhìn bộ dáng trầm mặc ít lời của Giang Địch, đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ: “Tiểu Giang à, sao cậu lại không thích nói chuyện như vậy chứ?”

Giang Địch: “……?”

Phô Mai mặt ủ mày ê nói: “Tui đã biết một bí mật, nhưng tui không thể nói cho người khác, tui sắp nghẹn đến khó chịu rồi.”

Giang Địch có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Phô Mai một cái: “Anh cũng có bí mật?”

Phô Mai còn tưởng rằng Giang Địch đang trào phúng mình: “Sao tui lại không thể có bí mật chứ?!”

“Ý tôi là, tôi cũng có.”

Phô Mai ngẩn người: “Cậu cũng có?”

Giang Địch “Ừ” một tiếng: “Tôi và anh giống nhau, có bí mật cần phải bảo vệ.”

Phô Mai cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu Giangà, hai phụ trợ chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên……”

Giang Địch nói: “Nếu thật sự nhịn không được, anh có thể nói ra, tôi sẽ không nói cho người khác.”

Phô Mai thống khổ nói: “Tui không thể nói!”

Comeout không phải là chuyện nhỏ, đội trưởng vì tin tưởng cậu nên mới nói cho cậu, nhất định đội trưởng không hy vọng người khác biết được.

Nói như vậy, cậu quả nhiên là đội viên mà đội trưởng thương tiếc nhất. Cậu càng không thể cô phụ sự tin tưởng của đội trưởng  —— còn Timeless, tùy tiện.

Phô Mai hạ quyết tâm: “Dù tui có phải bỏ cái mạng này thì cũng phải bảo vệ bí mật cho cậu ấy!”

Giang Địch nhắm mắt, nắm chặt hai tay: “Tôi cũng vậy.”

“Ô ô ô ô Tiểu Gian, cậu cũng vậy sao!” Phô Mai gào khan, “Cậu hiểu tui, tui biết là cậu hiểu tui mà!”

Giang Địch: “Tôi hiểu anh.”

Phô Mai cho rằng chính mình đã tìm được tri kỷ: “Thật không dám giấu giếm, đây là lần đầu tiên tui cảm thấy cậu hợp mắt nhất kể từ khi cậu vào R. H……”

Hai người cứ trò chuyện như vậy, hầu hết thời gian là Phô Mai lảm nhảm, Giang Địch nghe, đến tận khi di động của họ đều rung lên một cái.

Là tin nhắn trong nhóm R. H:

【Timeless: Nói cho mọi người chuyện này 】

【Timeless: Em cùng đội trưởng ở bên nhau 】

Phô Mai: “……”

Giang Địch: “……”

Editor: 

Phô Mai: Tui thật là khổ quá mà ಥ_ಥ

Bình luận

Truyện đang đọc