THÂN LÀM ĐỘI TRƯỞNG, CẦN PHẢI LẠNH LÙNG

Sau khi comeout với mọi người, sinh hoạt của Ngu Chiếu Hàn vẫn không có thay đổi gì lớn. Anh vẫn duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường, sáng 8 giờ rời giường. Chỉ có duy nhất một điều khác là Giang Địch cũng dậy sớm như vậy sẽ làm bữa sáng đơn giản cho anh.

Ngu Chiếu Hàn nói cảm ơn với Giang Địch, ngồi xuống bàn ăn cơm. Anh nhìn thấy trên bàn chỉ có một phần bữa sáng liền hỏi, “Còn cậu thì sao?”

Giang Địch nói: “Tôi tập thể dục buổi sáng xong mới ăn.”

Ngu Chiếu Hàn liền nói: “Được rồi, tùy cậu.”

Giang Địch vừa định đi đã ngừng lại. Cậu nhìn Ngu Chiếu Hàn cầm cốc cà phê đen mà cậu pha lên, đầu hơi cúi xuống, những sợ tóc màu đen xõa xuống che đi cặp chân mày, vừa tinh xảo lại ưu nhã.

Giang Địch hỏi: “Timeless còn đang ngủ?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Đương nhiên.”

Có khi nào Thời Độ dậy sớm đâu. Mỗi ngày người xuống muộn nhất nếu không phải Thời Độ thì chính là Phô Mai.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cặp tình nhân khác nhau chính là một tai họa ngầm. Mỗi ngày Timeless deeufe ngủ đến giữa trưa, đội trưởng còn dậy sớm hơn cậu ta mấy giờ. Về nếu nếu như không ở căn cứ, vậy bữa sáng của đội trưởng làm sao đây? Chẳng lẽ lại muốn đội trưởng tự mình ra tay?

Giang Địch im lặng xoay người, nhưng phương hướng không phải là cổng lớn mà lại là hướng lên tầng hai.

Ngu Chiếu Hàn gấp không chờ nổi mà bỏ thêm mấy viên đương vào cốc cà phê của mình.

Vài phút sau, Giang Địch lại xuất hiện một lần nữa, phía sau còn có thêm Thời Độ đang ôm một quả bóng rổ, một đầu tóc xám lộn xộn, vừa nhìn liền biết mới tỉnh dậy không lâu.

Thanh niên dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái: “Chào đội trưởng.”

“Chào.” Ngu Chiếu Hàn không xác định hỏi: “Hai ngườimuốn đi chơi bóng?”

Giang Địch: “Ừ, tôi mời Timeless cùng tôi tập thể dục buổi sáng.”

Ngu Chiếu Hàn: “…… Được rồi.”

Lượng vận động mỗi ngày của hầu hết tuyển thủ chuyên nghiệp dều rất ít, muốn động cũng là căn cứ mời huấn luyện viên dẫn bọn họ làm mấy động tác thả lỏng vai, cổ cùng eo, chỉ có ba thanh niên từ 1m85 trở nên ở R. H là ngoại lệ. Giang Địch đều vận động mỗi ngày, Thời Độ cùng Tề Hiến thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng cậu ta.

Hiện tại Tề Hiến không có ở đậy, Giang Địch không mời Thời Độ mới là lạ. Kỳ quái chính là thế mà Thời Độ lại đồng ý?

Thời Độ biết Ngu Chiếu Hàn muốn hỏi gì, lười biếng nói: “Em đồng ý đương nhiên là có lý do rồi.”

Ngu Chiếu Hàn: A?

Ý tưởng của Thời Độ không tiện nói trước mặt Giang Địch. Sau khi hai người đi rồi Ngu Chiếu Hàn mới nhận được wechat của Thời Độ.

【Timeless: Bạn trai đi chơi bóng rổ, chắc anh biết làm gì rồi đúng không? 】

【Shine: A, anh đã hiểu! 】

【Timeless: Thật sự đã hiểu? 】

【Shine: Yên tâm đi Thời Độ, đợi lát nữa anh liền đi ~】

Bạn trai đi chơi bóng rổ, anh đương nhiên muốn đi đưa nước. Loại tình tiết này trong tiểu thuyết đã sớm viết đến chán ngấy rồi, không có người nào hiểu hơn Ngu Chiếu Hàn anh cả.

Ngu Chiếu Hàn căn chuẩn thời gian, tính toán bây giờ chắc Thời Độ đã ra rất nhiều mồ hôi rồi mới lấy túi bỏ khăn lông cùng nước khoáng ra khỏi cửa.

Buổi sáng cuối hè đầu thu, mặt trời cũng không tính là quá chói chang, nhưng cũng khá nóng. Ngu Chiếu Hàn đi được hai phút đã muốn chảy mồ hôi, nhưng người dẹp lạnh lùng không thể chảy mồ hôi được. Anh cố gắng đem mồ hôi thu vào trong người, không có gì bất ngờ xảy ra, trận chiến kết thúc trong sự thất bại hoàn toàn.

Anh đã như vậy thì Thời Độ cùng Giang Địch đánh bóng suốt một giờ càng không cần phải nói. Đang trong thời gian làm việc buổi sáng nên sân bõng chỉ có hai người bọn họ. Giang Địch đã cởi áo ngoài ra. Ngu Chiếu Hàn liếc mắt nhìn một cái, trừ bỏ từng khối cơ bắp to lớn thì cái gì cũng không thấy nữa.

Tuy rằng Thời Độ không cởi áo ngoài nhưng cũng ra một thân mồ hôi. Sau khi thành công úp bóng vào rổ, cậu vén vạt áo lên lau mồ hôi, lộ ra một mảng eo thon săn chắc.

Giông giống với nước da lúa mạch của Giang Địch, nước da của Thời Độ cũng được coi là khá trắng trong đám thanh niên—— chỉ cần không so sánh với bạn trai cậu. Cơ bụng của Thời Độ cũng không khoa trương như Giang Địch nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Đường cong ở cẳng chân tràn đầy sức sống của thanh xuân, dây buộc của quần vận động hơi hơi đong đưa bên hông cậu khiến cho Ngu Chiếu Hàn xem mà muốn nhéo một cái.

Quyết định, chờ buổi tối anh sẽ nhéo một cái.

Ngu Chiếu Hàn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Giang Địch kêu mình một tiếng: “Đội trưởng.”

Thời Độ cũng bị tiếng đội trưởng này hấp dẫn sự chú ý. Cậu buông vạt áo, giương mắt lên nhìn người vừa mới xuất hiện. Đôi mắt cậu rất sáng, mang theo một chút mong đợi cùng ngây ngô, thoạt nhìn có chút không trưởng thành chín chắn, khó trách fans của cậu đều là fans chị gái.

Ngu Chiếu Hàn đi đến trước mặt Thời Độ, lấy một chai nước đưa cho em trai, “Timeless, tôi tới đưa nước cùng khăn cho cậu.”

Khóe miệng Thời Độ cong lên. Thứ Ngu Chiếu Hàn đưa không phải là một chai nước mà chính là vật tương trưng cho địa vị chính cung của cậu.

Thời Độ liếc mắt nhìn Giang Địch. Thanh niên cơ bắp kia dường như không có phản ứng đặc biệt nào cả. Cậu có chút tiếc nuối khi người đứng xem ở hiện trường không phải là Phô Mai, nếu không cậu đã có thể khiến cho Phô Mai hiểu ra một đạo lý: Bạn trai chính là bạn trai, đem đồng đội cùng bạn trai so với nhau chính là không cùng đẳng cấp.

Không vội, cậu từng bước từng bước, chậm rãi phát cơm chó.

Lúc Thời Độ vẫn còn đi học thường xuyên thấy bạn học chơi bóng rổ cùng nhau. Đối với chuyện bạn gái tới đưa nước, từ trước tới nay cậu đều khịt mũi coi thường, cậu căn bản không hiểu chuyện làm tụt hứng này có gì đáng khoe ra. Trăm triệu không nghĩ tới, trời đất xoay chuyển, cuối cùng cậu vẫn thành bộ dáng mà trước đó bản thân mình ghét nhất.

Thời Độ vừa phun tào bản thân mình vừa nhận lấy chai nước cùng khăn lông. Vì để duy trì thiết lập tính cách của Shine, cậu đè nén d*c vọng kêu “Bảo bối” xuống, cười nói: “Cảm ơn đội trưởng.”

“Không khách khí.” Ngu Chiếu Hàn lại lấy một chai nước uống dành cho vận động viên ra, “Đây là Giang Địch.”

Thời Độ phun ngụm nước khoáng vừa mới uống ra.

Thanh niên cơ bắp mặt lạnh cúi đầu nhìn chai nước đội trưởng đưa tới, là loại mà cậu thường uống nhất, giá gấp hai, ba lần chai nước khoáng thông thường.

Giang Địch không ngờ mình cũng có phần. Cậu yên lặng năm giây mới nâng bàn tay có chút cững ngắc đi được sủng mà kinh lên nhận lấy đồ uống: “Cảm ơn đội trưởng.”

Thời Độ: “……” Này mẹ nó có khác gì quá trình cậu được đưa nước đâu?

Trận bóng này cậu không thể đánh nổi một giây nào nữa.

Thời Độ quàng khăn lông sau gáy, lại ném bóng rổ cho Giang Địch: “Hôm nay đến đây thôi.” Thời Độ ôm bả vai Ngu Chiếu Hàn kéo anh quay về, “Đi thôi đội trưởng, chúng ta về tắm rửa.”

Ngu Chiếu Hàn vẫn nhớ bản thân mình có thiết lập ở sạch, anh nhăn mày lại: “Cậu ra nhiều mồ hôi, đừng chạm vào tôi.”

Thời Độ tức giận đến muốn cười. Vừa ra khỏi phạm vi Giang Địch có thể nghe thấy, cậu cắn răng hỏi: “Anh đang làm gì vậy, không phải anh nói đã hiểu sao?”

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Không phải em muốn anh đi đưa nước sao? Anh đưa.”

“Anh đưa cho em là được rồi, vì sao lại còn đưa cho Tiểu Giang?”

Ngu Chiếu Hàn như đang nói điều hiển nhiên: “Bởi vì nhất định Tiểu Giang cũng rất khát.”

“…… Được rồi, vật vì sao anh đưa loại đồ uống kia cho cậu ta? Một chai nước khoáng là 2 đồng 5, một chai đồ uống kia mẹ nó là 8 đồng 5.” Thời Độ hít thở không thông, “Em không đáng tiền như vậy sao?”

Ngu Chiếu Hàn mê hoặc nói: “Không phải sau khi em vận động xong vẫn luôn uống nước sao? Anh nhớ rõ là Tiểu Giang quen uống loại này, anh không đưa sai.”

Thời Độ cảm thấy lòng mình đã sắp lạnh rồi: “Đây không phải là vấn đề đưa sai hay không. Anh như vậy thì sao em có thể thể hiện ra sự đặc biệt của vị trí chính cung chứ?”

“Thời Độ đương nhiên là đặc biệt.” Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc mà nói, “Anh chỉ muốn túm dây thừng của em, đối với dây thừng của người khác căn bản không có suy nghĩ gì.”

Thời Độ sửng sốt: “Dây thừng?”

Ngu Chiếu Hàn chỉ chỉ eo Thời Độ: “Chính là cái này.”

Thời Độ cúi đầu vừa thấy liền hiểu Ngu Chiếu Hàn chỉ cái gì, chút tức giận trong lòng nháy mắt tan biến hoàn toàn. Cậu cười lên, cố ý nói: “Cá Cá thật sắc nha.”

Ngu Chiếu Hàn giật mình, thành khẩn nói: “Ạm cảm thấy Cá Cá vẫn được, ít nhất mỗi lần hôn môi đều là em có phản ứng khá lớn.”

Thời Độ hơi nhướn mi, giống như không cảm thấy thẹn chút nào, còn rất kiêu ngạo: “Đúng vật, là em, thì sao chứ.”

Ngu Chiếu Hàn nhỏ giọng nói: “Vậy mà em còn không biết xấu hổ nói anh sắc.”

Thời Độ tắm rửa xong, cơm hộp cũng vừa vặn được đưa tới. Ở Seoul hai tháng, bọn họ đều đã ăn hết các quán cơm hộp quanh căn cứ tạm thời, mỗi nhà đều ăn đến phát ngán luôn. Cũng may bọn họ chỉ còn hai trận nữa là xong giải thường quy, sau khi đánh xong là có thể về nước. Trở bọn họ trở về, Tề Hiến cũng đã phẫu thuật xong.

Cơm hộp hôm nay là đồ tây, mỗi người ăn món khác nhau. Ngu Chiếu Hàn chọn thì bò bít tết cùng mì ý. Anh mở cơm hộp ra, Thời Độ thành thạo lấy miếng bít tết ra, dùng dao nĩa cắt xong rồi mới trả lại cho anh.

Ngu Chiếu Hàn cảm ơn bạn trai mình: “Làm phiền.”

“Không khách khí.” Thời Độ ngẩng đầu, phát hiện những người khác đều đang nhìn cậu, biểu tình người này còn vi diệu hơn người kia. Hình như là bị đút cơm chó, nhưng lại giống như hoàn toàn không có gì.

Thời Độ cười một chút: “Làm sao vậy?”

Phô Mai nói thầm nói: “Mẹ của anh chưa bao giờ nói với ba anh là ‘ không khách khí ’.”

Thạch Đầu ngập ngừng: “Mẹ em cũng thế.”

Thời Độ mỉm cười: “Còn có cái gì muốn nói? Nào, cùng nhau nói.”

Phô Mai lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Không có.” Nói có ý tứ gì, cậu phải hành động luôn!

“Thịt hun khói hôm nay ngon lắm, tui mãnh liệt đề cử.” Phô Mai lấy một miếng thịt hun khói cẩn thận bỏ vào đ ĩa của Ngu Chiếu Hàn, sợ Ngu Chiếu Hàn từ chối: “Đội trưởng nếm thử?”

Ngu Chiếu Hàn hơi do dự, nói: “Cảm ơn.”

Phô Mai mở to hai mắt nhìn.

Cậu dùng nĩa của mình lấy thịt, thế mà đội trưởng không từ chối! Đội trưởng còn cùng cậu nói 【 cảm ơn 】!

【 cảm ơn 】 có thể so 【 làm phiền 】 thân mật nhiều?

Phô Mai khiêu khích mà nhìn về phía Thời Độ. Thời Độ cười nhạt một tiếng, bộ dáng như là lười so với anh, so với anh chính là tự hạ thấp thân phận mình.

Phô Mai vui vẻ chia sẻ tin tức này cho Tề Hiến ở trên wechat.

【Cheese: Đội trưởng thật sự đối đối xử bình đằng giữa chúng ta cùng bạn trai mà! Cậu ấy không quên chúng ta, càng không trọng sắc khinh bạn! 】

【Cheese: Rơi cả nước mắt Hiến Hiến ơi QAQ】

【Clown: Ừ…. Không thì em quan sát thêm chút nữa> 】

Phô Mai quan sát một ngày, càng thêm kiên định cái nhìn của mình, cậu có rất điều bằng chứng để chứng minh điểm này.

Ví dụ như thi đấu huấn luyện buổi chiều, cậu cùng Timeless vòng sau giết người, vô ý lâm vào vòng vây kẻ thù, đội trưởng cứu cậu trước rồi mới cứu Timeless.

chính mình cái nhìn, hắn có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh điểm này.

Lại ví dụ như phục bàn buổi tối, huấn luyện viên đang ở đằng trước phân tích trận đấu, Timeless vì sáng dậy quá sớm mà đã mệt ra rời, dựa vào vai đội trưởng mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ mất. Đội trưởng không chút lưu tình đẩy Timeless, cũng răn dạy: “Còn muốn ngủ thì đứng lên nghe.”

Không chí có cậu, ngay cả Thạch Đầu cũng phải đặt câu hỏi  “Hình thức ở chung của đội trưởng cùng Timeless không khác gì trước kia”.

Tuy nói như vậy là không công bằng với em trai, nhưng nếu bọn họ không thể phát cơm chó, một số fans only của Shine sẽ được an ủi —— vẫn ổn vẫn ổn, dù cho Shine có nói chuyện yêu đương thì vẫn là Shine của bọn họ.

Kết thúc phục bàn, từng người bọn họ xếp hạng đáng đơn, luyện đến thời gian không sai biệt lắm liền trở về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng còn lại Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ. Thời Độ đã tắt máy tính từ trước, ngồi ở bên người Ngu Chiếu Hàn xem anh tập bắn.

Luyện tập bắn chuẩn chính là bản năng, Ngu Chiếu Hàn còn có thể phân tâm nói chuyện với Thời Độ. Anh hỏi: “Thời Độ, chúng ta tổng kết một chút —— hôm nay anh cảm thấy mình là chính cung sao?”

Thời Độ liếc nhìn anh một cái: “Không cảm thấy, hoàn toàn không cảm thấy. Không phải chứ, Ngu Chiếu Hàn, sao anh lại không biết xấu hổ mà hỏi em cái này?”

Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói: “Không nên, em không thấy đôi mắt của anh sao?”

Thời Độ vấn vào nút tạm dừng trên bàn phím, xoay ghế của Ngu Chiếu Hàn để anh đối mặt với mình, nhìn vào đôi mắt anh: “Em nhìn, sau đó thì sao?”

Ngu Chiếu Hàn vẫn trưng khuôn mặt không cảm xúc của mình, “Em không thấy được tình yêu nồng đậm của anh sao?”

Thời Độ thật đúng là nghiêm túc nhìn nhìn, ra kết luận: “Cũng không có.”

“Nhất định là em không nhìn kỹ.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Nếu em nhìn kỹ, em sẽ phát hiện ra ánh mắt anh nhìn em khác với người khác.”

Cảm giác vô lực dần dần xuất hiện, Thời Độ ấn ấn giữa mày: “Sẽ sao.”

“Sẽ.” Ngu Chiếu Hàn vô cùng chắc chắn, “Ánh mắt anh nhìn người khác là lạnh nhạt, chỉ có khi nào nhìn em mới có thể có chút ấm áp.”

Chỗ có phản ứng lớn nhất trên mặt Ngu Chiếu Hàn chính là tai nhỏ, sẽ động, sẽ đỏ lại còn có khả năng bị nóng rớt. Trừ nơi này ra, những chỗ khác đều nằm liệt, dù sao Thời Độ thật dự nhìn không ra cái gọi là “Ánh mắt ấm áp”.

Thời Độ hữu khí vô lực hỏi: “Trừ bỏ ánh mắt, anh không còn biện pháp khác để duy trì vị trí chính cung của em sao?”

Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm: “Em để anh ngẫm lại.”

Thời Độ không ôm hy vọng mà nói: “Anh ngẫm, bây giờ anh ngẫm đi.”

Ngu Chiếu Hàn lâm vào trầm tư.

Mặt biện pháp khác…… Nam chính lạnh lùng trừ bỏ ánh mắt thì còn có phương pháp nào để thể hiện tình yêu đây?

“Khẳng định là ở phòng huấn luyện đã quên lấy.” Giọng nói của Phô Mai truyền đến từ phòng khách, “Chỉ mong Timeless không thấy được hình nền di động của anh, bằng không anh sợ em ấy bị k1ch thích.”

Thạch Đầu hỏi: “Hình nền di động của anh là gì?”

Phô Mai: “Là Q bản đội trưởng, anh đặc biệt tìm họa sĩ vẽ ra, rất đáng yêu.”

Thạch Đầu: “Em cũng muốn!”

Phô Mai: “Đơn giản, tí nữa anh gửi cho em.”

Thời Độ quét mắt nhìn bàn của Phô Mai, quả nhiên thấy di động của Phô Mai: “Chắc là bọn họ tới lấy di động.”

Ngu Chiếu Hàn linh quang chợt lóe: “Thời Độ, anh có.”

“Hử?”

Ngu Chiếu Hàn đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Thời Độ, ngay lúc thanh niên còn chưa kịp phản ứng đã cúi người hôn lên môi cậu.

Phô Mai cùng Thạch Đầu vừa lúc đén cửa phòng huấn luyện lập tức cững người ngay tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc