THÂN PHẬN SỐ 019


"Chúc phúc?" mặt mũi Triệu Nguyên viết tràn đầy hai chữ ngọa tào, "Người đều biến thành quái vật, phúc cái quỷ ấy chứ phúc!"
A Mậu cười ác ý rồi châm chọc nói : "Tại sao những quái vật không thuộc về hình dạng sống nào lại tồn tại? Chẳng phải các người đều biết sao? Tại sao vẫn còn hỏi tôi."
Trương Duyên nghiêm mặt nói:" Không ăn thịt người không uống máu người, chỉ ăn các loại phân bón hóa học, đắm mình trong ánh nắng mặt trời, tự phát triển bản thân, biến dị rồi chờ đợi cái chết...!"
A Mậu nghiêm nghị sửa chữa:"Đó là quá trình được chúc phúc."
Mấy người Trần Ngưỡng:" ...!"
Triệu Nguyên và Trương Duyên đang định mắng tiếp, Trần Ngưỡng đã cắt ngang:"Đừng cãi nữa, để cậu ta nói.

"
A Mậu dùng tay áo lau bụi đất trên trụ đá, chậm chạp không nói tiếng nào.
Trần Ngưỡng bước tới, lấy trong ba lô ra một ít khăn giấy đưa cho cậu ta: "Dùng cái này lau đi."
A Mậu nhận lấy khăn giấy Trần Ngưỡng đưa cho, biết anh có ý định kéo gần lại mối quan hệ, hơi phàn nàn về lòng tốt của anh bằng một câu đầy u oán: "Sao anh lại không chết trong tay Lâm tiểu thư chứ.

"
Trần Ngưỡng không nói nên lời.
"Mấy người không phải là đều không tin tưởng đối phương sao? đồng đội nói gϊếŧ là gϊếŧ." A Mậu nhìn anh bằng ánh mắt thuần khiết, không chút làm người ta ghét, "Tại sao còn có người tin tưởng anh?"
Trần Ngưỡng nhìn lại thiếu niên đang ở cửa động, bên tai là tiếng A Mậu khẽ thở dài.
"Trong các người, người tôi muốn gϊếŧ nhất chính là anh." A Mậu nhìn Trần Ngưỡng, trên mặt nở nụ cười quái dị, "Bởi vì hiện tại chỉ có anh...."
Lời nói phía sau còn chưa nói ra đã bị quải trượng bất ngờ bay tới đập ngất đi.
Bầu không khí đột ngột thay đổi.
Triều Giản đứng bên mép hang đá, cánh tay chống nạng, khuôn mặt bị bóng cây che khuất, vẻ mặt hoàn toàn mơ hồ, hơi thở toàn thân bị khuấy động bởi sự bạo ngược và tàn nhẫn, lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra, xung quanh như có một luồng gió đen mang theo giông bão đáng sợ.
Biến dị còn có thể đáng sợ như vậy sao? Trương Duyên và Triệu Nguyên không hẹn mà cùng tránh xa hắn một chút, bọn họ muốn nói điều gì đều không nói nữa, sợ sẽ bị cuốn vào bên trong cơn bão, mất công không hiểu ra sao lại bị đánh chết.
Mặc dù bọn họ không nghe rõ A Mậu nói cái gì, thật tò mò.
Trần Ngưỡng cũng có chút sợ, cho dù Triệu Giản làm vậy là vì anh, nhưng đối phương vẫn đem lại cảm giác khiến anh lo sợ không hề kém Trương Duyên và Triệu Nguyên.
Lần trước còn có hai viên thuốc, lần này đã hết sạch, anh căn bản không có tự tin đi trấn an, hơn nữa trọng yếu nhất hiện tại chính là nhiệm vụ sắp hoàn thành.
Trên tay A Mậu có một vết thương do khi trên đường đến đây bị quẹt trúng, máu chảy ra bên ngoài có màu sắc không bình thường, Lâm Nguyệt không nói dối, cậu ta thật sự đã bị nguyền rủa, anh phải nắm chặt thời gian tìm hiểu đầu đuôi toàn bộ câu chuyện trước khi cậu ta trở thành thực vật.
Trần Ngưỡng làm cho A Mậu tỉnh lại: "Đừng tiếp tục dùng chiêu gây xích mích ly gián này nữa."
A Mậu trầm mặc một hồi, sau đó bật cười: "Lời nói thật mà."
"Chúng ta nói chuyện chính sự đi," Trần Ngưỡng không bị cậu ta kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, bình tĩnh nói: "Tôi biết những người trên đảo hôm nay phải gánh chịu sự việc này là do thế hệ trước của họ gây ra, hoặc là tội ác của thế hệ trước."
Cánh tay đang xoa trụ đá của A Mậu hơi ngừng lại.
Trần Ngưỡng luôn để ý mỗi một sự biến hoá nhỏ của cậu ta: "Bọn họ là người ngoại lai, mà nền văn minh biến mất kia mới là chủ nhân chân chính của hòn đảo này, tiểu đảo đã bị xâm chiếm và cướp đoạt đúng không?"
A Mậu hơi run lên, rủ mắt xuống.


.

.
Trần Ngưỡng nói: "Cậu nói cho chúng tôi biết mọi chuyện, tôi hứa với cậu, khi tôi rời khỏi đây, sẽ viết thành văn tự cho toàn thế giới biết đến tội ác của bọn họ."
Cuối cùng A Mậu cũng buông lỏng một chút: "Tôi muốn gϊếŧ anh, anh lại cho tôi loại hứa hẹn này sao? "
Trần Ngưỡng thẳng thắn nói:"Cái gì ra cái đó, tôi làm như vậy là bởi vì chúng tôi cần sự hợp tác của cậu, đôi bên đều có cái cần.

"
A Mậu lại bắt đầu lau trụ đá.
Trương Duyên không biết mình phát điên vì cái gì, thì đã bước lên túm tóc hất cậu ta xuống đất.
Đột nhiên, da thịt trên đầu A Mậu nứt ra, máu chảy ra có màu đỏ đục hơi dinh dính, động tác xoa trụ đá của cậu ta vẫn tiếp tục, như thể người đang chảy máu không phải là chính mình vậy.
Trương Duyên còn muốn phát điên, Triệu Nguyên đã nhảy dựng lên kéo anh ta sang một bên.
"Anh còn muốn trở về không?" Trần Ngưỡng lạnh lùng nói, nhìn Trương Duyên bằng ánh mắt đầy cảnh cáo, lúc thu hồi ánh mắt lại bất ngờ lướt ngang qua Triều Giản, thình lình đụng phải ánh mắt đỏ sẫm của đối phương, hô hấp trong nháy mắt có hơi bị nghẹt lại.
Đợi anh làm rõ mọi chuyện ở đây xong, phải nghĩ biện pháp tìm cách trò chuyện với Triều Giản mới được, không biết lúc đó mình có bị đánh hay không.
Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, đột nhiên A Mậu lên tiếng, giọng nói rất nhẹ, trong hang đá yên tĩnh càng lộ rõ sự lạnh lùng.
"Nhiều năm trước, hòn đảo này không được gọi là đảo Tiểu Doãn, cũng không có tên, những người sống trên đảo lúc đó cũng không phải là tổ tiên của những người này, nó thuộc về dân tộc Hĩ."
A Mậu lau vết máu trên trụ đá, "Tính ngưỡng của dân tộc Hĩ chính là thần thực vật, tộc nhân được thừa hưởng phước lành thiêng liêng nhất từ thế hệ này sang thế hệ khác, đó là tất cả mọi người trong tộc cùng nhau dùng linh hồn thành kính nhất để cầu nguyện với thần linh mới có được."
"Thu được sự chúc phúc của thần chỉ có mỗi ngài tư tế, không phải ai cũng có tư cách được ban phước lành."
"Chỉ có tư tế từng có những đóng góp to lớn trong tộc, và có đủ uy vọng cùng sự kính ngưỡng của tộc nhân mới có thể có nó."
Không ai xen mồm, tất cả đều đang nghe A Mậu nói, cậu ta dừng lại, ngâm nga vài giai điệu rồi chậm rãi nói tiếp: "Người của bộ tộc sẽ mở tế đàn khi tư tế sắp chết, hoàn thành chúc phúc, để sau khi ngài chết đi sẽ được biến thành con của thần thực vật, sinh sôi liên tục, sống mãi mãi trên thế gian."
"Quá trình chúc phúc có dài có ngắn, nếu như tư tế trước lúc được ban phước lành đã phạm phải sai lầm lớn, vậy thì việc chúc phúc sẽ bị thần từ chối, như vậy thì ngài ấy chỉ có thể có một cái chết bình thường, không có được một sự sống mới.

"
Khi lời nói cuối cùng của A Mậu rơi xuống, không gian trong hang đá yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Đột nhiên Trần Ngưỡng bừng tỉnh, ngụ ý của ba bức họa kia đều đúng, thực vật làm nền bên trong các bức họa đều tượng trưng cho thần thực vật.
Nhiệm vụ của bọn họ là lấy đi phước lành của những người trên đảo hiện nay trả lại mọi thứ như ban đầu, bây giờ bốn cái trụ đá đều đã tìm đủ, chỉ cần xếp vào là xong.
Điểm này không chỉ một mình Trần Ngưỡng nghĩ tới, những người khác cũng nghĩ tới, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái.
Trương Duyên đổi một tư thế thoải mái cầm điện thoại, Triệu Nguyên đơn giản chỉ ngồi xuống, hai chân vẫn hơi phát run.
Trần Ngưỡng lại gần Triều Giản hai bước, hỏi A Mậu: "Làm sao mà chỉ có mỗi tư tế vĩ đại nhất mới có thể nhận được phước lành, lại biến thành mọi người..."
"Há." A Mậu cười châm biếm, dựa lưng vào trụ đá, nửa khuôn mặt đều bê bết máu.
"Năm đó, trên đảo nghênh đón một con tàu chạy nạn, phần lớn toàn là người già và trẻ em, tộc nhân Hĩ cảm thông với bọn họ nên đồng ý thứ lưu, che chở cho họ, không nghĩ tới cả bọn đều là kẻ cướp."
"Cố ý để người già trẻ nhỏ lên đảo thám thính mọi thứ trước."
"Đêm hôm đó khi tộc nhân Hĩ đang được tư tế ban phước, những người ngoại lai già yếu và trẻ nhỏ kia đã tiếp ứng thêm nhiều tráng niên người ngoại lai lên đảo, bọn chúng là có chuẩn bị mà đến, phóng hoả tàn sát, tế đàn máu thành sông.


"
A Mậu nói đến đó hơi rùng mình một cái, bi thương cùng hận ý đang phun trào trong đáy mắt, biểu cảm của cậu ta vặn vẹo như ma.
"Nghi thức bị gián đoạn, sự kiện chúc phúc đã xảy ra biến, trong nhóm người ngoại lai có rất nhiều người được ban cho phước lành, nhưng bọn chúng nghĩ đó là một loại bệnh lạ, số ít người trong bọn chúng muốn thiêu chết những người được ban phước, chưa kịp làm gì ngược lại đã bị bọn họ ăn sống."
"Nhiều năm sau, con cháu bọn họ lại trải qua những chuyện này, chém gϊếŧ lẫn nhau, ăn tươi nuốt sống, đây là sự trừng phạt của thần thực vật, ai kêu bọn chúng lại đối xử với ngài như vậy."
Mấy người Trần Ngưỡng đều trầm mặc.
"Loại chúc phúc trường sinh bất tử như vậy, mà lại bị coi như một loại bệnh hay là lời nguyền rủa, nói quá trình cầu phúc là một loại biến dị, thật nực cười vô cùng," A Mậu lắc đầu lẩm bẩm nói: "Thực vật và con người có gì khác nhau? Đều là những sinh mệnh, chỉ là được thể hiện dưới những hình thức khác nhau trong thế giới này mà thôi.

"
Mọi người:" ...!"
Nghe như vậy hình như còn rất có lý.
Phương thức lý giải bất đồng, cái tốt trở thành xấu, cái xấu trở thành tốt, mọi ý nghĩa đều thăng hoa?
Trương Duyên đột nhiên hỏi một câu: "Những người được ban phước trước đây có thể sống sót bằng cách ăn thịt người, tại sao lần này họ lại trở thành quái vật?"
"Tại sao..." A Mậu đang muốn cười thì ngất đi.
Hơi thở căng thẳng của Trần Ngưỡng bình thường trở lại.
Còn có thể tại sao nữa, bởi vì những gì bọn họ ăn đều không phải là con người, chỉ có một con người chân chính đang ở trên hòn đảo, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
"Các người ở đây nhìn cậu ta, chờ đến giờ chúng ta sẽ tiến vào tế đàn." Trần Ngưỡng nhặt lấy cây nạng bên cạnh A Mậu, kiên trì đi về phía thiếu niên, hít sâu một hơi nói, "Đi ra ngoài ngồi một lát?"
Triều Giản nhìn anh chằm chằm một hồi, đưa tay lấy lại cây nạng, lúc đứng dậy còn đầu quay vào trong động tặng cho hai Trương Duyên và Triệu Nguyên một nụ cười lạnh.
Đó là một loại nụ cười không hề che đậy sự chán ghét.
Cả Trương Duyên và Triệu Nguyên đều giật cả mình.
Đặc biệt là Triệu Nguyên, nhìn từng cái từng cái tâm thần đều sảy ra vấn đề, cậu ta phát hiện vị này là nghiêm trọng nhất.
Chờ người đã đi ra ngoài, Triệu Nguyên nói với dáng vẻ sợ hãi: "Này, tại sao tôi lại có cảm giác đây mới thật sự là con người của cậu ta? Cái loại nhẹ nhàng như gió thoảng trước kia đều là dáng vẻ ngụy trang sao? Tôi vẫn là thích bị cậu ta coi như không khí hơn, bị cậu ta quét mắt nhìn một cái như vậy, da đầu tôi đều tê rần.

"
Trương Duyên không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Nguyên xoa xoa tay: "Anh nói coi, cậu ta sẽ không biến thành hoa ăn thịt người đâu ha?"
Đùa như vậy vẫn không nhận được sự phản ứng của đối phương.
Triệu Nguyên nhìn ra Trương Duyên mất tập trung, kỳ quái nói: "Sắp có thể trở về rồi, làm sao tôi lại cảm thấy anh không được cao hứng lắm?"
Trương Duyên nhàn nhạt lên tiếng: "Không đến thời khắc cuối cùng, đều có khả năng xảy ra biến số.

"

"Còn có thể xảy ra biến số gì nữa, theo tôi xem là anh suy nghĩ nhiều rồi.

" Triệu Nguyên nhún vai, cậu ta có muốn ăn phân hoá học nữa cũng không thấy hoảng, dù sao chỉ hơn một tiếng nữa là có thể rời đi, cậu ta không tin mình sẽ trở thành người thực vật trong thời gian này.
Nhìn trụ đá và A Mậu trên mặt đất, Triệu Nguyên phát ra một tiếng cảm khái đầy phức tạp: "Thật không thể tin nổi, thay đổi một hướng suy nghĩ, lời nguyền biến dị đã trở thành một chuyện tốt ..."
Núi non bên ngoài xanh mướt.
Trần Ngưỡng im lặng ngồi bên cạnh thiếu niên, đếm ngược đến hành trình trở về, không gian trùng điệp trong hang đá đang chuyển động, cũng chỉ có một mình Triều Giản bên cạnh anh là biết quy luật, cảm xúc của vị này đang bị phá vỡ từng chút một .
"Hãy kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh khi ở Bệnh viện Phục hồi chức năng số chín."
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Trần Ngưỡng kinh ngạc quay đầu lại: "Không có chuyện gì hay để nói."
Ánh mắt Triều Giản trong phút chốc tối sầm lại.
Trần Ngưỡng bị cảm xúc của đối phương trực tiếp bọc lộ ra làm cho trở tay không kịp, anh dùng hai tay ôm đầu, đầu ngón tay chạm đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, bắt đầu nói từ ngày đầu tiên thức dậy.
Ngay khi Trần Ngưỡng mới vừa mở đầu kể, Triệu Nguyên chạy ra khỏi sơn đá, chạy thẳng lại đây gọi: "Trần Ngưỡng!"
Người bị gọi tên còn chưa có biểu hiện gì, thiếu niên bên cạnh đã lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm, giống như đã sớm nhìn cậu ta không vừa mắt, Triệu Nguyên cảm thấy mình thật vô tội, thầm dịch chuyển về phía sau vài bước, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sau khi chết rồi, tấm thẻ màu trắng chết tiệt kia có còn hay không?"
Trần Ngưỡng sửng sốt, "Tôi không để ý."
"Vậy à." Triệu Nguyên lúc chôn Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh cũng không nghĩ đến điểm này, đến khi cả người thả lỏng mới lấy tấm thẻ thân phận kia ra nhìn mới nghĩ điều này.
Thi thể của hai người kia được chôn ở gần đây, cậu ta quyết định đi xem thử, tiện thể đi quan sát xung quanh, nếu có dấu vết của bọn quái vật cũng có thể kịp thời phát hiện.
.
Triệu Nguyên rất nhanh đã trở lại, bước chân hoảng hốt, cậu ta nói thi thể của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh chỉ còn là một bãi bầy nhầy, không biết họ đã bị thứ gì gặm nhấm.
Trần Ngưỡng cau mày: "Tôi chưa từng gặp động vật ăn thịt nào trên núi.

"
"Tôi, tôi cũng vậy." Triệu Nguyên gian nan nuốt nước miếng, "Thật sự là bị gặm đến chỉ còn có một bãi thịt bầy nhầy, tôi là dân mê phim kinh dị còn không chịu nổi, hơn nữa, còn có máu của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh đều không đúng, không biết là xảy ra sau khi chết, hay là trước khi chết ...!"
Trần Dương ngắt lời cậu ta,"Nếu là bị động vật ăn thịt ăn, tại sao vẫn còn sót lại? "
"Tôi không biết.

" Triệu Nguyên lau mồ hôi,"Đúng rồi, tuy rằng tôi nhìn vào liền buồn nôn chịu không nổi, nhưng vẫn là nhịn không xuống tìm cành cây lục lọi trong đống thịt nát, không tìm thấy thẻ thân phận trên người bọn họ."
Nhìn thấy Trần Ngưỡng không có dấu hiệu muốn nói tiếp với mình, Triệu Nguyên liền trở về hang đá tìm Trương Duyên.
Trần Ngưỡng trầm ngâm: "Thẻ thân phận kia chỉ được dùng ở trong đây, nếu chết rồi thì trực tiếp bị hủy."
Trả lời anh là một âm thanh "ken két ken két ".
Triều Giản nhíu cặp lông mày, răng không ngừng cắn ra cắn vào, miếng bơ sữa trong túi bị lôi ra từng miếng, sau khi ăn xong liền nhanh chóng ném đi, lấy ra một miếng khác, dường như đang cố kìm nén bản thân với loại âm thanh này, hiệu quả cũng không được bao nhiêu, đôi tay vẫn đang run lên.
Theo quan sát của Trần Ngưỡng, Triều Giản luôn ngậm những miếng sữa trong miệng, anh chưa bao giờ nhìn thấy hắn cắn như thế này.
Thanh âm này vang lên bên tai, không kém gì xương sọ bị một mảnh băng chà xát.
Trần Ngưỡng mở ba lô ra, đem một hộp còn lại đều đưa cho hắn, khi trở về anh muốn mua thêm, không biết giá sỉ là bao nhiêu.
"Sao anh không nói nữa?" Triều Giản cáu kỉnh nhìn anh, không vui nói, "Mới đến ngày thứ hai."
Trần Ngưỡng : "...!Vậy thì tôi nói tiếp."
Vị bên cạnh này mà không uống thuốc, cảm xúc dễ xúc động không hề được che giấu, ngoại trừ không còn sâu không đáy, đã nổi lên bề mặt một chút, trên người cũng lộ ra vẻ nguy hiểm, càng có thêm huyết sắc của người trẻ tuổi.
.
10 giờ 30 phút, Trương Duyên đi ra gọi: "Còn năm phút nữa!"
Cuộc sống của Trần Ngưỡng trong bệnh viện phục hồi chức năng đã dừng lại ở ngày thứ mười sáu, anh chóng mặt, trong miệng sùi bọt, cổ họng đều khàn: "Không còn thời gian, bây giờ chúng ta vào đi.


"
Triều Giản ngồi im, giữa lông mày cảm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Trần Ngưỡng nhận ra rằng anh có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Triều Giản, vừa mới mẻ vừa bất đắc dĩ, anh liếm đôi môi khô ráp của mình: "Tôi biết cậu chê phiền còn quá ồn ào, không muốn quản đến sự sống chết của người khác, nhưng chúng ta vẫn phải quay trở về , cậu nói có phải không?"
"Hơn nữa, ở đây còn không có wifi, cậu không thấy chán à?" Trần Ngưỡng lại nói thêm.
Triều Giản : "..." Hắn chống nạng đứng dậy nói :"Đừng quên một bữa ăn."
"Được rồi, quay về mời cậu ăn cơm." Trần Ngưỡng sảng khoái đồng ý, anh không có cầu việc gì khác, chỉ cầu nhanh chóng rời khỏi đây một cách thuận lợi.
Khi đến cửa hang, Triều Giản đột nhiên dừng lại, quay đầu sang một hướng: "Thứ ghê tởm tìm đến rồi."
Trần Ngưỡng giật nảy cả mình, anh quên hỏi Trương Duyên và Triệu Nguyên trên đường đến đây có chê dấu vết tích lại hay không.
"Mặc kệ đi." Triều Giản vào trong hang, tiếng nạng va xuống đất đều đều, đều đều, không hề chậm chạp ốm yếu.
Trần Ngưỡng vội vàng đuổi theo.
.
Một đám quái vật bất ngờ xuất hiện trước cửa hang.
Một số ít trên tay còn cầm dao đốn củi, khuôn mặt chúng nó từng cái từng cái đều vô cảm, càng khiến cảnh tượng thêm kinh hoàng.
Trương Duyên và Triệu Nguyên liên tục lui vào trong hang.
"Bên trong hang chỉ lớn có từng này, bọn chúng mà ném đuốc vào, chúng ta đều trốn thoát, chỉ có thể bị thiêu chết."
"Chúng nó sẽ không thiêu chúng ta đâu, nướng chín rồi sẽ không còn mùi máu mà bọn chúng thích nữa."
"Vậy đem chúng ta hun khói cho đến chết thì sao?
"..."
Vẻ mặt Trương Duyên khó coi hỏi Trần Ngưỡng : "Đã đến giờ chưa?"
"Hai phút," Trần Ngưỡng nói, "Không biết trong động có bao nhiêu không gian điểm trùng điệp đang chuyển động, một điểm giao thoa chỉ dừng bốn giây, hai người chú ý một chút, đừng vào nhầm."
Trần Ngưỡng nhắc nhở:" Ngoài ra, hai người các ngươi hiện nay tốt nhất nên giả vờ muốn liều mạng một phen cho chúng nó kiêng kị một chút, không thì chúng nó muốn trực tiếp xông vào rồi."
Trương Duyên không thể làm gì khác hơn là lại phải đi vài bước về phía cửa hang, thần sắc căng thẳng nhìn lũ quái vật đang đứng đối diện kia.
Triệu Nguyên thở hổn hển, giẫm chân vào vũng máu của A Mậu trên mặt đất, cả người ngã chồng lên, vội vàng luống cuống bò dậy, "Cái tên này cũng phải mang đi sao?"
"Những thứ nên hỏi đều đã hỏi, còn quản hắn làm gì?"
Trương Duyên bùng nổ văng tục, "Fuck."
"A -- --" Triệu Nguyên theo sát lập tức hét lên, "Chúng nó đến gần chúng ta hơn rồi! Đang tới đây! Chúng nó ở ngay cửa rồi!"
Triều Giản, người đang tìm kiếm những điểm trùng lặp, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, gầm lên: "Đều mẹ nó cúttt!"
An tĩnh.
"Trương Duyên, đưa A Mậu cùng đi, đề phòng vạn nhất." Trần Ngưỡng một tay nắm lấy nạng của thiếu niên và trụ đá, lúc này phải dùng tới kỹ năng nói chuyện của anh, đúng lúc này khóe mắt liếc thấy cái gì, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt nhăn nheo của Thích Bà Bà đã xuất hiện ở ngay cửa hang!
Khi Trần Ngưỡng muốn nhìn lại xem mình có hoa mắt hay không, anh đã ở đến dưới rìa của tế đàn.
Tiếp đến là Trương Duyên, Triệu Nguyên và A Mậu.
Mọi người trở về từ trong cõi chết còn chưa hòa hoãn lại, nhưng trong vòng một giây tiếp theo cả đám đều biến sắc.
Ngọa tào!
Thích Bà Bà cũng tiến vào rồi!!!


Bình luận

Truyện đang đọc