THÂN PHẬN SỐ 019


[Con thỏ nhỏ tìm củ cà rốt đã lâu, tinh thần trở nên không tốt]
Đây là cái bẫy lâm thời được thêm vào.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Phùng Lão là con thỏ nhỏ có tinh thần phân liệt nhân cách cũng phân liệt thì sẽ tự coi mình là củ cà rốt.
Ông rất sợ mình hiểu sai, nhưng đã đến nước này, ông cũng không còn cách nào khác là nghe theo cảm giác đầu tiên của chính mình, đổi hướng tay vừa chỉ vào người câm, chỉ vào "con thỏ nhỏ" Trần Ngưỡng.
Ngay khi Phùng Lão còn đang nghĩ nếu Trần Ngưỡng vẫn giống như hai lần trước nói "không" thì phải làm sao, thì Trần Ngưỡng đã nói "có".
Xong rồi, Trần Ngưỡng chắc chắn sẽ chưa bao giờ nghĩ rằng củ cà rốt mà cậu ấy tự chọn lại là chính mình, kết thúc thật rồi.
Khi "Tiểu Thỏ nhỏ" Trần Ngưỡng mở mắt ra, thân thể của "Tiểu Minh" Phùng Lão liền không phải của ông nữa, ông đã bị quy tắc khống chế hỏi ra câu "Tiểu Thỏ nhỏ, bây giờ ngươi nói cho ta biết củ cà rốt ngươi tìm ở đâu".
Chỉ cần con thỏ nhỏ chỉ sai, ông sẽ chết.
Khi quyền khống chế cơ thể trở lại, Phùng Lão biết rằng trò chơi đã kết thúc.
Con thỏ nhỏ đã tìm thấy củ cà rốt của nó.
Phùng Lão thoát chết trở về, nhất thời không nhúc nhích được, cũng không phát ra được tiếng động nào, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Ba người Họa sĩ, Hướng Đông và Văn Thanh tuy bị bịt mắt, nhưng bọn họ đều nghe thấy.
Khi nghe Trần Ngưỡng nói "Tôi chính là củ cà rốt", cả ba đều cho rằng anh đã đoán sai, trò chơi đã thất bại.
Chọn một trong ba, không phải một trong 4, làm thế nào mà chính con thỏ nhỏ lại nằm trong phạm vi được đoán được.
Trần Ngưỡng không biết nghĩ cái gì, lại không đoán giữa đồng đội của mình, người câm hay Tôn Nhất Hành, mà là tự đoán chính mình.
Bây giờ Phùng Lão sẽ chết trước, bốn người Trần Ngưỡng cũng sẽ chết theo sau.
Hướng Đông đứng bật dậy khi chưa kịp cởi bỏ mảnh vải trên mắt, vì đứng dậy quá nhanh nên chiếc ghế sau lưng bị ngã, đập ầm xuống đất.
"Thành công?"

Giọng nói của Văn Thanh tràn đầy sự không thể tin được: "Đoán đúng rồi? Cái ŧᏂασ..."
Hướng Đông như bị kẹt chết máy: "Hả?"
Hắn ta mạnh mẽ giựt mảnh vải trên mắt xuống, trừng lớn hai mắt đỏ bừng vì phẫn nộ chưa kịp tiêu tán tìm một vòng nhưng không thấy bắp cải trắng Trần Ngưỡng đâu:"Ai mẹ nó có thể nói cho Lão tử biết chuyện gì đang xảy ra không? "
"Đã đoán đúng, đã đoán đúng ý là, con thỏ nhỏ chính là củ cà rốt? Cái đệt Phùng lão đầu, ông vậy mà thật sự chỉ vào con thỏ nhỏ?! "
Phùng Lão yếu ớt xua tay:" Lực bất tòng tâm.

"
Người câm đưa tờ báo cho Hướng Đông kẻ đang nổi nóng nhìn xem.
Văn Thanh và Họa sĩ đều nghiêng người lại xem, ba người nhìn thấy hàng chữ nhỏ được thêm vào trong câu chuyện, sắc mặt đồng dạng kinh ngạc.
"Mẹ kiếp, cái bẫy này cũng quá đáng quá rồi đó, con thỏ nhỏ làm sao lại chính là củ cà rốt!"
"Con thỏ nhỏ nhất định phải là củ cà rốt."
"..."
Ba người bọn họ đều muốn đi xem "con thỏ nhỏ", nội dung trong ánh mắt đều không giống nhau.
Họa sĩ nói: "Hắn làm sao lại đoán được?"
"Đoán bừa cũng sẽ đoán ba người kia, làm sao cũng sẽ không đoán tới trên người mình."
Văn Thanh ý tứ hàm súc nói: "Dám làm người đầu tiên đứng ra chứng tỏ đã có sự nắm chắc, tôi phải nghiên cứu lại trò chơi một chút, hẳn là có sơ hở gì đó tôi đã bỏ qua.

"

Hắn lại bĩu môi nói:" nhưng hình như tôi không bỏ qua cái gì mà.

"
" Vậy thỏ nhỏ làm sao lại đoán đúng....!"
Thỏ nhỏ ngồi đối diện với đồng đội của mình, vẫn luôn hai mắt nhìn nhau, khí tràng giữa hai người nghiêm mật không thể kể xiết, tựa như dính chặt cùng nhau.
Dường như cái gì cũng không cần nói cũng biết đối phương muốn gì.
Hướng Đông không nói lời nào, mẹ nó vấn đề không phải ở chỗ quen biết nhau trong thời gian dài hay ngắn, cũng không phải vấn đề sống chết cùng nhau trong nhiệm vụ, mà phải là linh hồn giao nhau đã từng làm qua vô số lần, quen thuộc với nhau đến mức không cần nhắc nhở hay gợi ý, không cần nói lời nào mới có thể giao tiếp trong các hoàn cảnh như vậy.
Văn Thanh liếc mắt đánh giá hai người kia, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ cùng hiếu kì.
"Đây có lẽ nào chính là hiểu ngầm trong truyền thuyết? Ai da, thật hối hận vì đã không được xem trực tiếp cảnh đó, tôi nên mở to mắt mà xem mới đúng, học hải vô nhai nha, đây là một kỹ năng cứu mạng đó." (học hải vô nhai, dịch >biển học vô bờ.)
Hướng Đông ném sự ghen tị của mình lên đầu hắn: "Học? Mày học cái rắm, một mình học có ích lợi gì, mày có đồng đội hả, hả?"
Văn Thanh tan nát cõi lòng, bắt đầu tự bế.
.
Trần Ngưỡng cảm thấy tay chân có chút tê dại, như bị điện xẹt qua.
Lúc này đầu óc anh trống rỗng không để lại dấu vết gì, cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu trả lời như thế.
Hơn nửa đó là một cảm giác dâng trào, mãnh liệt đến mức anh không ngần ngại mà nói ra câu trả lời kia.
Trần Ngưỡng xoa xoa mặt, đứng dậy gọi thiếu niên, hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
"Chúng ta hãy thảo luận từng câu một nhé, đầu tiên, tại sao cậu lại để Phùng ngồi sau lưng mình?"

Triều Giản nói: "Chặn tầm nhìn của ông ta, để tiêu điểm của tầm mắt anh không bị phân tán, như thế thì anh có thể chuyên tâm mà nhìn tôi."
Trần Ngưỡng: "..."
"Câu hỏi thứ hai, Phùng Lão ngồi phía sau lưng cậu, cậu không thể nhìn thấy ông ấy sẽ chỉ vào ai, có quy tắc vẫn luôn dám thị, cả tròng mắt cũng không thể liếc đúng không."
"Vậy làm sao cậu lại biết người ông ấy chỉ là tôi? Theo lý mà nói tôi không ở trong lựa chọn của cà rốt, tôi là con thỏ nhỏ.

"
Triều Giản nhìn anh:" Câu trả lời đã được ẩn trong câu chuyện.

"
Vẻ mặt Trần Ngưỡng mê man.
"Có nhắc nhở con thỏ nhỏ chính là củ cà rốt." Triều Giản đọc lên một câu trong câu trong câu chuyện rồi không nhiều lời nữa.
Trần Ngưỡng dần dần phẩm được thông tin trong đó, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Cạm bẫy kia..."
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi: "Lúc Phùng Lão chỉ vào tôi hỏi, nếu tôi vẫn nói không như hai lần trước, lúc mở mắt ra tìm thì phải làm sao bây giờ? Theo như câu chuyện thì tôi phải nói tôi là củ cà rốt, nhưng tôi lại nói không phải khi bị bịt mắt.

"
Triều Giản nhìn anh:" Con thỏ nhỏ tinh thần không tốt, biết điều này có ý nghĩa gì không? "
Trần Ngưỡng lắc đầu.
"Con thỏ nhỏ tinh thần không tốt sẽ bối rối, bất luận Tiểu Minh đang chỉ vào ai, con thỏ nhỏ cũng không đoán ra được, nó chỉ có thể nói chính mình là củ cà rốt."
Trần Ngưỡng: "..."
Đệt.

Trần Ngưỡng cúi người lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên: "Câu hỏi cuối cùng, không thể cho gợi ý, trong ánh mắt cũng không được, vậy làm sao tôi chỉ nhìn cậu liền biết được đáp án?"
Anh nói đến câu sau cũng tự hỏi chính mình.
Triều Giản bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Khi trò chơi bắt đầu, thời gian ở trạm xe đã dừng lại, trò chơi kết thúc mới trở lại bình thường, điều đó cho thấy Tiểu Minh chơi trò chơi rất vui."
Trần Ngưỡng gật gật đầu:"Cậu giữ nguyên tần suất nói và số từ như vậy thật tốt.

"
Sau đó anh lại nở nụ cười:" Vì vậy là tại sao? "
Triều Giản nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác:" Không có tại sao.

"
Trần Ngưỡng kéo cây gậy của hắn.
Triều Giản có vẻ mất kiên nhẫn nên cau mày, hắn nói: "Anh nhìn thấy trong mắt tôi chính là anh."
Câu trả lời này không thể xua tan hoàn toàn sự nghi ngờ của Trần Ngưỡng, anh đơn giản đổ cho cảm giác lúc đó là một loại cảm ứng linh hồn nào đó.
Về mặt tâm linh ư.
Cái khác càng không thể.
Hai người bọn họ quen biết nhau thời gian cũng không dài.
.
Phùng Lão sau khi thoát chết vẫn còn hơi mơ màng cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ, cho đến sáu giờ tối nhân viên trực ca chiều tan làm rồi, ông vẫn chưa chết, còn sống khỏe re.
Lúc này ông mới chắc chắn rằng mình đã thực sự phá giải được quy tắc.
Phùng Lão vô cùng biết ơn bốn người Trần Ngưỡng.


Bình luận

Truyện đang đọc