THÂN PHẬN SỐ 019


Chương 27 Hành khách xin chú ý
Và giờ câu hỏi được đặt ra là, ai sẽ là người nâng cái nắp của hai chiếc xô nhựa lớn kia lên.
Trần Ngưỡng nhìn một vòng người xung quanh, hít một hơi, đi vài bước tới hai chiếc xô, không hiểu sao lại quay đầu qua nhìn thiếu niên.
Triều Giản chống nạng đi bên cạnh anh, nhưng hoàn toàn không có ý giúp đỡ gì cả, còn giục anh nhanh lên.
Gân xanh trên trán Trần Ngưỡng giật giật, trước tiên làm công tác tư tưởng đơn giản cho chính mình, chỉ là một cái xác mà thôi cũng không phải quỷ, không có gì đáng sợ.
Sau mười giây, anh bước đến chiếc ghế dựa trong góc rồi lần lượt nhấc nắp xô nhựa lên.
Không thấy được bên trong có gì.
Như có thứ gì đó bị kẹt cứng bên trong, bên trên nắp bị bịt kín một vòng ni lông.
Trần Ngưỡng phải mất một lúc lâu mới phá được nắp, ngay khi vết nứt xuất hiện, một mùi máu tanh nồng nặc liền tuôn ra.
Đường nối ni lông càng trở nên lớn hơn, nắp hoàn toàn mở ra, trước mắt Trần Ngưỡng liền nhìn thấy một xô xác chết bị cắt nát.
Một miếng một miếng xếp liền nhau, được ép rất chặt.
Giống hệt như thịt muối.
Trần Ngưỡng không sợ, nhưng kinh tởm, anh chịu đựng cơn buồn nôn mở một cái xô khác.
Cả hai cái xô đã được mở ra toàn bộ, phơi bày trước mắt mọi người.
Phòng chờ lập tức ngập tràn trong mùi máu thịt, Tôn Nhất Hành mềm nhũn ngã trên ghế, hai chân không ngừng run rẩy.
Hai người trung niên còn lại thì cúi người nôn mửa.
Vậy là vị chua được thêm vào.
Không khí trong phòng chờ càng nặng mùi hơn.
Văn Thanh không biết từ khi nào thì ngồi xổm trên ghế bên cạnh Trần Ngưỡng, hắn vươn cổ hưng phấn nhìn thi thể nát vụn trong xô: "Oa, xương cốt đều nát vụn, thật là bạo tay nha, thật là bạo tay."
Trần Ngưỡng: "..."
Văn Thanh sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi đoán là ma nữ làm, mới có thể cẩn thận xắp xếp từng lát từng lát thế này."
Sắc mặt Trần Ngưỡng trắng bệch, câm miệng đi có được không?
"Ai nha, mới đó đã chết mất hai người rồi."
Văn Thanh nhảy khỏi ghế vươn vai: "Chậm quá đi, phải nhanh lên chứ, có nhiều người như vậy mà."
Trần Ngưỡng hơi sởn cả tóc gáy, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nhìn chằm chằm hai xô xác nát, dùng hai tay bóp chặt mép thùng, lắc lắc vài lần.
Văn Thanh bị mùi vị đó xong thẳng vào mặt, ánh mắt không khỏi lườm Trần Ngưỡng một cái.
Chẳng trách Phùng Lão...
Ánh mắt Văn Thanh lóe lên, cười nói: "Anh đẹp trai, đang tìm gì vậy?"
"Đầu."
Trần Ngưỡng không phải trả lời hắn, ngược lại là nói với vị bên cạnh: "Hình như không có ở bên trong."
Giọng điệu của Triều Giản đầy qua quýt nói: "Đổ ra xem."
Trần Ngưỡng: "..."
Văn Thanh: "..."
Đổ ra thì khẳng định là không được, bày ra đầy đất thì chắc chắn sẽ dọa chết hai người trung niên kia.
Trần Ngưỡng yêu cầu Tôn Nhất Hành đi nhà vệ sinh lấy cây lau nhà lại đây, sau khi kiểm tra xác chết trong xô, quả nhiên không có đầu.
Cái xô thứ hai cũng không có, đầu không biết đã biến đi đâu.
Trần Ngưỡng mang hai thùng xác chết ra khỏi phòng chờ, bỏ vào lối đi, định làm động tác lớn một chút thu hút những người mới từ các phòng chờ khác đến xem.
Đã đến lúc kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ bọn họ.
Văn Thanh chế nhạo hành động này của Trần Ngưỡng, hắn đã từng nói nhóm người thiểu năng kia sẽ chết, chết càng nhiều, quy tắc sẽ càng nhanh chóng hiện ra.
Quan điểm của Trần Ngưỡng cùng hắn bất đồng, tuy anh không thể tin tưởng nhóm người mới tuyệt đối, không đem sau lưng mình giao cho họ, nhưng anh nghĩ người mới vẫn là cần thiết.
Giống như nhiệm vụ đầu tiên, Trương Duyên và những người khác đều lần ra manh mối.
"Anh đẹp trai, chúng ta đạo bất đồng, thật là tiếc mà."
Văn Thanh liếc mắt một cái, nhún vai cười xấu xa: "Vậy xem ai là người sẽ sống đến cuối cùng trong vòng này đi."
Hắn hất tay, đồng tiền xu bay lên khoảng không xoay tròn một cách kì dị, chậm chạp không rơi xuống.
Trần Ngưỡng không để ý đến đồng xu có tỷ lệ xuất hiện cao trước mắt mình, thứ mà anh chú ý là đoạn cánh tay tung đồng xu của Văn Thanh lộ ra kia, đoạn cổ tay của hắn rất giống với tính cách của chủ nhân nó, không hề hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn của mình chút nào.
Lòng bàn tay thô to, trên đoạn cổ tay có những vết sẹo to nhỏ, cũ có mới có nhiều không đếm xuể.
Là dùng vũ khí sắc bén khắc lên.
Trần Ngưỡng đợi Văn Thanh đi rồi mới nói chuyện về những vết thương trên đoạn cổ tay của cậu ta cho Triều Giản nghe.
Triều Giản trầm mặc một hồi rồi nói: "Tự mình hại mình."
Trần Ngưỡng sửng sốt.
"Khoảng cách giữa các vết thương đều đặn, còn độ dài, độ dày, độ sâu đều được khắc đến rất chú trọng tỉ mỉ." Giọng điệu của Triều Giản bình thường nhưng toàn nói ra những lời kinh khủng, "không phải trầm cảm, mà là sự sáng tác."
Trần Ngưỡng nhìn vào mắt thiếu niên bằng một biểu cảm kỳ lạ: "Làm sao mà cậu xác định được? "
Vừa rồi cũng không thấy hắn chú ý tới Văn Thanh kỷ càng như vậy.
Đột nhiên Trần Ngưỡng nghĩ đến loại thuốc ức chế mà thiếu niên đã uống, nhớ lại những đoạn hình ảnh ngắn khi hắn bị mất kiểm soát, nuốt nước bọt một cái, chần chừ do dự nói, "Cậu sẽ không ..."
Triều Giản lạnh lùng nhìn anh.
Dưới áp lực của cái nhìn đó, Trần Ngưỡng định kiếm cớ cho qua chuyện này, thì lại thấy thiếu niên vén tay áo đồng phục bóng chày bên trái lên.
"Có không?"
Trần Ngưỡng nhìn thấy cổ tay trắng nõn, cơ bắp và đường nét đều gọn gàng, trong khi một bên anh lại nghĩ vị này quả thật chưa từng nhiều lời, nói làm liền làm, một bên nghiêm túc nhìn đối phương lắc lắc đầu.
Đoạn cổ tay không hề có vết sẹo nào, chỉ có một ít lông tơ đầy nam tính làm anh có chút ngưỡng mộ mà thôi.
Triều Giản bỏ tay áo xuống, nhíu mày nói: "Một người bạn của tôi có cùng loại sở thích này, không tìm được chuyện gì vui thì sẽ khắc lên cơ thể chính mình."
Trần Ngưỡng gật đầu chấp nhận lời giải thích không mấy tình nguyện của đối phương.
Triều Giản vung gậy vài lần, rẽ vào phòng chờ thứ chín giữa những tiếng bước chân thưa thớt.
Trần Ngưỡng theo sau hắn, trở tay đóng cửa lại.
.
Lối đi tại hành lang liên tục vang lên âm thanh la hét.
Trong phòng chờ thứ 9 trở nên ảm đạm như chải qua tai nạn sau thảm họa.
Trần Ngưỡng mặc kệ đà điểu Tôn Nhất Hành, anh tìm tới hai người mới kia đặc câu hỏi.
Người đàn ông Ba bảy sắp không xong, cả người đều quấn trong chăn bông, nép mình trên ghế thở thoi thóp.
Người công nhân thì ở trong tình trạng tốt hơn, có thể trả lời các câu hỏi.
"Chú, chú có nhớ ông chú đầu trọc đã làm gì nói gì trước khi tai nạn xảy ra hay không?"
Trần Ngưỡng ôn hòa nói: "Chú thử suy nghĩ kỹ lại một chút."
Đôi mắt của người công nhân đỏ hoe như hai cái bong bóng cá, ông xoa xoa chân cất giọng khô khốc nói : "Không có chuyện gì ..."
Trần Ngưỡng không thúc giục mà chỉ đưa cho ông một chai nước khoáng, rồi kiên nhẫn chờ đợi ông nói tiếp.
Người mới chết đầu tiên là do tự tiện chạy ra ngoài, một trong những quy tắc được đưa ra là không được rời khỏi trạm ga, người chết thứ hai ở trong phòng chờ từ đầu đến cuối.
Nhất định là đã vi phạm điều gì đó.

Người công nhân uống chai nước khoáng nhỏ một cách đầy hỗn loạn, uống non nữa chai ông cúi đầu lau miệng.
"Biết rõ là có các cậu ở bên ngoài, đèn còn rất sáng, mấy lão già chúng tôi liền thả lỏng.

"
Công nhân thở phì phò không khỏi nghẹn ngào nói:"Lão đầu trọc nói cơ thắt lưng lão vì làm việc vất vả mà sinh bệnh, bệnh cũ, ngồi lâu thắt lưng liền không tốt, nên ra phía sau nằm, ta và Lão Lý luôn ngồi ở phía trước."
"Một chút động tỉnh gì cũng không nghe thấy, thực sự, không có chút âm thanh nào, làm sao liền.....!một người sống sờ sờ như vậy, cách chúng ta cũng không xa, chỉ cách có hai hàng ba hàng, ngay trong một phòng chờ tàu.....!"
Người công nhân bị cắt ngang bởi một tiếng kêu quái dị.
"Là quỷ làm!"
Lão Lý cũng chính là ba bảy, cả người đều rút trong chăn bông, cả người run lẩy bẩy, miệng thì hàm hồ la: "Có quỷ...!có quỷ...!thật sự có quỷ...!quỷ ở đây, quỷ đến rồi, đến rồi.....!"
Có tiếng nước chảy xuống từ chiếc ghế mà Lão Lý đang nằm, kèm theo một luồng nhiệt nóng mang theo mùi khai khái.
Lão Lý đã bị dọa sợ đến không tự chủ được nữa.
Trong khi Lão Lý đọc đi đọc lại câu nói đó, không gian trong phòng chờ càng trở nên u ám.
Trần Ngưỡng kéo chặt áo khoác của mình lại.
Công nhân đột nhiên hét lên: "Lão đầu trọc từng nói ghế của phòng chờ thật là lạnh!"
"Ông ấy còn nói rất nhiều lần, ghế tựa tại sao lại lạnh như vậy! Thật sự là quá lạnh!"

"Cứ ôm chặt hai cánh tay mình xoa liên hồi."
Chính Trần Ngưỡng đang làm động như vậy nghe xong liền giật nảy cả mình, cả người bắt đầu run bắn lên, muốn đứng sát vào Triều Giản, nhưng chân đã mềm nhũn như cọng bún, lòng bàn chân lắc lư một cái, trực tiếp ngồi vào trên đùi đối phương, anh như mèo bị giẫm phải đuôi, hỏa tốc nhảy qua một bên.
Triều Giản nhắm hờ mắt, mặt không đổi sắc, như thể một đại sư đã nhập định.
Trần Ngưỡng lau mồ hôi lạnh, như không có chuyện gì xảy ra hỏi Tôn Nhất Hành có cảm nhận được thứ gì không.
Đầu Tôn Nhất Hành chôn sau chiếc cặp công văn lắc lắc.
Trần Ngưỡng thấy bộ đồ âu phục của ông ta ướt sũng mồ hôi, tấm lưng gầy guộc khẽ run rẩy, liền hỏi: "Ông không sao chứ?"
Tôn Nhất Hành gật đầu rồi lắc đầu, nhỏ giọng rụt rè nói: "Thực ra tôi cảm nhận được chúng nó thì hơi sợ, nhưng so với chúng nó, tôi còn sợ xác chết hơn, quá dọa người.

"
Trần Ngưỡng tương phản với ông ta đang đứng ở đối diện:" ...!"
.
Người thứ hai chết, khiến sau nửa đêm đặc biệt dài dằng dặc.
Những người mới cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, bọn họ vốn cái gì cũng không muốn quản, ban đầu họ nghĩ chỉ cần thành thực ở lại trong phòng chờ là được, nào nghĩ tới không ra khỏi trạm xe lửa cũng chết.
Điều đó có nghĩa là có thứ gì đó đang ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ lên xe đúng giờ.
Có bốn tuyến xe, bọn họ nhiều người như vậy, nhất định sẽ có người chết nữa, không biết người kế tiếp sẽ là ai, cũng có thể là chính mình.
Thoái mái, lòng tham hay là sự sợ hãi đều sẽ lây lan như bệnh dịch, khóc lóc và sợ hãi cũng vậy.
Cùng với sự oán hận.
Ban đầu thì cảm thấy may mắn khi người thân và bạn bè của mình biến mất ở ga tàu thật ra vẫn còn sống, bây giờ lại tự hỏi, tại sao người đến đây không phải là bọn họ, tại sao mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Cảm xúc tiêu cực vướng víu như dây leo, phát triển điên cuồng dưới làn nước lo âu.
Hai giờ sáng, những người mới không ở trong phòng chờ xe của chính mình, cũng không dám đi loạn xung quanh, vì vậy cả đám người đều tập trung trên lối đi ngoài hành lang.
Lối đi trên tầng hai chỉ kê được một quầy sách, ngay bên ngoài phòng chờ thứ chín của K32 nơi hai hành khách tử nạn đã bị lật tung hết rồi, bọn họ vẫn chọn ở đó.
Có người đã tìm kiếm được gì đó nói nơi này không còn
nguy hiểm.
Bằng cách này họ vừa có thể gϊếŧ thời gian vừa ở cùng nhau, có nhiều người ở chung một chỗ, dương khí cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Bọn họ thực sự không biết phải tìm kiếm cái gì, chỉ biết nó là đồ vật không bình thường.
Hai cái xô đựng xác nát bươm đó vẫn nằm giữa lối đi, không ai dám tiến lên, có kẻ táo tợn một chút cũng chỉ dám đấp mấy quyển sách vào rồi đậy nắp xô lại.
Trần Ngưỡng đang ngồi ở hàng ghế gần cửa trong phòng chờ thứ chín, trên tay cầm cuốn tạp chí đã mua khi trước.
Địa điểm du lịch đều là danh lam thắng cảnh ở Thanh Thành.
Thành phố với nét quyến rũ cổ kính này thật đẹp dưới ống kính.
Trần Ngưỡng lật một trang, có chút ngây người: "Cư nhiên còn có cầu Tam Liên..."
Khuỷu tay chạm vào Triều Giản bên cạnh, anh kích động nói: "Nhìn xem, chỗ chúng ta sống đó!"
Triều Giản dựa đầu vào ghế nghiêng về phía Trần Ngưỡng, nhướng mi, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn anh.
Áp xuất thấp của thiếu niên bùng lên dữ dội, sự hứng thú của Trần Ngưỡng bị xua tan, anh do dự cầm tờ tạp chí lên: "Cầu Tam Liên, phía trên này."
Triều Giản không buồn liếc một cái, mà chỉ nhìn anh chằm chằm, cau mày nhăn nhó nói bằng giọng mũi nặng nề: "Tôi đang ngủ."
"À xin lỗi." Trần Ngưỡng muốn tìm người tán gẫu, anh làm động
tác gấp tạp chí lại nói, "Cậu ngủ tiếp đi, tôi đến Tôn Nhất Hành bên kia."
Đôi nạng chống đặt ngang người anh trước khi bàn chân anh bước ra khỏi ghế.
"Ở lại." Cổ họng Triều Giản tràn ra hai chữ này, hơi thở của hắn lại trở nên dài hơn.
Trần Ngưỡng không ngạc nhiên khi Triều Giản có tốc độ ngủ gật mà người thường không thể.
Ngủ nhiều như vậy sẽ không hiệu quả.
Không giống như anh, thời gian giấc ngủ tuy ngắn nhưng chất lượng ngủ cũng rất tốt, hoàn toàn đủ.
Trần Ngưỡng gác chéo chân xem giới thiệu về cầu Tam Liên, lông tơ cả người đột nhiên dựng hết lên.
Ở trên tạp chí có một danh lam thắng cảnh của cầu Tam Liên, nhưng trong ký ức của anh thì không.
Trần Ngưỡng không quan tâm sẽ chọc giận Triều Giản, vẫn đánh thức hắn dậy xác nhận: "Nơi chúng ta ở không có chỗ này đúng không?"
Triều Giản không nói lời nào .
Trần Ngưỡng tự động coi như hắn ngầm thừa nhận: "Thế giới nhiệm vụ không chỉ có một trạm xe Thanh Thành để chúng ta làm nhiệm vụ, mà thật sự có một thành phố Thanh Thành và có cả cầu Tam Liên, trong tạp chí chính là như vậy?"
Anh vô thức vuốt ve bức ảnh trên tạp chí: "Chúng ta đã thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai, nhưng chưa bao giờ ra khỏi khu vực làm nhiệm vụ, không biết bên ngoài ra sao."
"Thế giới ở đây chẳng phải cũng có số nhận dạng sao."
"Cậu nói xem.....!thế giới nhiệm vụ có phải hay không là một phiên bản sửa đổi của thế giới thực? "
Triều Giản chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Giấc ngủ lần này không được quá tốt, không tiến vào giấc mộng gì, khí thế quanh thân lạnh lẽo vô cùng, giữa lông mày như có bóng tối bao quanh, đôi môi tái nhợt khẽ động, mơ mơ màng màng nói mê.
Trần Ngưỡng theo bản năng đưa lỗ tai lại gần.
Âm tiết rất mơ hồ, không thể nghe được.
Triều Giản như máy móc thẫn thờ thốt ra, dường như đang kiềm chế bản thân để không hét lên với ai đó.
Trần Ngưỡng ngơ ngác, anh lại nghe tiếp, nhưng đối phương đã không còn nói mê nữa.
.
Triều Giản đang cần ngủ một giấc, nên Trần Ngưỡng tạm thời dẹp bỏ đầy bụng nghi vấn, chụp lại các nơi danh lam thắng cảnh và những dòng chữ giới thiệu xung quanh vào điện thoại di động, đột nhiên nhận thấy một đường nhìn yếu ớt, anh nhìn vào đối phương ngoắc ngoắc tay.
Tôn Nhất Hành đứng dậy đi đến chỗ Trần Ngưỡng, cất một bước liền liếc nhìn Triều Giản đang ngủ một cái, bộ dáng né né tránh tránh.
Những cô tiểu thư bó chân thời cổ đại bước đi còn nhanh hơn ông ta nhiều.

Trần Ngưỡng đã gặp nhiều người tương tự như Tôn Nhất Hành trong cơ sở phục hồi chức năng, một số người vốn có bản tính như vậy, nửa đời thành thật nhu nhược, nới chuyện cũng không dám to tiếng, nhưng họ sẽ chống trả quyết liệt khi cùng đường mạt lộ.
Một số khác thì đã từng phóng đãng không kiêng dè gì, nhưng lại không có đủ sức mạnh để kích động làm điều này điều kia, bị người mạnh hơn dạy dỗ, dần dần trở nên rụt rè khϊếp đảm với mọi người xung quanh.
Loại người này không đánh trả, mắng không mắng lại, một lòng muốn co rúm lại chờ mọi chuyện qua đi.
Trần Ngưỡng không biết Tôn Nhất Hành thuộc về nhóm nào, anh liếc mắt nhìn cái cặp tài liệu mà đối phương chưa từng đặt xuống, bên trong không giống như máy tính, có lẽ là các loại văn kiện.
"Ông đến từ Thanh Thành chỗ nào?" Trần Ngưỡng đặt cuốn tạp chí lại vào ba lô, đợi khi Tôn Nhất Hành ngồi xuống thì hỏi.
Tôn Nhất Hành khụt khịt mũi, ngáp dài một cái, "Kênh đào phía nam, khúc này có thể cậu không ....."
"Tôi đã từng đến đó," Trần Ngưỡng ngắt lời ông ta, cười nói, "Chỗ đó có một phòng chơi game lớn nhất ở Thanh Thành, lúc trước mỗi khi tan học tôi sẽ ghé chơi.

"
Có thể là do thái độ tán gẫu như bạn bè của Trần Ngưỡng, hoặc là do nói tới chuyện quen thuộc, Tôn Nhất Hành eo lưng đều thẳng lên chút: Bây giờ phòng chơi game đó vẫn còn, nhưng kinh doanh không tốt lắm.

"
"Đó là điều bình thường, trong thời đại Internet phát triển hiện nay, các trò chơi đều được chơi trực tuyến." Trần Ngưỡng hiển nhiên cảm thấy được Tôn Nhất Hành thả lỏng, liền tiếp tục hỏi xuống:
"Lần này ông vốn định đi đâu?"
Tôn Nhất Hành sờ chiếc cặp công văn:"Đang đi công tác."
Ông ta gục khuôn mặt gầy gò xuống, nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi lâu như vậy còn chưa về, hồ sơ không thể gửi đến tay khách hàng, công việc chắc chắn không còn nữa."
"Thật vất vả làm đủ một năm công tác, lại sắp phải tìm một công việc mới nữa rồi." Người đàn ông nói xong liền bắt đầu khóc," Tôi đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn sống trong một ngôi nhà thuê hai mươi mét vuông, không có tiền tiết kiệm, toàn bộ tiền lương của tôi đều dùng để trả nợ, người như tôi không thể lấy được vợ, không biết khi nào mới có thể tốt lên được, tôi thật sự là đồ vô dụng ...!"
Trần Ngưỡng nhìn những ngón tay siết chặt cặp sách của ông ta, khô đến tróc vảy, móng tay mang màu sắc thiếu dinh dưỡng.
"Thời gian trong không gian này cùng thế giới thực khác nhau, khi ông quay trở lại, người vẫn ở trạm xe lửa, xe còn chưa khởi hành."Trần Ngưỡng nói.
Tôn Nhất Hành trợn tròn cặp mắt đỏ vì khóc, đôi môi dính đầy nước mắt khẽ run lên: "Thật không?"
"Ừ."
Trần Ngưỡng đưa khăn giấy cho ông ta lau nước mắt nước mũi.
Đối với nhiệm vụ lần này, người mới được chọn trong số các hành khách tại nhà ga xe lửa.
Ngẫu nhiên hoặc cụ thể là gì còn chưa biết.
Những lão nhân đều nhận được vé tàu rồi mới từ chỗ mình sống đến trạm xe.
.
Đột nhiên có một tiếng động vang lên từ phía sau.
Chiếc túi du lịch bằng da của công nhân rơi khỏi ghế.
Chiếc túi bị kéo căng đến mức khóa kéo trượt ra một khoản, người công nhân thấy vậy định kéo mạnh nó lên, nhưng bất ngờ khóa kéo trực tiếp bị đứt, lộ ra gần hơn nữa một hộp bánh Oreo.
Chỉ là một hộp Oreo cũng không có gì.
Thế nhưng, người công nhân càng cố gắng nhét hộp bánh Oreo vào thì càng không xong, chiếc túi du lịch bị ông ta làm đến biến dạng, dây kéo xộc xệch trực tiếp rơi xuống đất, đồ bên trong ầm ầm rớt xuống rất nhiều.
Bánh lòng đỏ trứng, hai ba bịch bánh quy hay sandwich, sữa tươi con bò, mè xửng, xúc xích giăm bông, kẹo lạc, khoai tây chiên, chân gà, bánh mì ...
Tất cả đều là đồ để ăn.
Đây là mới cướp được một siêu thị phải không?
Trần Ngưỡng nhặt quả trứng sô cô la màu vàng lăn về phía mình, ngón cái và ngón trỏ kẹp lại, tùy ý ném qua, quả trứng màu vàng chính xác rơi vào túi du lịch của người công nhân.
Tôn Nhất Hành rất đúng lúc thán phục: "Quá chính xác, biết chơi đánh cầu đúng không."
Khóe miệng Trần Ngưỡng khẽ co giật.
Người công nhân ngồi xổm dưới đất đem đống đồ ăn gom lại vào túi, buộc chặt lại, khi Trần Ngưỡng nhìn về phía ông, liền cười thành thật nói: "Cái này, chuyện là ta thấy mọi người đều lấy nên ta cũng lấy một ít."
Trần Ngưỡng cũng không nói gì.
Người công nhân cảm thấy Trần Ngưỡng đang xem thường mình nên ý cười cũng thu lại, yên lặng thắt chặt dây để đồ không rơi ra ngoài nữa, đồng thời đá vào túi da rắn của Lão Lý một cái.
"Ông ta lấy nhiều hơn tôi nhiều lắm, còn có mấy hộp lá trà rất đắt tiền, lúc ta vào đã không còn hộp nào."
Trần Ngưỡng đang muốn nói chuyện, tiếng cãi vã bên ngoài liền chui vào phòng chờ.
Đó là một nam một nữ, giọng nói đều quen tai với Trần Ngưỡng, anh chăm chú lắng nghe một lúc.
Lần này có vẻ như người nam kia nhìn một người khác giới hành lang nhiều hơn vài lần, hoặc ánh mắt đã lộ ra điều gì đó, tóm lại người nữ kia không thể nuốt giận vào bụng, bắt đầu náo loạn.
Cặp đôi này thực sự biết chọn địa điểm mà dần vặt.
Trần Ngưỡng cảm khái, đột nhiên một cái nạng lướt qua trước mắt anh lao thẳng tới cửa phòng chờ.
Đập vào cửa, oành một tiếng.
Bên ngoài yên lặng một lúc, lại ầm ĩ lên.
Con gái rất dễ xúc động, khi đã vì chuyện tình cảm lấn mất lý trí thì nhất thời không thu lại được, cứ thế mà không quản trường hợp mình đang ở nơi nào, tiếp tục cãi vã khản cả cổ.
Người bạn trai kia rõ ràng không thể trấn áp nổi.
Chiếc nạng còn lại trên tay Triều Giản cũng xắp bay ra.
Trần Ngưỡng vội vàng ngăn hắn lại: "Nhiều người, nhiều ý tưởng, tất nhiên sẽ hỗn loạn, chúng ta không quản bọn họ, đi vào trong cùng của phòng chờ đi, có lẽ sẽ thanh tịnh được một chút."
Triều Giản còn không có phản ứng, công nhân đã hoảng sợ hét lên.
"Tiểu huynh đệ, đừng đi, hai cậu đi rồi, ta cùng Lão Lý làm sao bây giờ?"
Trần Ngưỡng đi đến cửa nhặt chiếc nạng về: "K32 là tuyến xe lúc 9 giờ 35 phút sáng, còn gần bảy giờ nữa, hai người tạm thời có thể ở cùng với mọi người, bọn họ đang ở ngoài cửa phòng chờ này.

"
Thấy công nhân không nghe theo, Lão Lý cũng từ trong chăn bò ra, Trần Ngưỡng thấy vậy lại nói:"Sáng mai chúng tôi sẽ tới."
Công nhân cùng Lão Lý bây giờ mới chịu thôi.
.
Khi hai người Trần Ngưỡng đi ra ngoài, tiếng ồn ào trên lối đi hành lang liền dừng lại.
Từng khuôn mặt một đều rất phờ phạc, mồ hôi lạnh trên người khô lại dính vào lỗ chân lông, giống như ướp dưa muối.
Bọn họ cũng không phải là mèo hoang, lúc này buồn ngủ quá, chỉ có thể nheo mắt một lúc vì có đám đông xung quanh, nhưng cũng không dám ngủ quá sâu vì sợ bị bạn đồng hành vứt bỏ, nếu không có khi đang ngủ rồi tự nhiên chết luôn thì sao.
Trần Ngưỡng bước về phía phòng chờ trong cùng, ánh đèn bên ngoài quét qua từng khuôn mặt của những người mới, mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau, nhưng trong số họ không có cô gái có tàn nhang.
Không ở đây thì ở nơi nào? Một mình trong phòng chờ xe của chính mình sao?
Trần Ngưỡng không đi vài bước liền nhìn thấy người trong cuộc, cô đang ngồi xổm trước quầy sách trong phòng chờ đầu tiên, chăm chú đọc sách.
Dường như có cảm ứng, cô gái tàn nhang quay đầu lại nở một nụ cười thật to với Trần Ngưỡng.
Mu bàn chân Trần Ngưỡng tê rần, anh dùng ánh mắt hỏi chủ nhân chiếc nạng: Đang yên lành gõ tôi làm gì?
Triều Giản lạnh lùng nói: "Đi nhanh lên."
"..."
Trần Ngưỡng vừa điều chỉnh lại khẩu trang trên mặt vừa nghĩ, làm sao anh cảm thấy có thứ gì đó trên người cô gái này khiến anh có cảm giác quen thuộc, giống như Tôn Nhất Hành đang xếp thành hàng.

Lần nào cũng vậy, lần nào cô cũng tỏ ra thiện ý với anh, như thể cô đang tận tâm cố gắng để giành lấy hảo cảm của mình.
Là ảo giác của anh sao?
Trần Ngưỡng ngoẹo cổ tới phòng chờ đầu tiên, muốn nhìn cô gái kia thêm một cái nữa.
Chiếc nạng lại giơ lên.
Trần Ngưỡng nhanh chóng nắm lấy: "Tôi đi, tôi đi đây."
Tôn Nhất Hành đi theo ở phía sau "Ôi Chào" một tiếng nói: "Quan hệ của hai người thật là tốt."
Trần Ngưỡng: "..."
"Cụp"
Nạng chống chọc xuống đất, Triều Giản mất kiên nhẫn nói: "Còn không đi?"
"Đi ngay đây." Trần Ngưỡng từ bỏ ý định đi gặp lại cô gái kia, đồng thời cũng bỏ qua sự hiểu lầm của Sun Tôn Nhất Hành.
.
Tôn Nhất Hành đi theo Trần Ngưỡng và Triều Giản như cái đuôi đến phòng chờ thứ bảy ở phía trong cùng, tự ý thức co người sang một bên, sẽ không đến gần, trừ khi được gọi.
Triều Giản ngủ tiếp.
Trần Ngưỡng thì đang suy nghĩ mấy chuyện, khi đi qua đoạn đường đến đây anh đã chú ý tất cả các phòng chờ đều không thấy mấy người lão nhân, bọn họ vẫn ở lầu một.
Hai xô xác chết tan tành quả nhiên không thu hút được bọn họ, sự phát triển này như trong dự liệu.
Trần Ngưỡng ngồi một lúc, rồi bắt đầu đi vòng quanh Triều Giản tự hỏi, đầu của hai người chết kia rốt cuộc đi đâu mất rồi?
Anh nhấc nắp thùng rác lên, ghé vào xem xét, lại lật nắp đậy lên rồi tiếp tục đi vòng quanh.
Nếu anh là một con ma, anh sẽ làm gì với cái đầu của những người mình gϊếŧ?
Trần Ngưỡng không nghĩ ra được, còn làm chính mình rùng mình một cái, tự cảm thấy chính mình có bệnh mới đưa ra loại giả thiết này.
"A-401."
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ khe cửa, Trần Ngưỡng nghe thấy số khoa phòng bệnh của mình trong bệnh viện phục hồi chức năng, liền quay đầu lại theo bản năng.
Khuôn mặt Hướng Đông chen vào khe cửa như một bóng ma, nhìn thẳng vào Trần Ngưỡng, bắt được rồi.
Trần Ngưỡng sợ tới mức chửi bậy: "Mẹ mày."
Hướng Đông là điển hình của những kẻ cho dù bị đánh chết cũng không nhớ lâu được, tay còn đang đau nhức, lại dám đối mặt với khí tức âm u của Triều Giản vì bị đánh thức, còn có thể nhe răng trợn mắt với Trần Ngưỡng.
"Tao biết ngay là mày." Hướng Đông cười haha, "Khẩu trang che mặt cái gì? Cái eo nhỏ hoàn hảo của mày lộ ra thì làm sao có thể giấu được tao."
Trần Ngưỡng chán ghét cảnh cáo: "Đây là thế giới nhiệm vụ, đừng có mà phát điên."
"Nhìn mày nói kìa, không có chuyện gì tao phát điên làm gì, tao chỉ muốn đè mày ra làm một trận, làm tới khi mày ngất thì thôi." Hướng Đông nắm lấy một chiếc ghế nói,"Nói cho mày biết một chuyện, đây là lần thứ tư tao làm nhiệm vụ, biết đến rất nhiều thứ, mày chỉ cần đi theo tao, tao hứa sẽ đưa mày trở về thế giới thực.

"
Trần Ngưỡng hơi bị sốc khi con chó điên này có thể sống sót bước ra khỏi tận ba thế giới nhiệm vụ, trong ấn tượng của anh, gã này thể lực rất tốt, nhưng tính tình lại là một phiên bản nâng cao của Hoàng Thanh, chỉ cần kích một chút liền nổ, không thể che giấu tâm tư của chính mình.
Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu hết thì phải.
Hướng Đồng như phát hiện thứ gì đó, chỉ vào tai trái của Trần Ngưỡng, cười tới nỗi gục xuống: "Mẹ kiếp, trên vết sẹo có dán băng cá nhân, hahaha, Trần Ngưỡng sao mày lại buồn cười thế?"
Trần Ngưỡng nhất thời thay đổi ý định đánh đuổi Hướng đông đi, ghé vào lỗ tai thiếu niên không giải thích được đang tỏ ra khí tức "không uống thuốc", thương lượng một chút nói "Tôi muốn hỏi hắn một chút chuyện."
.
"Vết sẹo sau tai trái của tao là do mày làm?" Trần Ngưỡng liếc nhìn Tôn Nhất Hành đã trốn vào trong góc, liền dùng âm lượng mà chỉ mình Hướng Đông có thể nghe thấy hỏi.
Trước mắt Hướng Đông vẫn còn hiện ra một màn Trần Ngưỡng thân mật với tên tàn phế kia, âm dương quái khí hừ một tiếng, quăng một điếu thuốc vào người anh.
Trần Ngưỡng ném nó lên một chiếc ghế.
Hướng Đồng càng âm dương quái gỡ nói: "Trước mặt người trong lòng thì giả vờ mẹ nó làm một học sinh ba tốt."
Trần Ngưỡng lúng túng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, lời giải thích đến trên môi liền bị đối phương chặn lại bằng khuôn mặt mắt điếc tai ngơ, anh bực mình duỗi chân đá một cước vào Hướng Đông: "Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, tao không giống với mày, không phải là loại đó."
Hướng Đông trưng ra vẻ mặt "Giả vờ, mẹ nó mày giả vờ tiếp đi.

"
Trần Ngưỡng lại đá hắn: "Đừng đổi chủ đề."
"Ai đổi chủ đề, mày hỏi tao có phải tao làm không à, mày thực sự còn không biết ngại á Trần Ngưỡng, thực xấu hổ, này là muốn đổ hết lên người tạo chứ gì."
Hướng Đông khịt mũi đầy thô lỗ giống như một con bò đực bị rút sừng, hai mắt trợn lên muốn rách cả mí mắt: "Mày là sứ vương đi! Đoàn đội ăn vạ khắp thế giới đều xuất sứ từ mày đúng không!"
Trần Ngưỡng: "..."
"Tao đã quên mất cái vết sẹo này từ đâu mà có.

"Lần này anh thay đổi một hệ thống bài vỏ mới.
Hướng Đồng xem xét tính xác thực một hồi, châm điếu thuốc cắn một cái: "Mày còn nhỏ hơn tao hai tuổi, lại bị bệnh trí nhớ kém của người già trước tao ha, anh đây đã nói với mày từ lâu không được sống trong cay đắng và sự hận thù, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, cᏂị©Ꮒ rồi cᏂị©Ꮒ thì mọi phiền não đều sẽ không.....!"
Trần Ngưỡng trừng mắt nhìn hắn:"Đừng có phát điên nói bậy nữa."
Hướng Đông cũng trừng lại:"Ma mới biết là từ đâu mà có, lần đầu tiên tao nhìn thấy mày trong khu hoạt động, còn hỏi mày.

"
Trần Ngưỡng kìm chế lại nhịp tim đang tăng nhanh:"Sao đó tao đã nói gì? "
"Cái gì sao đó? Lúc đó lão tử vừa chạm vào chỗ đó của mày một chút, mày đã lên cơn điên động thủ với lão tử, mẹ kiếp lúc đó mày vừa mới tỉnh lại, nhưng làm gì giống như đã nằm liệt mấy năm không động đậy, đánh người sức lớn như trâu điên."
Hướng Đông vừa nhắc lại chuyện này liền đau, xương sườn gãy mất mấy khúc lúc đó lại càng ngứa, hắn tức giận: "Nghĩ lại vẫn đúng là xui như chó, vết thương của lão tử vốn đã sắp lành liền có thể xuất viện, bị mày đánh phải nằm nhiều hơn nửa tháng."
Trần Ngưỡng không cười, tâm trạng của anh bây giờ phi thường kém, vì anh không thể nhớ những sự tình mà Hướng Đông đã nói.
Toàn bộ đều không nhớ rõ.
Trần Ngưỡng đỡ lấy chán, vẫn là dùng âm lượng rất nhỏ: "Mày có biết Lý Được không?"
Hướng Đông nhổ khói điếu thuốc: "Hỏi hắn ta làm gì,"
Trần Ngưỡng nói: "Mày biết hắn ta?"
Hướng Đông sờ sờ vào ít râu trên mặt mình nói: "Mày lại đây, tao sẽ nói cho mày biết những thứ mày muốn biết."
Trần Ngưỡng ngồi yên bất động: "Vậy trước tiên nói cho tao biết tên của hắn là hai chữ nào."
Vẻ mặt cợt nhả của Hướng Đồng hoàn toàn biến mất, giây tiếp theo hắn ta liền cười "hưa hưa ", vừa thở dài vừa dùng giọng điệu thân mật nói: "Trần Ngưỡng, bây giờ mày còn xảo quyệt hơn khi ở bệnh viện phục hồi chức năng nữa ."
Trần Ngưỡng thẳng eo lên: "Phòng chờ thứ chín đã chết mất một người mới, mày biết chưa? "
Lời nói thẳng thừng đã không còn cứng rắn như ban đầu, tương đương xoay người 180 độ, Hướng Đông lộ ra nụ cười bà ngoại sói với Trần Ngưỡng:" Sao nào, muốn tìm manh mối sao? Đến chỗ tao này, cùng với tao và họa sĩ hợp thành một nhóm, ba người chúng ta hợp tác cùng nhau, thế nào? "
Trần Ngưỡng ra hiệu cho hắn ta nhìn vào chiếc nạng.
Bàn tay bị đánh của Hướng Đông nhói lên một hồi, hắn nói với thiếu niên xuyên qua luồng khói thuốc: "Đồ chân nhân bị gãy, mày lại không thể bảo vệ được người ta, giao cho người cho Lão Tử đi, thức thời một chút."
Âm thanh cuối cùng vừa rơi xuống, một gậy đã bay qua.
Một vết máu liền xuất hiện trên khuôn mặt của Hướng Đông người từng được ca ngợi là bông hoa của khu A trong bệnh viện phục hồi chức năng.
Hắn ta vứt điếu thuốc gần hết đi, chuyển từ ngồi xổm sang đứng dậy, vóc dáng cao lớn cường tráng hơn 1,8m, cơ bắp đồ sộ dưới lớp áo chữ T màu đen căng phồng lên, đằng đắng sát khí.
Thần sắc Triều Giản trông như thường, trong khi Trần Ngưỡng đã bày sẵn tư thế ra tay bất cứ lúc nào.
Phùng lão và Văn Thanh bất ngờ đến khi không khí đang giương cung bạt kiếm.
.
"Náo nhiệt như vậy?" Văn Thanh vui vẻ chạy vào, "Đánh nhau đâu? Khi nào thì cuộc chiến bắt đầu, nhanh lên, Phùng Lão, chúng ta có chò hay để xem này."
Trần Ngưỡng biết rằng tình tiết giống như tu la đại chiến này xem như có thể kết thúc.
Không ai muốn bị đối xử như một con khỉ trong một đoàn kịch.
"Phi ---"
Hướng Đông lau vết máu trên khóe miệng, phun ra bọt máu trên mặt đất, rồi ôm một bụng phẫn nộ tức giận bỏ đi.
Khi bước đến cửa, hắn ta cười gằn nói: "Chờ xem!"
Lần sau, hắn ta nhất định sẽ gϊếŧ chết tên gãy chân đó!
.
Trần Ngưỡng ngồi chở lại, chân chạm vào cây nạng của Triều Giản: "Hắn ta ra vào bệnh viện phục hồi chức năng nhiều lần, lần nào cũng mang một thân thương tích vào, hắn ta đánh nhau không có quy tắc nào cả, tất cả đều là đánh một cách ta sống thì ngươi chết, chân của cậu vẫn còn đau, đừng chọc vào hắn."
Gậy chống nạn ngã "Ầm" một tiếng, tiến vào trong màng nhĩ Trần Ngưỡng, anh kinh ngạc nhìn thấy Triều Giản lấy lọ thuốc ra liền hỏi:"Không phải sáng tối hai lần sao? Lúc này còn chưa đến giờ mà uống thuốc rồi sao? "
Triều Giản nắm chặt lọ thuốc, xương ngón tay phát run gầm nhẹ: "Cút ngay."
Trần Ngưỡng cứ ngỡ mình mơ, đầu lưỡi liếm nhẹ khóe miệng, gật đầu nói: "Cậu mới nói cái gì, lập lại lần nữa đi."

Gân xanh trên chán Triều Giản nhảy lên vài cái, hắn nhanh chóng rót ra hai viên thuốc ném vào trong miệng dùng răng cắn vỡ ra nuốt xuống, hòng có vị đắng làm mình tỉnh táo một chút, hắn nhắm mắt lại nói: "Tôi chưa hề nói chuyện."
Trần Ngưỡng: "..."
Có hai người đội viên ở đây, Trần Ngưỡng cũng không víu mãi chuyện này không tha.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xuất hiện cùng nhau.
Khi Trần Ngưỡng trò chuyện với bọn họ, anh đã phát hiện ra một hiện tượng vô cùng bất ngờ.
Văn Thanh không hề cắt ngang hay giả vờ trang bức khi Phùng Lão đang nói.
Những thay đổi tinh tế trong lời nói và hành động của Văn Thanh đã hé lộ một thông điệp rằng cậu ta rất tán thưởng Phùng Lão.
Điều này nói rõ không nên coi thường Phùng Lão.
Mặt khác, Trần Ngưỡng rất vi diệu mà cũng phát hiện ra, Phùng Lão có ý giao hảo với mình.
Tuy rằng lúc trước lão đầu này hơi kiêng kỵ bọn họ, hiện tại lại thay đổi thành loại thái độ này, tuy Trần Ngưỡng không rõ là ý tứ gì, nhưng vẫn là không có cự tuyệt.
"Chúng ta lục soát hai quầy sách ở lầu một, cũng không có manh mối." Phùng Lão nhìn Tôn Nhất Hành yếu đuối nhát gan quả thật ý như đúc đứa con trai của ông, "Lầu hai là việc của ngày mai, nhiệm vụ mới bắt đầu, từng bước một mà tới."
"K32 là tuyến xe buổi sáng, có hai hành khách phải lên tòa xe đó, sau khi trời sáng chúng tôi sẽ đi xem bọn họ, không quản bọn họ sẽ chết hay lên được toa xe kia một cách suôn sẻ, các quy tắc đều sẽ được bổ sung, đối với sẽ chúng ta đều là chuyện tốt."
Không một ai nói chuyện, xem ra đều đồng ý với thuyết pháp này.
"Còn mấy tiếng nữa mới đến bình minh, chúng ta thay phiên nhau trực ban đi." Phùng Lão vẫn luôn cầm tờ báo trên tay nói xong thì bắt đầu trải ra đắp lên mặt che khuất ánh đèn sáng chiếu xuống, "Cân nhắc đến đức tính truyền thống kính già yêu trẻ, mấy người trẻ tuổi các ngươi hẳn là không có ý kiến, ta đi ngủ trước, các ngươi tự chia xem ai canh trước đi nhé.

"
Mấy người trẻ tuổi:" ...!"
.
Văn Thanh xunh phong nói chính mình là người thứ nhất.
Trần Ngưỡng được xếp ở vị trí nào cũng không để ý mấy, anh thở chậm lại, cố gắng kiềm ấp ủ cho cơn buồn ngủ kéo tới.
Mới nhắm mắt trong chốc lát trong đầu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên đầu trọc, đang nằm trên hàng ghế, xoa xoa cánh tay nhìn anh, không ngừng nói: "Lạnh quá! Ghế Lạnh quá đi!"
Lông mi của Trần Ngưỡng run lên, anh không ngủ được, thôi vậy.
Trên đùi hơi bị chùng xuống, Trần Ngưỡng chạm vào sờ sờ mà không cần mở mắt ra, cảm xúc lạnh lẽo cứng rắn, là một chiếc gậy chống nạng, anh không kêu thiếu niên lấy ra, cũng không hỏi tại sao lại đặt lên đùi anh, mà chỉ dang rộng các ngón tay nắm lấy nó dời dời đến phía trên.
Trần Ngưỡng từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Chậc chậc."
Văn Thanh sau khi nhìn tường tận một loạt động tác của Trần Ngưỡng, nhếch môi nói: "Xem thao tác này, thật trâu bò."
Mặt Triều Giản không hề có cảm xúc lướt điện thoại.
Văn Thanh cảm thấy sinh ra làm người ta nhàm chán nhất chính là tên chống nạng này, Phùng Lão nói khuôn mặt sau lớp khẩu trang kia so với Cận Hoài còn đẹp trai hơn, tuyệt đối là khoa trương.
Họ Cận có thể tự chơi một vòng là nhờ vào sắc đẹp của chính mình, tên này có thể sánh bằng sao?
Văn Thanh tự suy diễn nữa ngày, liền một ánh mắt người ta cũng không thèm cho, hắn không muốn phí miệng lưỡi nữa, kế tiếp liền đổi một mục tiêu tiếp theo.
Có một người mới trong phòng chờ này đây.
Tôn Nhất Hành nhìn thấy Văn Thanh nhìn lại đây, vành mắt nhất thời đỏ lên thành một con thỏ sợ hãi.
Văn Thanh làm dáng muốn kéo cặp công văn của ông ta.
Tôn Nhất Hành loạng choạng lùi về sau, ngã ngồi xuống đất, ông ta ôm chặt chiếc cặp công văn của mình, liều mạng thu mình xuống dưới ghế.
"À há," Văn Thanh chịu không nổi gãi gãi đầu, "Làm như tôi muốn QJ ông ấy."
Tóc mái dày bị vò đến rối tung, lộ ra vết bớt trên trán.
Một mảnh lớn màu đen tuyền.
Văn Thanh ngồi xổm xuống nở nụ cười: "Ai nha, bị ông thấy được rồi làm sao bây giờ?"
Tôn Nhất Hành nhắm chặt hai mắt, run lập cập xin tha: "Tôi...!tôi không thấy gì hết.....!không nhìn thấy gì hết....!Đừng đánh tôi ...!xin đừng đánh tôi ...!làm ơn ...!"
Không có giọng nói nào trả lời.
Tôn Nhất Hành cẩn thận mở mí mắt nhìn lên, vết bết đen kịt kia đập vào con ngươi của ông ta, ông ta nức nở ngửa đầu ra sau.
"Tại sao kẻ yếu ớt nhu nhược như ông còn phải sống?"
Văn Thanh tự biên tự diễn: "Bởi vì không dám tự sát."
"Thật nhàm chán, thật sự là nhàm chán." Văn Thanh lắc đầu một cái rồi đứng dậy rời đi.
.
Những hành khách trên hành lang ngã trái ngã phải.
Có một nữ sinh tóc thắt bím đang muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, cô chỉ có một mình, lẻ loi không quen biết ai trong đây cả.
Sau khi vào trạm xe cô đã uống rất nhiều nước, thực sự là không thể kìm chế được nữa, một mình lại không dám vào phòng vệ sinh.
"Có ai muốn vào toilet không?"
Nữ sinh hô mấy lần cũng không có ai đứng lên, cô nàng khẽ cắn răng, đi tới một người đàn ông, đỏ mặt xấu hổ nói: "Quý ông này, có thể cùng tôi đi.....!"
"Tôi đi!"
Người nữ trong cặp đôi kia giơ tay lên nói: "Tôi cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi."
Các nữ hành khách khác thấy vậy cũng xúc động muốn đi, đáng nhẽ là muốn nín cho đến khi bình minh lên lại đi, bây giờ đều lục tục bò dậy.
Ngoại trừ cô gái tàn nhang, những người nhiệm vụ giả nữ đều đi vệ sinh, vừa bước vào đã tôi ôm cô, cô ôm tôi, sợ hãi mở các ngăn của từng phòng vệ sinh riêng.
Cửa ngăn đã được mở ra hoàn toàn.
Không có gì.
An toàn rồi, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào thật nhanh nhưng đều không dám đóng cửa lại.
Nhà vệ sinh có bồn cầu ngồi xổm và bồn cầu bệt, các cô gái thích sạch sẽ thì sử dụng nhà vệ sinh ngồi xổm, còn có người dùng bồn cầu bệt thì lót thêm một tầng giấy vệ sinh ở phía trên.
Bây giờ thật hận không thể không cần cởϊ qυầи ra.
"Mấy người chờ tôi với!" Người phụ nữ mặc quần yếm vội vàng cởi cúc áo, nức nở hô lên.
Còn có một người khác trực tiếp khóc: "Bụng tôi đau ......!Tôi ......!Tôi muốn đi thêm một chút, mấy người cũng chờ tôi với, cầu xin các người."
"Yên tâm đi, tất cả chúng tôi đều đợi ở đây, cùng nhau đi ra ngoài."
Đã giải quyết tốt mấy cô gái đều ở ngay bồn rửa tay, không rời đi, đối diện bọn họ là từng khối từng khối gương hình vuông, chờ chờ, liền không tự chủ được soi một chút, chỉnh tỉa tóc còn tán gẫu.
Nhà vệ sinh cứ sáng choang, đèn không hề chớp, không giống trong phim siêu nhiên không có việc gì xảy ra, lối ra cũng rất gần.
"Mấy người sẽ lên tuyến xe nào vậy?"
"Tôi là 3291."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi nữa! Tôi, tôi tôi!"
"..."
"Tôi là T57."
Mới nói chuyện là một người phụ nữ tóc dài buộc đuôi ngựa với vóc dáng cao ráo và khí chất nổi bật, lời nói của cô ta ngay lập tức khơi dậy sự đồng tình của người khác.
"À ...!chuyến muộn đó, mãi đến chiều ngày 18 lận, hôm nay là ngày 16."
Có mấy lọ hoa treo trên tường bên cạnh người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, cô ta khó chịu đưa tay xé vài chiếc lá xanh xuống nắm trong tay.
Mọi người vẫn đang bàn tán.
"Ai ở tuyến cuối cùng của chuyến xe K1856 vậy?"
"Anh của tôi."
"Anh của cô không cùng chuyến với cô?"
"Không, chúng tôi không làm cùng một thành phố, lần này về nhà có chuyện, ở lại mấy ngày rồi thì chia ra về."
"K1856 là thảm nhất, tới tận đêm ngày 18."
"Đúng vậy....!"
Trong nhà vệ sinh không ai nói chuyện, đều tâm sự nặng nề.
Một cô gái nhìn thấy tóc dài buột đuôi ngựa đang xé nát mấy lá xanh phát tiết, cô ta cũng muốn xé một chút, vừa hay thấy được một cành lá đang rủ xuống.
Không thể với tới, liền nhảy lên kéo xuống.
Đúng lúc dùng sức hơi mạnh, cành lá lẫn lọ hoa bị lật úp rớt xuống, cô ta vô ý thức bất giác ngẩng mặt lên.
Trong số những mẫu đất vụn rơi xuống, có một cái đầu đẫm máu đập thẳng vào mặt cô ta.
8k mấy chữ, giờ đã hiểu có nhiều nhà dịch được vài chương liền đá em nó đi.


Bình luận

Truyện đang đọc