THÂN SĨ ĐÍCH TRANG VIÊN

Con người từ khi sinh ra, có người quần áo tả tơi, đói ăn thiếu mặc, cũng có người lớn lên trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ cơm bưng nước rót.

Là con trai bá tước, ta đương nhiên thuộc vế thứ hai.

Ta được dạy bảo, luôn treo bên miệng lời nói: “Chúng ta là quý tộc, là trời sinh phú quý, bất cứ lúc nào cũng phải hành xử cho đúng với thân phận.”

Ta sinh ra tại một điền trang xinh đẹp giàu có, cha mẹ anh chị em trong nhà đều xuất thân cao quý. Nhà ta có hơn một ngàn mảnh đất cùng vô số người hầu. Từ khi còn nhỏ, ta đã được dạy bảo theo cách giáo dục quý tộc.

“Quý tộc chân chính thành thực tiết chế, chính trực dũng cảm, mạnh mẽ quyết đoán.”

Trong phòng đọc sách rộng lớn trống trải, âm thanh của gia sư vang vọng. Phòng đọc sách này từng khiến tôi rất sợ, vì nó rộng lớn mênh mông, ta có cảm giác như có những linh hồn xấu xa, vào lúc chiều chập choạng, đang từ trong góc tối nhìn lén ta. Vị gia sư trước mắt là người duy nhất có thể khiến ta an tâm, ông ấy dùng giọng điệu trầm ổn thong thả dạy cho ta những chuyện thú vị.

“Quý tộc phải biết tiết tháo, thủy chúng trước sau như một, là người lạc quan thân thiện từ trong nội tâm, lời nói tao nhã lễ phép khiêm tốn.”

“Hoàn mỹ, chính là yêu cầu của một quý tộc đủ tư cách.” Gia sư tổng kết nói.

Người nhà ta ai ai cũng được dạy như vậy, họ mang thân phận quý tộc, hưởng thụ nếp sống cao nhã, được mọi người tán thưởng vây quanh. Đồ ăn ngon rượu ngon, quần áo trang sức, cuộc sống vô cùng xa xỉ. Ngày ngày cưỡi ngưa săn thú, yến hội ca múa không ngừng lặp lại, giống như điệu Waltz cứ đều đều mãi không bao giờ kết thúc.

Ta đã thấy ở đây vô số người sống mơ mơ màng màng, bọn họ ngu ngốc đáng khinh, tham lam lười biếng, trầm mê dục vọng, tiếng cười méo mó sau khi say đã khắc sâu trong hồi ức thuở nhỏ của ta.

“Bọn họ cũng là quý tộc sao? Sao ta thấy họ chẳng giống chút nào so với những gì ngài nói, bọn họ ngu ngốc như heo trong chuồng, chỉ biết ăn uống ngủ, miệt mài hưởng thụ.” Ta ngồi trước bàn, không tán đồng với gia sư.

Gia sư khẽ thở dài lắc đầu, kính mắt trên mũi hơi lóe: “Trời sinh phú quý, chưa chắc đã có phẩm chất quý tộc, nhưng bọn họ vẫn là quý tộc. Ta hy vọng thiếu gia Edward không chỉ có thân phận quý tộc, mà còn có phẩm cách trầm ổn chính trực kiên nghị quyết đoán, chứ không giống những người đó, họ thực sự đã sớm đánh mất linh hồn.”

12 tuổi, cha ta đưa ta đến Locker học, ở nơi đó ta gặp được người quan trọng nhất đời mình.

Từ nhỏ đến lớn, những quý tộc mà ta gặp, không ai là không tự cao tự đại, bọn rất trọng địa vị, thậm chí còn mang cả mạng mình ra đánh đổi. Họ cương quyết tẩy chay bất cứ ai ảnh hưởng đến thân phận tôn nghiêm, đặc biệt đối với mấy thương nhân nhà giàu mới nổi, hận không thể đuổi hết tất cả ra khỏi tầm mắt, để tránh họ ỷ mình có chút tiền làm trò hề trước mặt người tôn quý chân chính.

Mà người kia lại vì con một thương nhân mới quen biết đối nghịch với ta, thậm chí không nề hà vứt bỏ tôn nghiêm, chấp nhận hèn mọn quỳ dưới chân ta. Em quả thực khiến ta tay chân luống cuống, trong lúc nhất thời biểu hiện hoàn mỹ của ta lại bị em xao động.

Em một thân một mình lại được viện trưởng tán dương, hơn nữa còn được những học sinh khác chấp nhận.

Khi còn nhỏ ta cho rằng chuyện này khiến ta thật nhục nhã, viện trưởng không phải dòng dõi quý tộc, nên ông ta đương nhiên thiên vị tụi nhà giàu mới nổi. Ta quyết theo dõi nhất cử nhất động của cái tên không biết đúng sai kia, một ngày nào đó em sơ hở ta liền cho em bài học.

Nhưng theo dõi một hổi ta lại thấy tên cứng đầu đáng ghét kia thực sự rất tao nhã khiêm tốn, thông minh lễ độ, hơn nữa còn là người rất có chí tiến thủ, khiến ta cảm thấy rất thích em. Em cũng vài lần muốn giảng hòa với ta, nhưng ta thân là quý tộc, sao có thể vứt bỏ tôn nghiêm, vì vài lời giải thích mà dễ dàng tha thứ như vậy. Ta thấy quan trọng nhất là em phải nhận ra lỗi của bản thân trước, sau đó trịnh trọng xin lỗi ta mới được.

Nhưng không lâu sau, em lại dám đem ta quẳng sau đầu, không thèm để ý.

Điều này khiến ta rất tức giận, em vậy mà lại dám kiêu ngạo đối với ta, được giáo viên và bạn học ca ngợi nên tự mãn sao? Ta sẽ cướp đi hết lời ca ngợi của giáo viên, sự yêu mến của bạn bè, để xem em còn có gì đáng kiêu ngạo nữa không.

Nhưng không hiểu tại sao, em càng ngày càng ít ra ngoài, mỗi ngày đều bận rộn trong phòng, đi đường cũng rất vội vã. Làm như thế thật mất thể diện, trông cứ như mấy người hầu bận rộn. Em tốt xấu gì cũng xuất thân quý tộc, lối sống trật tự từ tốn mới thích hợp với thân phận. Kỳ thực khi đó, ta không biết rằng mình bực tức, vì ta rất mong nhìn thấy em, nếu em cứ rúc đầu trong phòng, làm sao ta thấy được.

Trong lòng khó chịu, ta chỉ còn biết tìm con chuột nhắt John kia, bắt John đưa em ra khỏi phòng, hưởng thụ chút hoạt động bên ngoài, chứ đừng cả ngày làm mọt sách.

“Adam muốn đạt được học bổng, cha cậu ấy không thích cậu ấy, không chịu cho cậu ấy tiền đóng học phí, Adam không còn cách nào khác.” John nói.

Ta phái người hỏi thăm một chút tình hình ở điền trang Quinto quận Kent, kết quả đem về khiến ta nhíu mày. Cha tên kia thật quá đáng, cưới tình nhân về làm vợ, còn cho con riêng sống chung trong nhà.

Xem ra thằng nhóc kia cũng rất đáng thương, thôi thì đành bỏ qua cho em vậy. Nhưng ta phải cho em biết, đây là do ta có lòng khoan dung nhân từ mới tha cho em, em phải cảm ơn mới được.

Vài năm tiếp theo, ta trở thành một thiếu niên, mọi thứ lại trở nên quá mức phức tạp. Lúc nào ta cũng thấp thỏm lo âu, lại có chút chờ mong mông lung, ta như biến thành một chú chim non, cả ngày lơ lửng trên trời, không màng bất cứ chuyện gì.

Lúc còn nhỏ, ta từng thấy qua nam nữ gian dâm.

Khi đó ta khoảng sáu bảy tuổi, có một lần ta xuống chuồng ngựa xem một chú ngựa con mới sinh. Một gã chăn ngựa đặt một nữ đầu bếp lên song chuồng ngựa, vén váy, mở hai chân cô ta ra. Sau đó gã cởi quần, ôm người phụ nữ nhịp nhàng hoạt động, song gỗ từng đợt rung động. Buổi trưa trời rất nóng, ta đứng cách họ một đống cỏ khô, ôm cổ chú ngựa con, bên tai truyền đến tiếng hầu nữ rên rỉ. Giọng nam và giọng nữ xen lẫn nhau, lúc lâu sau mới dừng lại, âm thanh đó có khi giống cười, lúc lại giống khóc, có khi động vật giơ móng vuốt tru lên.

Ta từng thấy hai con chó làm chuyện này, trong nhà ta nuôi một bầy chó săn, vào mùa xuân, bọn chúng rất phấn khích. Có một lần hai con cho dính chặt lấy nhau ở giữa vườn hoa, người hầu đi ngang đều cười mắng chúng. Ta chưa từng nghĩ tới thì ra người và chó cũng giống nhau. Giữa mùi hôi thối của phân ngựa trong chuồng, ta còn thấy loáng thoáng một mùi tanh tưởi. Hai người họ nhìn như vừa sung sướng vừa thống khổ, sau khi đạt tới cao trào, trông họ rũ rượi như người chết ôm nhau nằm trên mặt đất, nếu không phải họ đang thở một cách dồn dập, ta còn tưởng họ đã chết.

Khi đó thấy được chuyện ghê tởm như vậy, ta liền kể với mẹ, mẹ ta đuổi hai người bọn họ ra khỏi điền trang. Nhưng sau này thấy nhiều lần hơn, ta coi như không có gì mà bỏ qua. Không chỉ có bọn người hầu yêu đương vụng trộm, mỗi khi yến hội kết thúc, có vài vị khách trốn vào một góc âm u hẻo lánh thực hiện hành vi phóng đãng, trốn sau mấy bụi cây ân ái nhau. Loại chuyện này không phân biệt địa vị, đối với bọn họ mà nói, phát tiết dục vọng là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.

Mới vài năm trước ta còn nghĩ chuyện này thật ghê tởm, còn thề vĩnh viễn không bao giờ làm mấy chuyện dơ bẩn như vậy.

Nhưng sau khi dậy thì, một khuôn mặt ngày càng thường xuyên xuất hiện trong mộng của ta, có một lần ta thức dậy sau một giấc mộng mê loạn, phát hiện chính mình làm ướt giường. Ta vô cùng xấu hổ, một loại dục vọng mơ hồ từ đáy lòng lại dâng lên, nghĩ đến mộng cảnh triền miên đêm qua, cái gì dơ bẩn đều bị ta ném ra sau đầu, cảm giác tuyệt vời và hạnh phúc tràn ngập trong lòng ta.

Ta nghĩ ta đã yêu em.

Khác với thiếu niên yêu thích mấy cô gái, ta dường như không có chút hứng thú với phụ nữ, mà lại thích đàn ông xinh đẹp.

Em thực sự xinh đẹp, ta còn lẳng lặng vẽ rất nhiều chân dung của em, sau đó giấu trong một quyển sách triết học vô vị nhàm chán. Khi vẽ những bức tranh này, ta vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Ta bắt đầu ngày nhớ đêm mong, chỉ nghĩ làm sao có thể tiếp cận, khát khao ấy đập tan cố chấp của ta, ta xin lỗi em, ta xin em hãy nhìn ta. Ta bức thiết muốn chúng ta gần gũi hơn, chỉ đứng từ xa nhìn không tài nào khiến ta thỏa mãn.

Ta được như mong muốn, em đương nhiên không thể cự tuyệt ta, chúng ta trở thành bạn bè thân thiết, tuy rằng cái tên John đáng ghét kia thường xuyên không có thể diện mà chen vào. Những ngày tháng đó đối với ta mà nói, tươi đẹp như ánh nắng mùa xuân, xinh tươi mỹ lệ, mỗi phút giây bên nhau đều khiến ta hạnh phúc.

Khi ta mời em đến phòng ta chơi, những bức phác họa của ta bị em phát hiện.

Lúc đó ta xấu hổ vô cùng, ta tưởng như em đã phát hiện tình cảm của ta, đối với thân phận của ta và em mà nói, chuyện này nói ra sẽ ngượng ngùng cỡ nào. Ta vô cớ nổi giận với em, đuổi em ra khỏi phòng, kỳ thực chỉ là đang che giấu sự xấu hổ của ta.

Sau đó ta rất hối hận, lấy hết dũng khí hỏi suy nghĩ của em.

May mắn thay, em không hề phát hiện người trong tranh là mình, mà điều này cũng đồng thời làm ta thất vọng.

Có lẽ em căn bản không hiểu chuyện phong tình, nên khi Mike đề nghị đi nhà chứa cao cấp, ta cũng lôi em theo. Tại biệt thự mại dâm, ta yêu cầu hai người đàn ông biểu diễn trước mặt ta và em. Em tựa hồ rất kinh sợ, hốt hoảng chạy mất. Sau đó ta nghe được từ miệng em một lời khó chấp nhận nổi, em định cả đời không kết hôn, khổ tu cấm dục như mấy tu sĩ ở Vatican.

Ta không thể chấp nhận đoạn tình cảm của mình lại kết thúc như vậy, ta càng không thể chịu nổi người mình yêu gần trong gang tấc, lại chỉ có thể dùng danh nghĩa bạn bè để ở bên cạnh. Ít nhất ta muốn cố gắng có được tình cảm của em, dù rằng tương lai có bị cự tuyệt, ta cũng không muốn buông ta một cách dễ dàng như thế.

Nhưng một năm nỗ lực của ta cũng đổ sông đổ biển, ta hôn em, thổ lộ với em, kết quả em mạnh mẽ cự tuyệt.

“…Đàn ông yêu đàn ông là trái với luân lý, vi phạm pháp luật, dơ bẩn hạ lưu, tôi hy vọng cậu sau này đừng nói những lời như vậy nữa, bằng không vĩnh viễn tôi không muốn gặp lại cậu.”

Những lời này khiến máu toàn thân ta như đông lại, em cảm thấy ta dơ bẩn hạ lưu?

Có lẽ ta thực sự là một kẻ dơ bẩn hạ lưu, yêu đàn ông đúng là trái luân lý, người bình thường không thể chấp nhận. Em bị đàn ông thích chắc sẽ cảm thấy không thoải mái, nên em cự tuyệt ta, ta còn có thể nói gì?

Lúc tốt nghiệp, ta đến từ biệt em, em muốn vào Oxford học thần học, còn ta học trường luật. Từ nay về sau, ta và em sẽ không thể ngày ngày bên nhau, có lẽ sau này, không còn cơ hội gặp lại, đoạn tình cảm này của ta có lẽ đã thực sự chấm dứt.

Em nhìn ta, khuôn mặt đầy vẻ xin lỗi, ta biết em lương thiện, có lẽ vì không thể đáp lại ta mà cảm thấy áy náy. Nhưng bản thân ta lại không thể nào làm bạn bè bình thường với em như trước, tình yêu có lẽ rất đẹp, nhưng yêu đơn phương là vạn phần thống khổ. Lần này từ biệt, cũng chính là từ biệt tình cảm đầu đời của ta, từ nay về sau, ta quyết định buông tay.

Thế nhưng lần này tốt nghiệp về nhà, ta lại phải trải qua một điều vô cùng đáng sợ, cuộc đời của ta hoàn toàn rẽ theo một hướng khác, giống như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục. Những thứ ta từng tin tưởng bỗng chốc tan thành mây khói, lộ ra bộ mặt vô sỉ một cách trắng trợn, khiến cho ta trở tay không kịp.

Bên trên đài hành hình, một thanh gỗ dài trụi lủi được dựng chính giữa, là nơi dùng để treo cổ phạm nhân, ta bị trói, mình trần quỳ trên đài. Bầu trời âm u, từng đàn quạ đen bay lởn vởn, kêu những tiếng thê lương, hình phủ toàn thân mặc đồ đen, lấy ra một khúc roi đen bóng, từng roi từng roi quất lên người ta.

Toàn thân ta đau đớn muốn ngất.

Ta mơ mơ màng màng, từng khuôn mặt xẹt qua trong đầu, cuối cùng ngưng kết thành vẻ mặt lạnh lùng của cha.

“Nhờ gia tộc Freamunde, con mới có được thân phận cao quý, bằng không con cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng lẽ điều này không đủ để con hy sinh bản thân vì dòng họ sao?”

Mẹ và chị ta khóc, nhưng miệng lại nói lời lạnh lùng: “Edward, cần phải bảo vệ anh trai con, nếu nó bị bắt, như vậy tài lực chúng ta dùng để đưa nó vào nghị viện tất cả đều uổng phí, xin con, xin con bảo vệ nó.”

Trong cảnh mờ ảo, lời của gia sư lại đột ngột vang lên.

“Sinh ra là quý tộc, chưa chắc đã có phẩm chất của quý tộc, nhưng vẫn là quý tộc. Tôi hy vọng thiếu gia Edward không chỉ có thân phận quý tộc, mà còn có phẩm cách chính nghĩa cương trực, trầm ổn kiên định, không nên giống với những người đó, bọn họ thực sự đã đánh mất linh hồn.”

Ta ngây ngẩn nhìn bầu trời xa xa, đột nhiên, roi dài màu đen vụt qua trước mắt ta.

Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần khiến ta ngất đi.

Đến khi ta tỉnh lại, trên mặt đã có một vết sẹo rất dài. Vết sẹo nằm ngay chính giữa mặt, giống một con sâu vặn vẹo đáng sợ, luôn nhắc nhở ta về hiện thực tàn khốc.

Bình luận

Truyện đang đọc