THÂN SĨ ĐÍCH TRANG VIÊN

Bắt đầu từ hôm đó, tôi thường xuyên ghé thăm gia đình Vincent.

Mọi người đều đoán chừng có lẽ tôi sắp cầu hôn đứa con gái Katherin của nhà này, mà quả thực tôi cũng đang định làm như thế. Tôi chỉ đang chờ bệnh tình của ngài Dean Konstatin trở nên thật nặng, đợi đến lúc bọn họ phải sốt ruột lên mới có thể hành sự.

Nhưng bỗng một ngày, ngài Vincent tới tìm tôi, xấu hổ nói: “Tôi biết chuyện thế này thật khó mở miệng, nhưng không biết ngài có thể xuy xét lại, cưới đứa út Claudia của tôi không?”

Tôi nhíu mày nói: “Xin thứ cho tôi thất lễ, tôi có chút không hiểu, lúc đầu chúng ta bàn bạc không phải là hôn sự với tiểu thư Katherin sao? Tại sao ngài lại đột ngột đổi ý?”

Vincent quả thực cũng vô cùng rối rắm, ông ta nhớ tới lời nói của đứa con gái út tối qua.

“Tại sao chị lại được gả cho một quý tộc giàu có? Tại sao con lại không thể?” Claudia khóc sướt mướt nói.

“Đừng sinh sự, là ngài Konstatin muốn chọn Katherin.”

“Đừng tưởng con không biết, ngài Konstatin chỉ nói là muốn cưới một trong những người con của cha, không hề chỉ đích danh Katherin, tại sao cha lại tự quyết định là gả chị ấy? Như vậy là bất công!” Cô bé khóc nói: “Chị ấy thì hơn con được cái gì? Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, chẳng có gì tốt cả!”

“Con cũng biết là chị con xinh đẹp, cho dù để ngài Konstatin tự chọn, ngài ấy cũng sẽ chọn Katherin.”

“Cha không hề hỏi ý ngài ấy, sao biết được người ngài ấy chọn nhất định là Katherin? Huống hồ ngài Konstatin kết hôn là vì việc kinh doanh của hai người, hoàn toàn không quan tâm là cưới chị hay con. Chị xinh đẹp như vậy, dù có mất đi cơ hội này, cũng sẽ có nhiều quý tộc khác cầu hôn. Nhưng còn con? Con có thể gặp được cơ hội tốt như vậy nữa sao? Xin cha, yêu cầu ngài Konstatin cưới con đi!” Claudia cầu khẩn.

“Đừng như vậy Claudia, sao con có thể giành hôn sự của chị gái mình như thế?”

“Từ nhỏ đến lớn, cái gì chị ấy muốn, chị ấy đều chiếm được, ỷ vào việc xinh đẹp mà khinh thường con, cái gì tốt cũng giành về phần mình, thật không công bằng! Chỉ cần cha đáp ứng gả con cho ngài Konstatin, sau khi kết hôn con sẽ toàn tâm toàn ý kiếm cách sinh lời cho cha, hai nhà chúng ta đang làm chuyện kinh doanh không phải sao? Chị Katherin sổ sách chẳng biết xem, chẳng khác nào bình hoa di động, chị ấy có thể giúp cha cái gì chứ?” Claudia nói.

Vincent có chút do dự: “Nhưng…nếu ngài Konstatin thích Katherin, cha cũng không còn cách nào khác.”

Claudia lạnh lùng nói: “Nếu cha không gả con cho ngài Konstatin, con sẽ nói cho ngài ấy biết quan hệ giữa chị ấy với Joseph. Ai cũng biết hai người đó là kẻ thù của nhau, nếu ngài Konstatin biết hôn thê của mình có quan hệ ái muội cùng người mà mình không đội trời chung, để xem ngài ấy có còn muốn cưới Katherin nữa hay không, đến lúc đó có khi ngài ấy sẽ hủy luôn hôn ước, cha cứ tự mình suy nghĩ đi!”

Nghe đến đó, Vincent toát mồ hôi hột, trăm ngàn lần đừng như vậy, hôn sự không thành mà còn kết thêm kẻ thù thì thực phiền toái. Ông ta chỉ là người làm ăn, nhưng tuyệt đối không muốn dính dáng vào những chuyện tranh đoạt gia tộc này, có lẽ gả đứa út sẽ an toàn hơn, hơn nữa còn có thể đảm bảo lợi ích lâu dài.

“Được rồi, cha sẽ nói chuyện với ngài Konstatin…”

Vì thế mới có câu chuyện ngày hôm nay, Vincent cẩn trọng nhìn thanh niên trước mặt, lo rằng cậu ta chỉ thích vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ muốn kết hôn với Katherin, nếu vậy rất có khả năng đứa út sẽ phá hoại chuyện tốt của ông ta.

Tôi không biết tại sao Vincent lại thay đổi chủ ý, có điều cưới ai thì cũng vậy, không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi. Nhưng tôi hơi lo cho Katherin, cô ta đã mang thai, không biết những người ở Quinto sẽ đối xử với nàng ta ra sao nếu không còn giá trị lợi dụng.

Tôi cười nói: “Cũng chỉ là chuyện làm ăn, cưới vị tiểu thư nào với tôi cũng không quan trọng.”

Vincent nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn ngài đã đồng ý.”

“Ngài không cần khách khí.” Tôi nói.

Vì thế đêm đó, tại bữa tiệc do nhà Vincent tổ chức, tôi chính thức cầu hôn Claudia.

Claudia vừa mừng vừa sợ, dường như hoàn toàn không biết tại sao người được cầu hôn lại là mình, khiếp sợ nhìn ánh mắt của Katherin, sau đó ngại ngùng nói: “Tại sao lại là tôi? Chuyện này thực đường đột…”

Một người khác cũng bất ngờ không kém chính là Katherin, xem ra ngài Vincent chưa nói rõ việc này với con gái mình. Nàng ta trợn mắt nhìn tôi và Claudia, mặt lúc đầu đỏ lên, sau đó trở nên trắng bệch, dường như muốn lập tức nhảy ra chất vấn chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nàng ta cầm ly rượu, giống như tất cả khách khứa khác trong bữa tiệc, chúc phúc cho chúng tôi. Katherin không thể chất vấn, cũng như không được phép bất mãn, nếu không sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Sau khi dùng xong bữa tối, nàng ta lấy lý do sức khỏe không được tốt, rời khỏi buổi tiệc.

“Xin lỗi, ngài Adam, chị của tôi đã thất lễ, chị ấy vẫn tưởng ngài sẽ cầu hôn chị, hiện tại có lẽ chị Katherin đang rất buồn.” Claudia vờ vịt nói.

Tôi chẳng buồn cùng nàng ta diễn trò, liền nói thẳng: “Thực sự lúc đầu tôi cũng định cưới Katherin, thế nhưng cuối cùng cha các nàng lại đổi ý.”

Claudia mặt mũi đỏ bừng, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Không biết ngài có tính toán gì cho lễ cưới chưa?”

“Tôi tính khoảng một tháng nữa sẽ cưới, tôi có mấy người bạn thân, dù thế nào cũng phải mời được họ tham gia, nên thời gian cũng phải thư thả một chút.” Tôi nói.

Trong lúc đó, Katherin đang cãi nhau với cha mình.

“Không phải đã nói sẽ gả con cho ngài Konstatin sao? Sao cuối cùng lại là Claudia?” Katherin tức giận nói.

Vincent thực sự đau đầu với hai đứa con gái này, cố gắng xoa dịu Katherin: “Hôn nhân này chẳng qua là một vụ làm ăn, cậu ta cưới ai thì cũng thế thôi.”

“Sao mà giống được! Lão gia Konstatin và phu nhân Janet đã chọn con, đích thân chọn con làm vợ của ngài Adam rồi mà.”

“Ngàn vạn lần đừng nhắc tới bọn họ, ngài Adam xem ra có oán hận rất sâu với người ở điền trang Quinto, cậu ta căn bản không hề muốn quyền thừa kế điền trang. Katherin con yêu, con xinh đẹp như vậy, không sớm thì muộn cha sẽ tìm cho con một người chồng tốt, còn lần này, con nhường cho Claudia đi.” Vincent an ủi.

“Không được! Con nhất định phải cưới Adam, nhất định phải cưới được hắn!” Katherin điên cuồng gào lên.

“Tại sao? Sao lại bắt buộc phải lấy người này?” Vincent cảm thấy rất kỳ lạ, cho dù ngài Adam này có tốt thế nào chăng nữa, cũng không thể mất hết sĩ diện như vậy.

“Bởi vì…bởi vì…” Katherin không nói nên lời, chẳng lẽ nói rằng nàng đã mang thai, phải mau mau gả đi? Chẳng lẽ lại nói phu nhân Janet đang chờ tin tốt từ nàng?

“Bởi vì…không phải cha đã giao hẹn với lão gia Dean Konstatin sao? Sau khi Adam kết hôn cùng con, ngài ấy sẽ kế thừa điền trang Quinto. Điền trang này là tài sản cha truyền con nối nằm trên nước Anh, cái loại điền trang nằm ở Ấn Độ xa xôi kia sao có thể sánh bằng.”

“Trước đây cha không hề biết Adam không muốn về Quinto, mà cho dù cậu ta có muốn, thì cưới Claudia cũng vẫn không hề vi phạm giao ước.” Ngài Vincent không nhịn được nữa nói: “Việc này đã định, không thể sửa đổi, con đừng nói nữa.”

Nói xong ông ta đem con gái mặt mũi đang tái nhợt nhét về phòng.

Tôi không ở lại nhà Vincent qua đêm, mà lên xe ngựa đi về ‘nhà mới’. Cái gọi là ‘nhà mới’ này, chẳng qua chỉ là căn biệt thự tôi mượn của Edward. Để cho mọi người tin là thật, chúng tôi triệu tập toàn bộ người làm trong nhà, tuyên bố nơi này từ nay đổi chủ, khiến cho tất cả đều tưởng tôi đã mua lại căn biệt thự này.

Kỳ thực, ngoài việc đó ra, điền trang lớn tại Ấn Độ cũng không hề tồn tại, tôi cũng chẳng giàu lên bao giờ, tất cả đều là diễn cho người ta xem.

Giống như một cái bẫy hấp dẫn, khiến kẻ tham lam không đề phòng lao vào.

Sau khi về tới nhà, người hầu ra báo, ngài Edward đang ở trong thư phòng trên lầu.

Tôi cởi áo khoác, hào hứng chạy lên.

Ấy vậy mà Edward ngồi đó, mặt lạnh như tiền, giọng điệu khó chịu: “Ồ xem ai thế này? Chú rể của chúng ta đã về rồi à, sao lại không đưa cô dâu về cùng?”

Tôi đoán có lẽ hắn đã biết chuyện cầu hôn hồi tối, cho nên mới trở nên khó ở như vậy.

“Đáng lẽ định đưa về, chỉ là nếu thực sự làm vậy, cô dâu vừa tới cửa đã bị ngài Edward đây ném ra đường thì sao?” Tôi đi tới, ôm vai hắn nói.

Edward không thèm giỡn như mọi ngày, mà lại nói: “Nếu có một ngày em thực sự đưa một người vợ về, ta lập tức sẽ rời đi, không bao giờ quay lại nữa.”

Giọng hắn buồn buồn, mang theo chút giận dỗi, ẩn trong đó là sự lo lắng không yên. Khi tôi di dự tiệc, hắn chắc chắn đã ngồi suy nghĩ linh tinh rất lâu. Nói cho cùng, dù cho việc tôi kết hôn có nhằm mục đích trả thù đi chăng nữa, trong lòng Edward cũng chẳng thấy thoải mái chút nào.

Tôi chậm rãi ôm hắn, ánh nến trên bàn chiếu vào hai người, tạo ra một cái bóng thật dài.

“Căn bản sẽ không bao giờ có người phụ nữ nào xuất hiện, sao tôi có thể kết hôn với ai khác được chứ?” Tôi nói.

“Hiện giờ thì không, nhưng đến một lúc nào đó, em lại cảm thấy phụ nữ tốt hơn so với ta, em sẽ kết hôn, đến lúc đó ta phải làm sao?” Hắn dán mặt vào cổ tôi nói.

“Không đâu, tôi thề với cậu.” Tôi phát hoảng với giọng nói chua xót của hắn, lập tức thề thốt.

“Ta không tin…Hôm nay em cầu hôn tiểu thư Claudia kia, trong lòng ta vô cùng khổ sở, ta không muốn em thực hiện cái kế hoạch này nữa, chúng ta cứ thuê người giết hết bọn chúng đi không được sao? Giống như cha em giết William đó.” Hắn cắn răng nói.

Tôi lắc đầu: “Không, bọn họ không phải chỉ có một người như William, nếu không cẩn thận bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Huống hồ không nên giết người, đó là tội trọng, sau khi chết sẽ không được hưởng cuộc sống hạnh phúc trên trời, bọn họ không đáng để tay chúng ta phải nhuốm máu tanh.”

Edward cúi đầu nhìn tôi một lúc, sau đó quay sang thổi tắt ngọn nến.

“Cậu làm gì vậy?” Tôi thấy kỳ quái nên hỏi.

Một giây sau, hắn đẩy tôi lên bàn, sau đó nhào lên hôn, vừa hôn vừa nói: “Tôi rất nhớ em, tôi rất nhớ em, dạo này em toàn bỏ ta một mình. Ta không muốn thấy em đi lấy lòng mấy ả nữ nhân kia, em thuộc về ta, trong mắt em chỉ được phép có hình bóng của ta…”

“Đừng, không phải ở chỗ này…” Tôi hoảng hốt.

Edward không thèm để ý, đồ đạc trên bàn rơi tán loạn xuống đất.

Hắn đè tôi xuống, sau đó thô lỗ cởi bỏ quần áo của tôi, đặt tôi trên bàn bắt đầu hành sự.

Động tác của hắn hết sức mạnh bạo, tình huống này rất ít xảy ra, một là hắn quá khích, hai là tức giận, mà như thế này, chắc chắn hơn phân nửa là do tức giận.

Tôi mở rộng hai chân ôm lấy eo hắn, nghĩ thầm phóng túng một lần này đi, từ khi tôi quyết định báo thù, cũng ít khi gặp hắn.

Tôi ôm lấy lưng hắn, thủ thỉ vào tai: “Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, Edward, tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi.”

Edward nghe xong, động tác càng thêm mạnh, tiến vào càng sâu, sau đó nói với tôi: “Em hãy thề với Chúa, vĩnh viễn không được rời bỏ ta, bằng không, ta…ta sẽ chết mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc