THÂN SĨ ĐÍCH TRANG VIÊN

Quản gia và hầu nam sau khi dọn dẹp xong bàn ăn liền rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình tôi.

Tất cả xảy ra giống y như kiếp trước.

Elizabeth lặng lẽ đi tới, đứng sau lưng tôi đẩy mạnh, tôi ngã trên ghế xuống, trầy cả đầu gối. Elizabeth tươi cười đắc ý nhìn tôi nằm sóng soài trên đất.

“Mấy anh em tụi bay thật đáng ghét, bây giờ đây là nhà của tụi tao, mày là cái thá gì mà dám ngồi ăn cơm chung với tao.” Thiếu nữ 14 tuổi quả thực xinh đẹp như bông hoa chớm nở, đáng tiếc khuôn mặt khả ái ấy lại mang theo biểu hiện dữ dằn oán hận.

Elizabeth có lẽ rất hận William, William luôn miệng gọi cô ta là con hoang, tiện nhân, William không có ở đây, nên mới đem oán hận trút lên người tôi. Cô ta thấy tôi không có phản ứng, lại lấy chân đá tôi, đầu nhọn của giày da dê đá lên người thực sự rất đau.

Tôi không muốn chờ chết, liền đứng lên đánh lại, còn chưa kịp đánh trúng, cô ta đã lớn tiếng kêu la: “Cứu mạng! Cứu mạng! Adam muốn đánh chết tôi!”

Kiếp trước, tôi bị tiếng kêu này làm hoảng sợ, còn chưa kịp đánh cái nào, đã bị cha can lại, cô ta bảo tôi tự nhiên đánh cô ta, tôi có giải thích cỡ nào cha cũng không nghe. Bị nước mắt của phu nhân Janet kích động, ông ta không chỉ tát tôi một bạt tai, còn nhốt tôi lại,, không cho ai đem cơm cho tôi. Vài ngày sau, tôi bị đem lên xe ngựa đưa đến kí túc xá của một trường học từ thiện, cho đến khi tốt nghiệp mới được về.

Kiếp này, tôi đương nhiên phải đánh thật đã, dù sao cũng bị đuổi đi, lỡ mang tiếng đánh người rồi thì cứ việc đánh thật. Sức của con trai quả thật rất mạnh, cho dù tôi mới chỉ 12 tuổi. Tôi đánh Elizabeth té xuống đất, cưỡi lên bụng cô ta, đánh thẳng vào ngực, đến khi cô ta khóc cũng khóc không nổi nữa, tôi mới bị người hầu lôi ra.

Cha phẫn nộ trừng tôi, mặt mũi rất đáng sợ, trông như ma quỷ dữ tợn, ông không nói hai lời liền tát tôi một bạt tai, tôi té xuống đất. Sau đó ông ta lo lắng ôm con gái vào ngực: “Chúa ơi, Elizabeth, con có sao không?”

Lực đánh của người lớn đối với một đứa con nít thực sự quá mạnh, nếu không phải tôi cố gắng tránh né, chỉ sợ bị tát điếc cả tai, dù vậy, cú đánh này cũng khiến tôi máu mũi giàn giụa.

“Nhanh đi gọi bác sĩ!” Cha hét lớn: “Con ngoan, con ngoan, con đau chỗ nào, nói cho cha nghe.”

Elizabeth khóc thảm thiết, lúc này cô ta thực sự rất đau, đau không nói nổi. Co ta nghe theo lời mẹ, cố ý gây sự với Adam, chỉ cần nó phản kháng liền đi méc cha, khiến Adam bị đuổi đi, như vậy anh em nó sau này không thể gây chướng mắt mẹ con họ nữa. Nhưng không ngờ Adam lại ra tay ác độc như vậy, tên khốn William nhiều lắm chỉ chửi bằng miệng, thằng nhóc này mới còn bé mà đã dám đánh thật.

Phu nhân Janet chạy tới thấy tình cảnh như vậy, lại té xỉu. Sau khi tỉnh lại cũng không nói năng gì, chỉ ôm con gái khóc lóc. Cha tôi thấy vậy càng them tức giận với tôi.

Chỉ có Simon quan tâm tôi, lão quản gia vội vàng cầm máu mũi cho tôi, sau đó hỏi tôi cảm thấy thế nào, lỗ tai có nghe được không? Có chỗ nào khó chịu không?

Cha tôi lại quát tôi: “Nhốt cái thằng súc sinh này lại cho ta! Không được cho nó ăn cơm, phải dạy cho nó một bài học!”

Trên thực tế, tôi lại không bị đói.

Lão quản gia đến thăm tôi, lén đưa tôi một ổ bánh mì.

“Tôi mới quay đi tí xíu sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao lại đánh nhau?” Simon hỏi tôi.

“Bọn họ khó khăn lắm mới đuổi được anh trai tôi đi, tiếp theo đương nhiên đến lượt tôi.” Tôi há miệng gặm bánh mì, nói: “Tôi thật không hiểu nổi, tôi căn bản không có quyền thừa kế điền trang Quinto, hà tất phải đuổi tôi đi, nuôi tôi lại chẳng đỡ tốn kém hơn sao.”

Simon thở dài: “Cậu chủ, không nên đối nghịch với ông chủ, không tốt cho cậu đâu.”

“Vấn đề không phải là tôi đối nghịch với cha tôi, là mấy mẹ con họ cố ý gây sự,tôi có tránh cũng không được.” Tôi trịnh trọng nhìn Simon: “ông giúp tôi được không, khi tôi rời khỏi căn nhà này, tôi muốn đến trường học quý tộc.”

Trên lầu, trong phòng ngủ xa hoa của tiểu thư Elizabeth, phu nhân Janet nhìn con mình thương tích đầy mình lại khóc lóc, lần này là đau long thực sự, vì con gái bị đánh rất nặng, toàn bộ ngực đều bầm xanh bầm tím, bộ ngực mới dậ thì đều sưng tấy, chạm nhẹ đã vô cùng đau đớn.

“Phu nhân của ta, nàng đừng thương tâm như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho thằng nhóc kia dễ dàng như vậy.” Dean đau lòng an ủi nàng.

Phu nhân Janet lại lẳng lặng khóc, một câu cũng không nói, khiến cho người ngoài nhìn vào thấy bà ta thật điềm đạm đáng yêu. Dean lại càng thêm đau lòng, ông ta hung tợn nói: “Ta phải đánh gã chân nó!”

“Không, ngài không nên làm như vậy, nó là con ruột của ngài, mà Elizabeth lại chỉ là con riêng không danh không phận. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ngài vì con gái riêng Elizabeth đánh gãy chân con trai, thanh danh của ngài sẽ mất hết, ta và con dù có chết, cũng không muốn làm ảnh hưởng danh dự của ngài.”Janet khóc nói.

“Janet, Janet của ta, ta thật không biết ta lại khiến nàng phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.” Dean vừa đau lòng, vừa giận dữ nói: “Vì mẹ con nàng, ta tuyệt đối không tha cho nó, sau này đừng mơ ta cho nó 1 xu.”

“Adam cần gì đến tiền của ngài, nó có gai sản mẹ nó để lại rồi.” Janet sâu kín nói.

Dean càng thêm tức giận, ông ta đi qua đi lại, oán hận nói: “đều do cha ta ký cái gì mà khế ước di chúc! Trước giờ đồ cưới đều thuộc sở hữu của người chồng, ta thì sao? Năm ngàn bảng Anh đồ cưới kia 1 xu cũng không được lấy, lúc trước ta sao lại cưới bà ta! Vì sao! Giờ còn liên lụy nàng và con gặp biết bao nhiêu cực khổ.”

“Tại sao ngài không thể xử lý năm ngàn bảng Anh đó? Phụ nữ sau khi kết hôn, không phải đồ cưới đều trở thành tài sản của chồng sao? Phụ nữ có chồng không phải không được có tài sản sao?” Janet cẩn trọng đề cập đến đồ cưới của Margaret, đó là một số tiền lớn, bà ta đã sớm nghĩ tới, nhưng lại không muốn biểu lộ cho Dean thấy, vì bà rất hiểu ông ta, càng tỏ vẻ không cần cái gì thì ông ta lại càng muốn cho bà.

“Trước khi kết hôn đã ký một hiệp nghị, tiền được gửi vào ngân hàng, hàng năm chúng ta chỉ được lấy lời, không được đụng vào tiền gốc. Căn cứ theo khế ước, năm ngàn bảng Anh chỉ có con ruột bà ta đến khi thành niên mới được kế thừa.” Dean buồn bực nói.

“Như vậy hàng năm được lời bao nhiêu?” Janet lại hỏi.

“0,04%.” Dean nói.

“Như vậy hàng năm chỉ thu được 200 bảng Anh, quá ít, nếu như có thể lấ số tiền kia đi đầu tư, hàng năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Thực sự chỉ có thể chờ tụi nó lớn mới có thể kế thể sao?”

“Không còn cách nào.” Dean lắc đầu nói.

“Nếu tụi nhỏ có chuyện gì, đến lúc đó số tiền kia có thuộc về ngài không?” Janet cẩn thận hỏi.

Dean tiếc nuối nói: “Trừ phi bọn nhỏ đều chết, nếu không sẽ không thuộc về ta.”

“Thật là…” Janet thở dài nói: “Nam tước William kia thật quá đáng, ông ta không nên đối xử với ngài như vậy, lừa gạt ngài cưới con gái ông ấy, lại không cho ngài cái gì, ngược lại còn không cho ngài xen vào quyền thừa kế của gia tộc, cha ngài lúc đó nhất định đã bị cha Margaret lừa.”

“Khồng sai! Bọn họ chính là quỷ hút máu dơ bẩn, kẻ lừa đảo đê tiện.” Dean mắng.

Janet lại nhìn con gái nằm trên giường, trong mắt hiện lên một tia hận thù, khóc lóc nói: “Chúng ta sao lại khổ như vậy, ta ra sao cũng được, nhưng còn con ta, con ta không đáng phải chịu như thế này, nhất là Elizabeth, nó bị người ta khinh thường là con riêng cũng tại lỗi của ta, bây giờ còn…, huhuhu…”

Dean quỳ một gối trên mặt đất, nắm tay phu nhân Janet nói: “đừng thường tâm, Janet của ta, ta lập tức đuổi Adam đi, không bao giờ để nó xuất hiện trước mặt mẹ con nàng, không bao giờ có thể gây tổn thương cho các người nữa.”

Janet gục đầu vào vai chồng, không nói gì mà chỉ khóc.

Trên đời này có vài loại phụ nữ, chỉ cần nước mắt, có thể đạt được bất cứ thứ gì.



Tôi bị nhốt trong phòng hơn mười ngà, mỗi lần đều là quản gia Simon lén lút đem đồ ăn cho tôi, tôi nghĩ nếu không phải quản gia còn nhớ đến tôi, có lẽ đã sớm bị bỏ quên mà chết đói.

Hôm nay, tôi cuối cùng cũng được thả, quản gia đem tôi đến phòng sách của cha.

Tôi thích phòng sách của điền trang Quinto, đó là một phòng lớn bày đầy giá sách, trên đó có rất nhiều sách, gia tộc Konstatin lưu trữ rất nhiều sách bìa cứng mạ vàng, cách điệu tao nhã. Trên sàn được trải thảm lông Ba Tư thật day, nhưng lại có hoa văn trông như một khuôn mặt đáng sợ, đây là do phu nhân Janet lựa chọn, tôi rất hoài nghi mắt thẩm mỹ của bà ta. Có lẽ bà ta chỉ đơn thuần mua món nào có vẻ đắt tiền, ai bảo phu nhân Janet là nhà giàu mới nổi, không thể phân biệt được như thế nào mới là cao quý.

Cha tôi vẻ mặt phẫn nộ trừng tôi, im lặng không nói, tôi đứng cách ông ta rất xa, trong lòng cầu mong chuyện này mau kết thúc, ông ấy thưc sự rất đáng sợ.

“Tao vẫn luôn nghĩ mày không giống anh trai mày, là một đứa con ngoan. Không ngờ tao đã sai, tao chưa bao giờ thấy đứa con nào lại xấu tính như vậy, mày chẳng khác nào đứa lưu manh thất học đầu đường xó chợ, thật không hiểu gia sư được mời đến trước đây đã dạy mày những gì!” Cha tôi rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, nọi dung toàn là mắng chửi.

Tôi vốn là người biết thức thời, tuy rằng tôi có thể phản bác ông ta, nhưng làm như vậy trong tình huống này thực không lý trí, vì thế tôi cúi đầu giải thích: “Xin lỗi cha, con sai rồi, con không nên xúc động nhất thời như vậy, con rất hối hận, con đã làm một việc rất đáng sợ với chị, con là tên hư hỏng, Elizabeth có sao không ạ? Con muốn xin lỗi chị ấy.”

Cha tôi thở một hơi dài, hiển nhiên lời nói của tôi đã có tác dụng, ông nói: “Không cần, Elizabeth nhìn thấy mày sẽ lại sợ hãi.”

“Thật tiếc, con rất muốn trực tiếp xin lỗi chị.”

Cha tôi hừ lạnh: “Làm chuyện hư hỏng sẽ phải xuống địa ngục, mày đã biết sai, sau này đừng làm như vậy nữa. Ngày mai, tao sẽ đưa mày đến trường, mày muốn trưởng thành thì nên đi học xa nhà.”

“Thưa cha, con không muốn đi xa nhà.” Tôi làm vẻ mặt thương tâm nói.

“Con trai không xa nhà sẽ không trưởng thành, huống chi mày làm ra chuyện ác độc như vậy, tiếp tục để mày ở nhà sẽ khiến mẹ và chị em mày đau lòng, mày phải đến trường để học sao cho thành một con người chính trực.”

“Con không muốn xa nhà, con xin cha.”

“đừng nói nữa, nhìn thật chướng mắt, dẫn nó đi!” Cha tôi ra lệnh.

“Con không đi, con không đi.” Tôi hét: “Trừ phi cha cho phép quản gia Simon đưa con đến trường, nếu không con không đi.”

Cha tôi bực mình, phất tay với quản gia: “Dẫn nó ra ngoài, ngày mai ông đưa nó đi.”

“Vâng, ông chủ.” Simon đem tôi ra ngoài.

Tôi thầm châm chọc trong bụng, trên thế gian có loại cha nào nguyền rủa con mình xuống địa ngục? ông ta trừ bỏ khuôn mặt già nua, thì tính cách so với tôi còn trẻ con hơn, xúc động, lỗ mãng, không biết suy nghĩ, cho nên mới bị phu nhân Janet điều khiển, nhưng điều này có nghĩa ông ta cũng rất dễ bị tôi điều khiển.

Tôi bất luận thế nào, cũng có thể rời khỏi cái nhà phiền toái này.

Bình luận

Truyện đang đọc