THẦN TƯỢNG NÓI TÔI LỪA GẠT TÌNH CẢM CỦA EM ẤY


Mạc Sanh thở hồng hộc chạy tới phòng học.
Hàn Điềm học ở nước ngoài nên không quen lắm với cách bài trí lớp học trong nước, sau khi bay vào phòng học thì bắt đầu vô cùng hứng thú xem xét cảnh tượng trong phòng học.
Kết quả các bài kiểm tra cuối kỳ được dán ở trước lớp học.
"Tiểu Mạc Sanh thật lợi hại, lại có thể đứng thứ hai lớp....." Hàn Điềm nhìn phiếu điểm, bay tới bên cạnh Mạc Sanh nhỏ giọng khen.
Mạc Sanh lại cúi thấp đầu xuống.
Em ngày hôm qua làm thiếu bài thi, lần này không thể giành hạng nhì được nữa.
Trong lòng có chút uể oải, Mạc Sanh đem cặp sách để lên bàn, lấy sách của môn thi tiếp theo ra cẩn thận xem bài.
Lúc này sức lực trong cơ thể Hàn Điềm lại dần dần trở về, nhớ tới chuyến đi này Mạc Sanh rất có khả năng mang theo thứ em tìm được ở bãi phế tích, bèn ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm cặp sách Mạc Sanh.
Cặp sách Mạc Sanh không lớn, lúc lấy sách khóa kéo mở ra, Hàn Điềm có thể nhìn thoáng qua bố cục trong cặp Mạc Sanh.
Một vài cây viết, một vài cuốn sách, cặp của Mạc Sanh cũng không có món đồ gì phá lệ đáng chú ý.
Hàn Điềm cau mày.
Học sinh trong lớp lần lượt đến theo từng tóp hai tóp ba.

Không lâu sau, con nhóc ban nãy muốn đánh Mạc Sanh cũng đi tới phòng học.
Con nhóc đó lập tức đi đến chỗ Mạc Sanh.
Hàn Điềm lập tức cảnh giác đứng lên!
Nhưng mà quanh thân không có thứ gì tiện dụng, Hàn Điềm muốn bảo vệ Mạc Sanh cũng không có biện pháp nào.
Khác với vẻ kiêu ngạo ương ngạnh ban nãy, lúc này con nhóc đó mím môi lã chã chực khóc.

Nhỏ hung hăng trừng mắt với Mạc Sanh ở cách đó không xa, nhưng bước chân chuyển dời đi tới dãy bàn cuối bên cạnh.
Nơi đó có một đứa con gái đang nằm ngủ trên bàn.
Con nhóc đánh người đi qua, lay lay cánh tay của cô bé đang ngủ: "Vương Chi, mình bị trượt chân...."
Vương Chi mơ ngủ ngẩng đầu lên.

Giữa nguyên lớp học sinh lớp bảy để mặt mộc đột ngột xuất hiện một gương mặt trang điểm, Hàn Điềm có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn thêm lần thứ hai.
"Bộp" một tiếng, cuốn sách Mạc Sanh đang cầm xem rơi xuống đất.
Hàn Điềm vội vàng quay đầu lại.
Cô bé nhìn đề bài trong sách giáo khoa toán, trên giấy viết viết vẽ vẽ, khẽ chau mày.
Hàn Điềm nghiêng người lại gần xem, phát hiện đề này hai ngày trước cô bé đã làm qua.

Lần đó cô bé tốn không bao lâu đã giải xong, nhưng mà lúc này đây cô bé lại giống như thế nào cũng tính không ra......
Hàn Điềm cũng mặc kệ Vương Chi bên kia, quan sát cô bé một bên làm bài.
"Sao lại thế này?" Hàn Điềm nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Vương Chi vang lên phía sau.
"Mạc Sanh ăn trộm chiếc váy cậu muốn tặng mình, mình giận quá nên mắng nó vài câu, nó cư nhiên còn dám cãi lại......" Con nhỏ hung ác cáo trạng: "Mình chạy lên đánh nó, nó lại dám đẩy mình......"
Làn da con nhóc kia khá trắng, quần áo sạch sẽ, bộ dáng điềm đạm, nếu không phải chứng kiến ​​toàn bộ sự việc, Hàn Điềm khó mà tin được cô bé thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu này lại có thể nói ra những lời đổi trắng thay đen như vậy.
Hàn Điềm siết chặt quyền, đột nhiên quay đầu lại.
Cô tự nhận tính tình mình luôn rất tốt, nhưng vào lúc này, lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn đánh một người!
Con nhỏ này thật không biết xấu hổ!
Lông mi Vương Chi khẽ run, liếc nhìn Mạc Sanh một cái, rồi quay đầu an ủi con nhóc ác nhân cáo trạng trước mặt: "Quyên Quyên, chúng ta là bạn thân, mình biết mình làm mất món quà sinh nhật định tặng cậu khiến cậu tức giận.

Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ bồi thường cho cậu, chờ ngày mai ba phát tiền tiêu vặt cho mình, mình lập tức mua hai bộ váy cho cậu......"
Sau khi nghe Vương Chi nói, con nhóc tên Quyên Quyên liền nở một nụ cười, hôn lên má Vương Chi một cái: "Chi Chi, cậu thật tốt!"
Chậc chậc, ban nãy còn "Vương Chi", sau khi Vương Chi đồng ý mua quần áo liền đổi thành "Chi Chi", đây đúng là bạn tốt......
Dường như đã đạt được điều mình muốn, con nhóc Quyên Quyên nở nụ cười trên môi, đắc ý quay đầu lại nhìn Mạc Sanh một cái: "Tiểu con rệp, hôm nay tâm trạng của tao rất tốt, không so đo với mày..."
Mạc Sanh tiếp tục vùi đầu làm bài tập, tựa hồ không nghe thấy lời khiêu khích của nhỏ.
Nhỏ cắn chặt răng, oán hận nhìn chằm chằm Mạc Sanh, thoạt nhìn như lại muốn bắt nạt người khác.....
Hàn Điềm cảnh giác trợn mắt.
May mắn tiếng chuông vào thi vang lên.

Nhỏ cũng không phải bạn cùng lớp với Mạc Sanh, sau khi nghe tiếng chuông thì giậm chân giậm cẳng, ghé sát Vương Chi làm nũng: "Cậu phải giúp mình giáo huấn con trộm Mạc Sanh......", Sau đó bay nhanh khỏi phòng học.
Thầy giám thị đến.
Trước khi bắt đầu bài thi, tất cả mọi người phải đem cặp sách để bên ngoài.
Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh thu dọn sách vở: Mạc Sanh đã giải xong tất cả đề mục bên trong.
Hàn Điềm khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy Mạc Sanh đem cặp sách ra ngoài, Hàn Điềm cũng bay theo ra ngoài, nhìn hành lang không ai, Hàn Điềm mới miễn cưỡng mở cặp sách xem kỹ đồ vật bên trong của Mạc Sanh.
Nhưng bên trong cặp Mạc Sanh ngoài sách vở và bút viết ra cũng không có thứ gì khác thường!
Vậy tại sao chỉ trong một đêm cô lại có thể rời khỏi nhà?
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Hàn Điềm nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể lại lần nữa trở vào phòng học.
Hàn Điềm rất tinh mắt, nhìn qua một cái liền thấy được trên bàn Mạc Sanh nhiều thêm một thanh chocolate.
Là ai cho Mạc Sanh?
Hàn Điềm liếc nhìn xung quanh, Vương Chi nói là đang làm bài thi, tầm mắt lại không ngừng nhìn về hướng Mạc Sanh...
Nhưng Mạc Sanh dường như không nhìn thấy ánh mắt của Vương Chi, em vùi đầu nghiêm túc làm bài thi, cô bé mím môi, hoàn toàn không để ý đến chocolate trên bàn.
Hàn Điềm ngồi xổm bên cạnh nhìn Mạc Sanh làm bài thi, cô thân là giáo sư, dù cảm thấy Mạc Sanh không thể nhìn thấy mình, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép Hàn Điềm nhắc bài cho Mạc Sanh.

Vừa lúc Mạc Sanh không có bạn cùng bàn, bên cạnh dư một cái bàn, Hàn Điềm liền ngồi vào chỗ này ngủ một giấc.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài thi môn đầu tiên vang lên, Hàn Điềm mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã nhìn thấy Mạc Sanh nộp bài thi về chỗ ngồi.
Bên cạnh Vương Chi bước lại đây, từ trong thân thể Hàn Điềm xuyên qua, Hàn Điềm mấy ngày nay ngoại trừ Mạc Sanh thì không tiếp xúc qua bất cứ ai, bị hành động này của Vương Chi làm sợ tới mức trợn to mắt, hoàn toàn tỉnh lại.
Mạc Sanh lén nhìn qua bên cạnh mà không để ai phát hiện, khẽ mím môi.
"Tiểu ma lem, tao thừa nhận hôm qua là tao không đúng, không nên nghĩ rằng mày trộm váy của tao......" Biểu tình Vương Chi có chút xấu hổ, đẩy đẩy chocolate trên bàn Mạc Sanh: "Tao cũng đã xin lỗi rồi, mày còn muốn thế nào nữa?"
Hoá ra Vương Chi chính là kẻ đầu sỏ bắt nạt Mạc Sanh ngày hôm qua sao?

Đây là khuê nữ vô pháp vô thiên nhà ai? Cho rằng mình xin lỗi người khác thì người ta nhất định phải tha thứ sao?
Người khác cũng thử đánh nó thành như vậy xem!
Hàn Điềm căm giận trừng mắt nhìn Vương Chi.
Hiển nhiên Mạc Sanh cũng không muốn tha thứ Vương Chi, em mím môi xem sách không lên tiếng.
Vương Chi có chút nôn nóng, không buông tha tiến đến bên người Mạc Sanh: "Mày bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Hôm qua không phải đã đáp ứng ba tao là học kèm cho tao sao? Mày nếu còn lại bày ra bộ dáng này, tao thấy mày một lần liền đánh mày một lần......"
Còn phải học kèm cho nó?
Hàn Điềm nhớ tới Mạc Sanh lần trước trốn ở buồng vệ sinh khóc thảm, hơi siết chặt quyền.
Cô muốn nói Mạc Sanh đừng học kèm, nhưng lại không biết có thể nói ra lý do gì để ngăn cản Mạc Sanh.

Cô hiện giờ cũng không phải là đại lão Hàn Điềm giáo sư trong giới học thuật, cô ở thế giới này chỉ là một kẻ xa lạ không thể để bất cứ ai nhận thấy được.....
Hàn Điềm mím môi, chỉ trong nháy mắt, cô không thể tránh né lại nghĩ tới Mạc Tang.
Tinh đồ Mạc Tang có vẻ rạng rỡ lộng lẫy, nhưng nàng không có bối cảnh, con đường cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
Mạc Tang thuở mới xuất đạo cũng ở trong một nhóm.
Nhóm có một thành viên là tiểu tình nhân của giám đốc điều hành cấp cao nào đó.

Năng lực nghề nghiệp của cô ta tệ kinh khủng, đố kỵ Mạc Tang là linh hồn nhân vật của nhóm, thường xuyên ngầm ức hiếp Mạc Tang.

Nhưng ở trước mặt mọi người lại ra dáng vẻ vô cùng quan tâm Mạc Tang, làm mọi người vẫn luôn cho rằng Mạc Tang thật sự tỷ muội tình thâm với thành viên đó, vì vậy cũng tha thứ cho năng lực nghề nghiệp kém cỏi của cô ta.
Công ty có vài người thì mắt nhắm mắt mở, lại kiêng kị giám đốc cấp cao nên không dám trợ giúp Mạc Tang.

Chỉ có người đại diện Lý Ngải tận lực trợ giúp nàng, nhưng hậu phương đối phương quá mạnh, Lý Ngải cũng không thể bảo vệ Mạc Tang.
Bây giờ nhớ lại chuyện cũ, Hàn Điềm vẫn còn cảm thấy đau lòng.
Một năm rưỡi sau khi ra mắt, nhóm đã giành được một giải thưởng âm nhạc lớn nào đó, Mạc Tang thân là người viết ca khúc chính cho nhóm, tự nhiên là nàng lên sân khấu lãnh thưởng.
Thế nhưng, Mạc Tang trên sân khấu lãnh thưởng tuyên bố sẽ dùng hết tiền tiết kiệm dẫn theo người đại diện Lý Ngải kết thúc hợp đồng với nguyên công ty!
Chuyện Mạc Tang muốn giải ước không hề báo trước, người của nguyên công ty còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì trên Weibo Mạc Tang đã liên tiếp xuất hiện tin nóng, tung cả video thành viên kia ẩu đả với Mạc Sanh, và giám đốc cấp cao uyển chuyển đưa ra giao dịch ngầm nào đó, áp bức Mạc Tang gia hạn hợp đồng...
Mấy ngày đó hot search Weibo đều là đề tài về Mạc Tang, ngay cả người qua đường lướt sơ qua cũng phải hét lên: "Chị gái xinh đẹp thật thảm!"
Người qua đường còn như thế, huống chi là người hâm mộ đồng hành cùng nàng suốt một chặng đường, các fan không nghĩ tới đường đi của Mạc Tang chịu nhiều ủy khuất như vậy, cả người như sắp bốc lửa lên!

Trước sức ép của dư luận, nguyên công ty cũng không truy cứu tiền vi phạm hợp đồng của Mạc Tang.
Sau khi Mạc Tang rời khỏi nguyên công ty, mọi người đều cho rằng nàng sẽ gia nhập công ty lớn bên cạnh, cũng có không ít công ty lớn vứt cành ôliu đến cho nàng, nhưng Mạc Tang lại không có gia nhập bất cứ công ty nào, ngược lại cùng Lý Ngải hai người tự mở phòng làm việc...
Những năm đó, người trong giới giải trí mà mọi người quen thuộc nhất đó là cái tên Mạc Tang!
Không chỉ các đại tiểu hoa đán trạc tuổi nàng, ngay cả đại hoa nhóm cũng giảm đi độ nổi bật...
Hiện tại nghĩ lại, Hàn Điềm mới phát hiện mình lúc trước đơn thuần thế nào, Mạc Tang là lão bản phòng làm việc, Lý Ngải toàn bộ đều phải nghe theo nàng......
Lúc trước lòng dạ cô rối bời, cư nhiên ngốc nghếch tin lời nói giúp Mạc Tang chữa bệnh....
Hàn Điềm thích Mạc Tang, không chỉ là vì nàng ấy hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ quan của cô, mà còn bởi vì nàng dù cho bị ép tới tình thế tuyệt vọng cũng vẫn có thể bước ra lần nữa.
"Mạc Sanh." Nhìn Mạc Sanh cúi đầu không rên một tiếng, Hàn Điềm đại khái hiểu được suy nghĩ của Mạc Sanh.

Nhưng giai đoạn này Mạc Sanh không có năng lực phản kháng, chỉ có thể giống Mạc Tang năm đó lựa chọn ẩn nhẫn, như vậy mới có thể chịu ít khổ cực.
Hàn Điềm nói chậm lại, nhẹ giọng mở miệng: "Người chị thích đã từng nói qua một câu: Thế nhân khinh ta, làm nhục ta, ta sẽ bao dung họ, nhân nhượng họ.

Rồi sẽ có một ngày ta khiến họ hối hận! "
Kỳ thật lời nói lúc đầu của Mạc Tang là: "Thế nhân khinh ta, làm nhục ta, ta sẽ bao dung họ, nhân nhượng họ.

Rồi sẽ có một ngày ta giết chết họ!" - Nhưng Hàn Điềm không muốn dạy trẻ con kiêu ngạo như vậy, đành phải theo bản năng sửa lại những lời này.
"Mạc Sanh, chị sẽ không dạy em ngậm đắng nuốt cay, sự bao dung của em chỉ dung túng cho sự vô sỉ của những kẻ không biết xấu hổ.

Nhưng khi em ở trong tình thế không thể làm chủ, chị hy vọng em có thể học cách nhẫn nại, đây cũng không phải yếu đuối hay hèn nhát, chẳng qua chỉ là một cách bảo vệ vu hồi cho bản thân.

Cách thức không quan trọng, chỉ cần có thể đạt được kết quả em muốn, khi đó mới là anh hùng thật sự......"
===
Editor thông báo:
Tạm ngưng vài tuần do tình đầu thông báo kết hôn.

Sau khi tâm trạng bình ổn, mình sẽ quay trở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc