THẦN TƯỢNG NÓI TÔI LỪA GẠT TÌNH CẢM CỦA EM ẤY


Mạc Sanh?
Đây là tên của cô bé sao?
Mạc Sanh cũng không bị tiếng vở rơi xuống đánh thức, em cuộn tròn người lại, cho dù đã ngủ nhưng hai hàng chân mày vẫn nhăn chặt......!
"Có ma! Ma nữ mau tránh ra!"
"Ngươi đừng đi theo ta! Ta không thể ăn......"
Hình như mơ thấy thứ gì đó không hay, Mạc Sanh nằm mộng nói mớ, cơ thể càng cuộn chặt lại.........!
Mạc Sanh thật sự quá gầy, hôm nay em thay một bộ đồng phục học lấm tấm bẩn, bộ đồ này cũng không biết mặc mấy năm rồi, trên vải có mấy mảng ố vàng lớn.

Nếu tiến lại gần hơn một chút, có thể nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương trên cánh tay Mạc Sanh, vài vết thương cũ đã kết vảy, vài vết thương mới vẫn còn đọng máu......!
Hàn Điềm cũng quên mất chuyện mình không thể chạm vào người khác, có chút đau lòng đưa tay muốn sờ sờ đầu cô bé, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm phải tóc em, liền có "xẹt xẹt" dòng điện chạy qua người......!
Đầu tóc cô bé cháy vàng, như là bộ lông mềm mại của động vật nhỏ nào đó.

Có thể chạm được Mạc Sanh?
Hàn Điềm trừng to mắt!
Cô nhớ rõ ràng ngày hôm qua khi chạm vào đầu Mạc Sanh, ngón tay từ đầu em xuyên qua, sao mới một ngày đã xảy ra sự thay đổi này......!
Hàn Điềm hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chạm vào cánh tay cô bé, quả nhiên lại có một dòng điện nhỏ chạy qua......!
Mạc Sanh dường như đã nhận ra điều gì, hơi giật mình, lại dịch người vào trong một chút......!
Hàn Điềm ngẩn người, ngay sau đó lập tức lui tay về!
Là cô chạm ai cũng sẽ như vậy......!Hay là chỉ riêng Mạc Sanh mới có thể như vậy?
Chỉ trong phút chốc, Hàn Điềm nảy ra vô số suy đoán......!
Hàn Điềm lúc này không muốn chạm vào Mạc Sanh để chứng minh suy đoán của mình nữa: Cô bé đáng thương này có vẻ đã lâu chưa được ngủ ngon, vất vả lắm mới có một giấc ngủ sâu như vậy.

Hàn Điềm không muốn làm phiền em nghỉ ngơi.

Hay là chờ Mạc Sanh sau khi tỉnh lại rồi nói sau!
Hàn Điềm nhìn nếp nhăn giữa mày Mạc Sanh, khẽ thở dài một tiếng.

Cô không có cách nào chạm vào người cô bé, nhưng cảm thấy nên giúp em làm gì đó......!
Hàn Điềm nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới vào ngày lễ quốc tế thiếu nhi nào đó, Mạc Tang từng phát hành một ca khúc nhìn lại tuổi thơ của nàng.


Đó là bài hát đầu vô cùng nhẹ nhàng, ẩn chứa những hoài niệm đẹp đẽ, Hàn Điềm lần đầu nghe thiếu chút nữa rơi lệ.

Kỳ thật giữa những người cô đơn với nhau càng dễ sinh đồng cảm.

Hàn Điềm là một người không có đầy đủ ngũ âm, ngày thường cố gắng hết sức tránh không mở miệng hát hò, bài hát có thể nhớ được cũng rất hiếm.

Lúc này thừa dịp không ai nghe thấy, Hàn Điềm bắt đầu vụng về ngâm nga bài hát kia......!
Giọng hát không hay, dường như mọi thứ đều lạc nhịp.

Hàn Điềm cũng không nhớ rõ lời bài hát, chỉ có thể ngân nga ngẫu hứng, nhưng mà sự ôn nhu ẩn chứa trong bài hát lại được truyền tải dần dần qua giọng hát của Hàn Điềm......!
Nếp nhăn giữa mày Mạc Sanh dần dần giãn ra.

Hàn Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Cô một bên nhẹ giọng hát, một bên lấy bài tập của cô bé ra......!
"Chỉ lần này thôi! Sau này em phải tự làm bài tập của mình......"
Hàn Điềm ngáp một cái.

Bài tập đối với một đứa trẻ thì khó nhưng đối với Hàn Điềm chỉ là chuyện cỏn con.

Ngọn nến ngắn đi một chút, trong ánh đèn lung linh, Hàn Điềm giả chữ viết của cô bé, cúi đầu nhanh nhẹn làm bài tập lên sách......!
Ánh sáng mông lung làm cả người Hàn Điềm hiện lên một tầng ánh sáng nhu hòa, ngọn nến dần dần trở tối.

Khoảng khắc ánh đèn vụt tắt, dưới đầu tóc rối bời, lông mi dài của Mạc Sanh thoáng rung động, lén lút mở mắt ra......!
Trong ánh sáng mờ dần, cô gái mặc váy trắng nghiêm túc làm bài tập có một góc nghiêng xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nỗi!

Hàn Điềm vốn dự định khi cô bé đi học sẽ thử nghiệm một vài suy đoán của mình, nhưng ngày hôm sau lúc Hàn Điềm tỉnh lại phát hiện Mạc Sanh đã đi học, mà bản thân cô lại rơi xuống đất một lần nữa.

Trên bàn có để một quả táo.


Hàn Điềm đưa tay chạm thử, phát hiện mình lại bắt đầu không thể chạm vào bất cứ thứ gì......!
Trước lạ sau quen.

Hàn Điềm cũng không lại nghĩ quá nhiều, nằm tại chỗ trên mặt đất.

Có lẽ là khoảng thời gian này không được ngủ ngon, lần này Hàn Điềm đánh một giấc thật sâu, cho đến chiều nghe được bên ngoài phát ra tiếng đùa giỡn, Hàn Điềm mới cau mày mở mắt ra.

Hàn Điềm ngáp một cái, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian đã đến sáu giờ chiều.

"Con nhỏ tạp chủng!"
"Rác rưởi xấu xí......"
"Con nhỏ tạp chủng kia sao còn không đến xin tụi tao trả tượng điêu khắc cho mày đi?"
"Nhìn mày xem, dơ như vậy cũng không biết chưa tắm bao lâu rồi.

Một mình mày làm cả phòng học tụi tao hôi theo......"
......!
Tiếng ồn ào náo động càng ngày càng gần, Hàn Điềm không nhịn được từ mặt đất bò lên, cau mày từ cánh cửa gỗ đóng chặt bay ra ngoài.

Mạc Sanh đeo một chiếc cặp sách cúi đầu đứng trên bãi đất trống, bên cạnh có mấy thằng con trai đứng kế bên vừa cười nhạo, vừa xô xô đẩy đẩy em......!
Mặt cô bé không chút biểu cảm, đôi tay siết chặt vạt áo, tựa hồ đối với chuyện như vậy đã sớm quen mắt.

Mắt thấy miệng vết thương trên cánh tay cô bé lại lần nữa hở ra......!
"Bọn nhóc này mau cút ngay cho tôi!"
Tính tình Hàn Điềm luôn luôn ôn hòa, lúc này lại cảm thấy lửa giận xông thẳng vào trong óc, cũng bất chấp hiện tại không ai thấy được mình, bay đến hướng của Mạc Sanh......!
Nhưng mà Hàn Điềm quên mất cái luật mười mét chết tiệt kia, Hàn Điềm bay đến trước Mạc Sanh khoảng hai mét, sau đó không qua được nữa......!
Hàn Điềm chưa từng có giây phút nào cảm thấy bất lực như thế này.

Mấy tên nam sinh nghịch ngợm xô đẩy, kéo tóc Mạc Sanh, còn cướp lấy cặp sách, xé rách sách vở của em.....!
"Ức hiếp con gái thì có bản lĩnh gì!" Hàn Điềm siết chặt quyền hét lên, giáo sư Hàn chỉ cảm thấy đời này chưa bao giờ tức giận như vậy, cả khuôn mặt căng thẳng đến đỏ bừng.


Trong phút chốc, Hàn Điềm vô cùng hy vọng mình có thể có một cái thật thể, như vậy cô sẽ có thể tiến lên bảo vệ cô bé đáng thương kia......!
Nhưng cô chỉ là một du khách vô tình đến nhầm thời không, thật thể của cô ở bên kia đại dương, những việc này đều đã xảy ra ở một thời gian nào đó trong quá khứ......!
Hàn Điềm lúc này mới nhận ra sự bất lực lớn nhất của mình trong trạng thái này: Mắt thấy bạo lực phát sinh ngay trước mặt, cô lại không có cách nào ngăn cản!
Hàn Điềm gục đầu xuống, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.

Hàn Điềm chưa bao giờ là một người hay khóc, dù sao so với lãng phí thời gian khóc thút thít, Hàn Điềm càng nguyện ý dùng thời gian đó để giải quyết vấn đề......!
Nhưng mà lúc này Hàn Điềm mới phát hiện: Ngoại trừ khóc ra cô không còn cách nào khác.

Khóc thì cứ khóc đi! Dù sao lúc này cũng không có ai thấy được.

Có tên nhóc kia cướp sách bài tập của Mạc Sanh, nó chạy ngang qua trước mặt Hàn Điềm.

Hàn Điềm theo bản năng đưa tay chặn lại, nhưng mà tay cô xuyên qua cơ thể thằng bé, Hàn Điềm cũng không cảm giác được bất cứ khác thường gì khác......!
Hàn Điềm cắn chặt răng.

"Mày nói gì đi chứ! Mày mở miệng tao sẽ nói cho mày biết, bức tượng điêu khắc xấu xí kia của mày bị tụi tao vứt ở bãi rác rồi......"
"Xe rác đã đến thu gom rác! Mày sẽ không tìm được đâu......"
"Mạc Sanh thối tha xấu xí, ba mày cũng không trở về nữa đâu!"
Có lẽ là nhìn thấy Mạc Sanh không kêu một tiếng, những tên nhóc đó bắt đầu dùng ngôn từ kích thích cô bé, cũng không biết câu nào khơi dậy phản ứng của Mạc Sanh.

Em ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt đen láy, tiến lên cắn chặt cánh tay tên nhóc đang nói mấy lời mỉa mai kia!
Mấy đứa còn lại thấy thế vội vàng chạy đến kéo lại, nhưng không biết cô bé lấy sức lực từ đâu ra, cắn chặt tên nam sinh nói kháy kia, những người còn lại đá đánh thế nào cũng không tách ra được......!
Mà đúng lúc này, Hàn Điềm phát hiện sức lực trong người mình lại khôi phục được một ít.

Cô cúi đầu, thử nhặt một cục đá lên, ném qua chỗ một tên nhóc!
Nhưng mà sức lực Hàn Điềm cũng không khôi phục được bao nhiêu, mấy viên đá đó sau đó cũng không ném trúng, cô thở hồng hộc nằm dài trên mặt đất......!
Hàn Điềm thật muốn khóc!
Nhưng có khóc cũng vô dụng, Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh bị mấy tên nhóc kia đá đánh, cô hít sâu một hơi, lại nhặt lên một viên đá......!
Lần này viên đá trúng đầu thằng nhóc kia.

"Đứa nào đánh tao!" Thằng nhóc kia ngẩng đầu, đột nhiên trợn to mắt: "Trời mưa?"
"......"
Không biết khi nào, không trung bắt đầu tí tách đổ mưa, mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa hồ càng lúc càng lớn......!
Hạn hơn một tháng! Cuối cùng trời cũng mưa!

Động tác ức hiếp Mạc Sanh cũng ngừng lại, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mà lúc này, cùng với "Hứccc" một tiếng, cũng không biết là do đau hay sợ hãi, tên nhóc kia cuối cùng vẫn nhịn không được khóc lên!
"Con điên cắn người kìa!"
"......"
Nó khóc xong giống như đưa ra tín hiệu gì đó, mấy đứa kia cũng không dám đá đánh nữa, tán loạn chạy đi......!
Lúc này Mạc Sanh mới nhả cánh tay thằng nhóc đó ra, mặt không biểu cảm nhìn nó dần dần chạy xa, sau đó đi đến cặp sách của mình, nhặt lại sách vở bị rơi ra......!
Cả người cô bé xanh tím, quần áo dơ bẩn, nhìn trông vô cùng đáng thương...!
Hàn Điềm chảy nước mắt, thút tha thút thít đến trước mặt cô bé, sợ bị em phát hiện, chỉ dám đau lòng ngồi xổm một bên nhìn em.

Như vậy nửa ngày trời, Hàn Điềm cũng mới nhận ra rằng: Ở thời không này cô chỉ có thể chạm vào Mạc Sanh, cũng chỉ khi tới gần Mạc Sanh hay ở cùng Mạc Sanh thì thân thể cô mới có thể dần dần khôi phục sức lực chạm vào vật thể.

Mạc Sanh đối với Hàn Điềm mà nói là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Nhưng loại đặc biệt này có ích lợi gì chứ?
Cô cũng không thể bảo vệ Mạc Sanh......!
Mưa càng lúc càng lớn, trước khi sách vở bị nước mưa thấm ướt, Mạc Sanh cuối cùng cũng nhặt hết tập sách chạy vào trong nhà.

Nhà bị dột, chỉ có giường không bị nước mưa rơi xuống.

Mạc Sanh vào cửa, nhìn thấy quả táo để lại trên bàn, lông mi khẽ run, tìm chỗ nào có nước mưa nhiễu xuống bắt đầu rửa sạch quả táo......!
"Thật thông minh." Hàn Điềm đứng kế bên Mạc Tang nhẹ nhàng khích lệ: "Lát nữa ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn......"
Dường như bị miệng vết thương ở khóe môi làm đau, giống như mong muốn của Hàn Điềm, lúc này cô bé không có ăn ngấu nghiến, mà từ từ ăn hết quả táo.

Sách bị xé nát, Mạc Sanh cũng không thể làm bài tập, em đem đống phế phẩm trong phòng dọn sang chỗ không bị mưa ướt.

Sau đó dường như sức cùng lực kiệt cuộn người ngã lên giường ngủ.

Cứ như vậy mà ngủ?
Hàn Điềm nhìn vết thương trên người cô bé, không tán đồng mím môi.

Cô liếc mắt nhìn mọi nơi, tìm một tấm khăn trông không quá bẩn, gắng sức dùng nước mưa thấm ướt, sau đó lại bay qua lau sạch vết bẩn trên người Mạc Sanh......!
Sau nửa đêm, Hàn Điềm khống chế được sức lực bay lên nhà trên, cố gắng sửa lại mái ngói......!
Trong bóng tối, Hàn Điềm cũng không phát hiện ra cô bé đang cuộn lại trên giường lặng lẽ mở mắt.......


Bình luận

Truyện đang đọc