THẦN TƯỢNG NÓI TÔI LỪA GẠT TÌNH CẢM CỦA EM ẤY


Tuần đầu tiên của tháng mười được nghỉ lễ quốc khánh.
Nhiệt độ mấy ngày trước mưa cũng bắt đầu giảm xuống, mấy ngày nay thời tiết đẹp, trời quang mây tạnh, mọi người lại mặc áo ngắn tay.
Mấy ngày này gia đình Vương Chi muốn dẫn Vương Chi đi tỉnh ngoài du lịch, trong khoảng thời gian này Mạc Sanh không cần phải đến học kèm cho Vương Chi.
Mạc Sanh gần đây nhặt được một chiếc xe đẩy hàng cỡ nhỏ ở công trường, sau khi Hàn Điềm sửa lại bánh xe đẩy, chiếc xe trở thành công cụ để Mạc Sanh đem đồ đạc về nhà, Hàn Điềm có cái gì muốn nhặt Mạc Sanh đều sẽ ném lên xe đẩy.
Hàn Điềm vẫn luôn tập trung sửa chữa đồ vật Mạc Sanh nhặt về, trong khoảng thời gian này cô đang thử cố gắng sửa một cái điện thoại.
Vừa mới bắt đầu thời điểm còn có chút xấu hổ, nhưng Hàn Điềm trong khoảng thời gian này cũng đã dần dần quen, tự nhiên bắt đầu đi theo Mạc Sanh nhặt phế liệu trong bãi phế tích, hiện tại đã tích góp được một bộ công cụ sửa chữa.
Hàn Điềm hiện tại chỉ muốn sửa chiếc điện thoại này, mặc kệ sau này Mạc Sanh tự dùng hay bán đi, đều có thể kiếm được không ít tiền.
Bởi vì buổi tối sửa điện thoại đến khuya, ngày hôm sau khi Hàn Điềm tỉnh lại Mạc Sanh đã sớm thức giấc.
Mấy tháng nay, tiền Mạc Sanh bán phế phẩm cùng lương học kèm gom lại cũng hơn một ngàn.

Đối với Hàn Điềm xem ra chẳng qua chỉ là giá một bộ quần áo, nhưng đối Mạc Sanh mà nói lại là một số tiền khổng lồ.
Khi Hàn Điềm tỉnh lại, vừa lúc thấy Mạc Sanh bò trên giường chậm rãi mở gối nằm ra.
Mạc Sanh lấy ra tiền tiết kiệm ở giữa cái gối rách, sau đó cắn môi đếm được ba trăm, số tiền còn lại giấu đi.
Sau khi cha của Mạc Sanh qua đời, đồ vật đáng giá và tiền tiết kiệm trong nhà đều bị họ hàng chia cắt, sau đó Mạc Sanh rút ra một bài học: Những thứ quý giá và có giá trị nhất đều phải giấu đi.
Hàn Điềm lười biếng đứng dậy khỏi mép giường, duỗi cái eo lười nhìn Mạc Sanh, ngay sau đó trừng to mắt: Mạc Sanh mặc bộ váy mới nhất vào, giặt giày thể thao, còn chải đầu cẩn thận!
Như vậy Mạc Sanh như vậy trông gọn gàng và xinh đẹp hơn rất nhiều, chỉ là vẫn quá gầy, hơn nữa cánh tay cùng khuôn mặt sạm nắng không thể che được....
"Mạc Sanh em như vậy trông thật là xinh đẹp! Tiểu Mạc Sanh của chúng ta sau này trắng lên chắc chắn sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân!" Hàn Điềm khi nhìn thấy bộ dạng của Mạc Sanh cũng có chút vui mừng, thậm chí không thể không muốn cho Mạc Sanh một số lời khuyên về trang phục.
Có điều giáo sư Hàn Điềm quanh năm mặc quần jean áo thun, kinh nghiệm ít ỏi cũng nhờ tham khảo phong cách trang phục của Mạc Tang......
Hàn Điềm liếc nhìn xung quanh, tìm thấy một cái mũ cói hơi cũ.

Đây là thứ mà Hàn Điềm đã nhìn thấy ở bãi rác vài ngày trước, bộ dáng rất giống cái Mạc Tang đã từng đội qua.
Lúc ấy Hàn Điềm ma xui quỷ khiến đem cái mũ này đặt lên xe đẩy cho Mạc Sanh mang về, sau đó lấy vải vụn làm một bông hoa nhỏ trên mũ, như vậy thoạt nhìn, cái mũ che nắng này so với cái của Mạc Tang cơ hồ giống nhau như đúc.
Ở thời không bất đồng, Hàn Điềm chỉ có thể dùng phương thức này mịt mờ biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình.
"Đội mũ lên đi!" Hàn Điềm ở một bên đề nghị: "Sau đó lại thắt thêm mấy bím tóc! Như vậy tiểu Mạc Sanh sẽ trở thành một tiểu mỹ nữ nhiệt đới......"
Hàn Điềm chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, thật sự Mạc Sanh hiện tại như thế này cũng được rồi, có điều Mạc Sanh hiển nhiên cũng có chút không hài lòng với cách ăn mặc của mình lúc này, em nhìn vào gương hồi lâu.
Cuối cùng ánh mắt của Mạc Sanh lia qua chiếc mũ bên cạnh....
Sau khi Mạc Sanh dựa theo tạo hình ăn mặc như những gì ma nữ nói, em có chút không quen với hình ảnh bản thân trong gương: Cô bé trong gương có đôi mắt sáng, chiếc cằm thon gọn, làn da sạm tràn đầy sức sống, nhìn trông trẻ trung và đáng yêu.
Mạc Sanh khẽ cắn môi: Năm năm trước khi ba em rời đi, em cũng là một cô bé được nhiều người khen ngợi, căn bản không phải cần nhờ vào mớ quần áo này....
"Chị biết ngay mà!" Ma nữ ở bên cạnh có vẻ vô cùng vui vẻ, không ngừng bay loanh quanh bên cạnh mình: "Tiểu Mạc Sanh sau này sẽ càng ngày càng trở nên xinh đẹp!"
"Tiểu Mạc Sanh chúng ta hôm nay sẽ đi làm cái gì vậy?"
Hàn Điềm có chút chờ mong: Có lẽ không phải lần này Mạc Sanh dẫn cô đi hóng gió, mà là bởi vì Mạc Sanh có vẻ có tâm trạng đi chơi, cuối cùng cũng bắt đầu giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác dần trở nên hoạt bát lên.
Mạc Sanh lúc này như mới tỉnh lại từ trong mộng, cúi đầu xuống có chút không được tự nhiên nắm nắm làn váy, khóa cửa lại rồi đi về phía trước.
Lần này, cuối cùng em cũng chịu bỏ ra một tệ đi xe buýt.
Xe dừng trước siêu thị lớn nhất thành phố.
Mạc Sanh vào bên trong siêu thị, trong lòng em có chút thấp thỏm, nhưng cũng không bị người ta chặn lại ở cửa vào giống như em lo sợ.
Mạc Sanh nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Điềm bay phía sau Mạc Sanh, nhìn thấy Mạc Sanh đẩy xe tới quầy gạo, trong lòng cô cũng hiểu rõ: Mạc Sanh muốn mua gạo.
"Tiểu Mạc Sanh muốn mua gạo sao?" Hàn Điềm bay bên cạnh Mạc Sanh nhìn em cẩn thận chọn lựa hàng trên kệ, cô không có kinh nghiệm chọn gạo, cũng không thể đưa cho Mạc Sanh lời khuyên nào.
Cơ mà Mạc Sanh sớm đã có chủ ý, em cũng không có xem chất lượng gạo, trực tiếp chọn mua một loại gạo có giá trung bình trong số tất cả các loại gạo.
Một bao gạo dùng hết tám mươi tệ, là giá chiết khấu dịp quốc khánh.

Mạc Sanh chọn thêm ít dầu và gia vị, những thứ muốn mua đều đã chọn đủ, chính xác được hai trăm chín mươi tệ, Mạc Sanh lén lút nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, có một âm thanh lộp cộp nhỏ truyền từ xe đẩy hàng đến.
Lông mi Mạc Sanh run lên, dư quang nhìn thấy chính là hai bàn tay nắm chặt của ma nữ.
"À ừm, tiểu Mạc Sanh, da mặt em bị sạm hết rồi, cũng nên dùng chút mỹ phẩm dưỡng da chứ nhỉ..." Giọng nói của ma nữ mang theo chút chột dạ: "Đặc biệt hiện tại đang sắp tới mùa đông."
"Thêm một món cũng không nhiều, chị chọn món tiện lợi nhất rồi, kem dưỡng da mặt và kem dưỡng da tay chỉ có chín tệ, một tệ còn lại em có thể bắt xe buýt về......"
Chị ta thật ra tính rất kĩ càng, còn để lại một tệ cho mình đi xe buýt...
Mạc Sanh nghe ma nữ nói trong lòng cũng không biết nên khóc hay cười, nhưng cuối cùng cũng không lấy ra những thứ mà ma nữ bỏ vào trong xe hàng.
Lúc tính tiền, Mạc Sanh hiếm có lóe lên một ý nghĩ muốn dọa ma nữ bên cạnh, trong lúc quét mã cố ý cầm kem dưỡng mặt và kem dưỡng tay lên xem, thấy ma nữ lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Mạc Sanh đang muốn trả lại thì thấy người thu ngân đang xem hóa đơn của em và cười nói:
"Nhóc con, em vừa lúc là vị khách thứ 999 của chúng tôi, hóa đơn cũng đạt mức 299 tệ, chúng tôi sẽ có một món quà nhỏ tặng cho em......"
Vài phút sau, Mạc Sanh nhìn búp bê nhét vào trong ngực mình, gương mặt xưa nay vẫn luôn trấn định lần đầu có chút không biết làm sao.
Mạc Sanh khi còn nhỏ đã muốn có đồ chơi búp bê, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, Mạc Sanh sớm đã bỏ mộng tưởng này.
Mạc Sanh cũng nhìn thấy nhiều búp bê trong phòng khi em học kèm với Vương Chi, dù cho trong lòng vô cùng hâm mộ, nhưng Mạc Sanh chưa từng đem biểu tình hâm mộ lộ ra ngoài.
Nếu không thể có được, vậy không cần thích nữa.
Mạc Sanh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em cũng sẽ có một con búp bê.
Búp bê mặc váy ren hồng nhạt nhỏ, lông mi nhỏ dài, gương mặt bầu bĩnh, nhìn trông vô cùng xinh đẹp.
Mạc Sanh thậm chí cũng không dám đưa tay chạm vào, sợ làm bẩn chiếc váy xinh đẹp của búp bê nhỏ.
"Tiểu Mạc Sanh em thấy chưa! Quả nhiên chị sẽ mang đến may mắn cho em mà! Nếu chị không bỏ kem dưỡng da mặt và kem dưỡng da tay vào em sẽ không đạt được mức hóa đơn này, cũng không thể lấy được búp bê nhỏ dễ thương như vậy......"
"Cho nên nha, sau này em phải nghe lời chị đó! Chị sẽ mang đến cho em nhiều may mắn hơn..."
"Tin chị đi, cuộc sống này sẽ ngày càng tốt đẹp thôi."
Ma nữ ở bên cạnh có vẻ còn vui hơn chính mình, không ngừng bên cạnh ríu ra ríu rít.
Mạc Sanh nghe ma nữ nói, lén lút nheo mắt lại.
Giờ phút này, Mạc Sanh dường như không kiềm chế được cong khóe môi lên.
Sau khi gặp ma nữ, dường như đúng là cuộc sống càng ngày càng tốt.
Chờ ba quay lại, cuộc sống chắc chắn sẽ càng tốt hơn.
*
Vào ngày nghỉ Quốc khánh thứ hai, Mạc Sanh lại đi ra ngoài mua một ít khăn tắm và chậu rửa mặt mới.
Ngày thứ ba Mạc Sanh bán đi tất cả số phế liệu còn lại.
Ngày thứ tư Mạc Sanh dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà cho sáng bừng lên.
Hàn Điềm cũng dần dần nhận ra: Mạc Sanh dường như đang chuẩn bị cho một việc gì đó.
Bộ có khách đến sao?
Có lẽ tâm trạng tốt sẽ bị lây, tuy rằng không biết Mạc Sanh đang trông chờ cái gì, Hàn Điềm cũng không khỏi có chút mong đợi trong lòng.
Đến buổi chiều ngày thứ năm, Mạc Sanh đi chợ.
Em chi vài chục tệ mua đồ ăn, sau đó về nhà tắm rửa, ôm búp bê vải của mình rồi đi ngủ......
Nhưng có lẽ đã quá hưng phấn, Mạc Sanh phát hiện cho đến nửa đêm mình cũng không ngủ được.
Mạc Sanh đứng dậy định đi vệ sinh, nhưng động tác bật đèn đã đánh thức ma nữ đang tựa bên đầu giường.
Mạc Sanh nhìn ma nữ dụi mắt buồn ngủ, mím môi khép mắt lại.
Trong khoảng thời gian này em vẫn luôn để lại nửa bên giường, nhưng ma nữ rất có quy củ, không có một lần nào leo lên giường nằm.
Mạc Sanh âm thầm hạ quyết tâm: Chờ đến lúc ba trở lại, ba nếu cho phép mình có thể nói chuyện và tiếp xúc với ma nữ, chắc chắn em sẽ nói ma nữ lên giường ngủ trước tiên!
Sau khi Mạc Sanh đi vệ sinh ra vẫn không có một chút buồn ngủ, ma nữ lúc này cũng không ngủ nữa, ngồi ở đầu giường ngáp một cái.
Mạc Sanh hít sâu một hơi, đột nhiên quyết định nói cho ma nữ biết cảm giác của mình lúc này, đem sự vui vẻ chia sẻ với ma nữ, để ma nữ cũng vui với mình.

Mạc Sanh lấy giấy bút ra, quyết định dùng hình thức viết nhật ký ghi lại tâm tình hiện tại của mình.
"Sinh nhật của tôi là ngày 7 tháng 10, vào đêm trước sinh nhật thứ chín của tôi, ba gạt tôi đi ra ngoài, sau đó tôi mới biết lúc ấy ba muốn mua bánh kem cho tôi.
Nhưng mà không lâu sau đó, tôi nghe được tin ba bị xe đụng.
Bọn họ kêu tôi đến nhận thi thể của ông, ngày đó ba chảy rất nhiều máu, máu chảy tràn lan khắp mặt đất.
Tôi rất sợ, khóc lóc không ngừng gọi "ba ơi", người xung quanh nói với tôi ông đã đến một nơi rất xa, sau đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Sao ba lại không quay lại được chứ?
Trước đó ba đã sớm nói với tôi không ít hơn một lần, ông ấy có thể đi một nơi nào đó rất xa, nhưng năm năm sau ông ấy nhất định sẽ trở về! Lúc ấy ba còn để lại cho tôi một tín vật......
Sau khi ba đi có rất nhiều người ức hiếp tôi, bọn họ đoạt đi tiền ba tôi để lại, còn lấy những đồ vật đáng giá trong nhà....
Tôi rất sợ.
Tôi cũng không biết làm thế nào mà mình có thể vượt qua năm năm này nữa, có rất nhiều người giúp đỡ tôi, cũng có rất nhiều người bắt nạt tôi......
Nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Ngày mai ba sẽ trở về rồi!
Ba lợi hại lắm! Ông ấy có thể giải quyết được mọi vấn đề mà tôi gặp được.
Sau này sẽ có ba che chở cho tôi! Không ai còn dám trộm đồ của tôi, không ai đánh mắng tôi nữa...."
Sau khi Mạc Sanh viết xong, mới phát hiện ma nữ trước giờ vẫn luôn thích ríu rít bây giờ lại yên lặng bất ngờ.
Là ngủ rồi ư?
Mạc Sanh giả vờ vươn vai nhìn về phía ma nữ, lại nhìn thấy ma nữ ngơ ngẩn nhìn những thứ mình viết trên giấy, đôi mắt như ầng ậng nước......
Mạc Sanh nhìn ma nữ sửng sốt, ngay sau đó dần dần phản ứng lại: Ma nữ đây là đau lòng cho mình?
Nhưng tại sao chị ta phải cảm thấy đau lòng cho mình?
Ba đã sắp quay trở lại, ma nữ không phải nên vui cho mình sao?
Chẳng lẽ ma nữ cũng giống những người khác cảm thấy ba sẽ không về được sao?
Mạc Sanh đột nhiên có chút tức giận: Em vốn tưởng rằng ma nữ sẽ hiểu được mình.
Ma nữ cái gì cũng không biết!
Ba đã cho em thấy thí nghiệm của ông, ông ấy đã tìm được vật trung gian, một khi công cụ thí nghiệm thành công, ba sẽ chinh phục toàn bộ vũ trụ!
Ba là người có thể mang đến kỳ tích, ông mới sẽ không chết!
Ma nữ đúng là một tên đại ngu ngốc!
Mạc Sanh hung hăng nghiến răng, trong lòng phẫn nộ, một lần nữa tắt đèn lên giường đi ngủ, lại nằm thành một chữ đại (大).
Trong mông lung ma nữ tựa hồ lại bay qua.
Mạc Sanh không muốn để ý đến cô, quay lưng về phía cô rồi hướng vào bên trong giường.
Ma nữ lại làm như không chút để ý đến, cô cũng cũng không bắt đầu lải nhải giống như Mạc Sanh đoán, ngược lại ngồi bên mép giường Mạc Sanh nhẹ nhàng hát......
Lần này ma nữ lại đổi bài khác, là bài hát trên radio phát trong khoảng thời gian gần đây, ma nữ cũng lạc điệu thành một mớ hỗn độn....
Ngốc chết đi được!
Mạc Sanh ôm chặt búp bê trong tay....
Trong lòng nghĩ không biết phải nên trào phúng ma nữ sau khi ba trở về như thế nào, ý thức Mạc Sanh lại dần dần mơ hồ, em cũng không biết mình đã ngủ say lúc nào.
...
Khi Mạc Sanh tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng rực.
Ba sắp về rồi!
Tâm tình Mạc Sanh thập phần sung sướng, em lăn long lóc từ trên giường ngồi dậy, sau đó chạy nhảy vào trong phòng bếp.
Mạc Sanh chưa bao giờ nấu ăn, nhưng em đã thấy mẹ của Vương Chi nấu qua.

Huống chi một bên Hàn Điềm tuy rằng không biết nấu ăn, nhưng ít nhất vẫn có thể hướng dẫn Mạc Sanh làm.
Mạc Sanh dùng nồi cơm điện mà Hàn Điềm sửa để nấu cơm, nhìn Hàn Điềm một bên lặng lẽ dặn dò mình nên bỏ bao nhiêu nước, cơn giận của em đối với ma nữ ngốc nghếch này cũng tiêu tan đi một ít.
Ma nữ hôm nay tựa hồ có chút không vui, cô thường ngày đều cười khanh khách bay qua bay lại bên cạnh mình, lúc này ma nữ lại cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn bã......
Có điều hiện tại Mạc Sanh không có thời gian nghĩ cách làm ma nữ vui vẻ, lòng em hiện tại chỉ nghĩ đến việc để ba nếm thử món ăn mình làm sau khi ông trở về, để ba biết mấy năm nay mình không phải trải qua nhiều khó khăn, không để ba áy náy.
Chờ ba trở lại tìm được cách để ma nữ sống lại, ma nữ sẽ vui lên đúng không?
Sau khi Mạc Sanh nấu cơm liền ngồi xổm trong phòng bếp, mở ra một quyển công thức nấu ăn không biết nhặt được lúc nào.
Sau khi đọc kĩ Mạc Sanh bắt đầu xắt rau, động tác em không quen lắm, cắt mỗi thứ mà nói đều vô cùng cẩn thận.
Hàn Điềm biết rằng cô không thể giúp được gì, cũng không đành lòng nhìn Mạc Sanh nghiêm túc chuẩn bị đón ba em trở về, nên bay ra ngoài phòng bếp.
Hàn Điềm không nghĩ tới Mạc Sanh đối với chuyện ba em có thể trở về chấp niệm như vậy.
Nếu có thể, Hàn Điềm cũng thật lòng hi vọng ba Mạc Sanh có thể trở về.
Nhưng mà hiện giờ tất cả dấu hiệu đều biểu hiện ba Mạc Sanh không về được.
Mạc Sanh hiện giờ đang vô cùng hào hứng nghênh đón mọi thứ, nếu cuối cùng ông không về thì sao?
Như vậy cô bé đơn độc trước mắt này sẽ làm ra chuyện gì đây?
Nghe trong phòng bếp truyền ra tiếng xào rau, Hàn Điềm chưa bao giờ hoảng sợ và đau lòng như lúc này.
Mạc Sanh là lần đầu tiên nấu cơm, dù đã đọc hướng dẫn, nhưng không biết khống chế lượng lửa, trứng gà bị em làm cháy xém, cà tím và khoai tây thì nửa sống nửa chín......
Mạc Sanh có chút mất hứng, có điều may là cơm nấu không tệ lắm, trong lòng Mạc Sanh cũng lấy lại được một chút tự tin.
Nếu là ngày thường Mạc Sanh sẽ đau lòng mình đã lãng phí nguyên liệu nấu ăn, nhưng lúc này đây Mạc Sanh lại không rảnh lo chuyện đó, em mang món ăn mình nấu đặt lên bàn, sau đó chạy lên gác mái lầu hai.
Trên gác mái là vật liệu kỳ lạ đó, bên ngoài có một cái rương bị khóa.
Mạc Sanh lấy ra một chiếc chìa khóa trong khe gạch bên cạnh, rồi mở chiếc rương ra.
Hàn Điềm cho rằng Mạc Sanh muốn đem cái rương xuống, bay tới bên cạnh Mạc Sanh muốn hỗ trợ, lại không nghĩ rằng trong rương sẽ chứa một đống đồ vật mà Hàn Điềm vô cùng quen thuộc...
Ống nghiệm, cốc giữ nhiệt, cân điện tử, kính hiển vi......
Ngoài ra còn có một chồng bản thảo lớn.
Ánh mắt Hàn Điềm nhìn chăm chú vào bìa bản thảo: Ba chữ "Mạc Nhuận Sinh" vô cùng bắt mắt.
Hàn Điềm đột nhiên trừng lớn mắt: Mạc Nhuận Sinh là tác giả của bộ bản thảo khơi dậy niềm hứng thú nghiên cứu của Hàn Điềm.
Hàn Điềm lúc này mới đột nhiên hiểu ra: Mạc Sanh chính là con gái Mạc Nhuận Sinh!
Lúc này Hàn Điềm mới hiểu ra tại sao cô chỉ có thể chạm vào Mạc Sanh!
Rất có thể là Mạc Nhuận Sinh đã làm gì đó với Mạc Sanh, cho nên Mạc Sanh mới có thể khác với những người khác...
Ở trong lòng Hàn Điềm, Mạc Nhuận Sinh là một thiên tài.
Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Nhuận Sinh lại vì lý tưởng của mình trả một cái giá lớn như vậy!
Mạc Nhuận Sinh tuy là vì khoa học của mình, nhưng là Hàn Điềm cũng không đồng ý với phương pháp của Mạc Nhuận Sinh.

Dù sao lĩnh vực thời gian và không gian rất rộng và sâu xa, cũng không ai biết thực nghiệm sẽ sinh ra hậu quả gì tệ nhất.

Mạc Nhuận Sinh lại có thể to gan lớn mật lấy Mạc Sanh làm thí nghiệm, lỡ như thí nghiệm thất bại......
Vào lúc này, Hàn Điềm vô cùng kinh ngạc, thậm chí đối với phương hướng xuyên không cũng sinh ra một chút hoang mang:
Ý định ban đầu khi Hàn Điềm nghiên cứu xuyên không chỉ là đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú, nhân tiện có ý nghĩ muốn giúp mọi người bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ....
Nhưng bây giờ Hàn Điềm mới bắt đầu nghĩ đến nhiều vấn đề đạo đức liên quan đến nó: Nếu có thể du hành thời gian, có phải hay không giống như Mạc Nhuận Sinh, sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, hết thảy đều trông cậy vào việc xuyên không có thể thay đổi?
Nhưng sự thật có thể thay đổi sao?
Nếu có thể thay đổi, thời không nói không chừng sẽ loạn mất, mọi thứ sẽ trở nên như thế nào?
Hàn Điềm lúc này cũng vô cùng hối hận:
Khi Hàn Điềm về nước kêu người đi tìm cũng không có thấy Mạc Sanh, chỉ tìm được đống đồ này trong rương.
Nếu lúc ấy mình nghĩ kĩ hơn một chút, nghĩ đến việc chiếu cố người thân Mạc Nhuận Sinh, vậy có lẽ mình đã có thể quen biết Mạc Sanh sớm hơn rồi?
Mạc Sanh cúi đầu xuống rương tìm cái gì đó, cuối cùng lấy lên một vật gì đó dưới đáy rương...
Nhìn thứ này, Hàn Điềm lập tức trợn to hai mắt: Đây là tượng điêu khắc mà Hàn Điềm từng để trong nhà!
Hàn Điềm đột nhiên nhớ ra: Lúc rơi vào công cụ xuyên không, trên tay cô đang cầm bức tượng điêu khắc này....
Lần đầu gặp Mạc Sanh, vừa lúc em cũng đang tìm đồ ở bãi phế tích, khi đó thứ Mạc Sanh tìm rất có thể chính là bức tượng điêu khắc mà tên nam sinh ức hiếp em đã ném đi!
Lúc này tim đập càng lúc càng nhanh...

Chẳng lẽ đây chính là vật trung gian xúc tác quá trình xuyên không?
Nhìn kỹ lại, bức tượng điêu khắc này trông rất giống với Mạc Sanh.
Khó trách lúc trước cô có không ít lần cảm thấy Mạc Sanh quen mắt một cách kì lạ!
Mọi thứ được kết nối với nhau thành một xâu chuỗi, Hàn Điềm lúc này mới hiểu ra, Mạc Sanh cũng không phải kỳ tích trời sinh, tất cả đều có dấu vết để lại.
Tác phẩm điêu khắc này có thể mang cô đến đây, có khi nào bức điêu khắc này cũng có thể đưa cô trở lại?
Hàn Điềm nhìn chằm chằm vào bức điêu khắc trên tay Mạc Sanh.
Nhưng mà Mạc Sanh cũng nhìn rất kỹ bức điêu khắc này, em ôm bức điêu khắc ngồi trước bàn, vẻ mặt đầy mong đợi...
"Ba ơi ba mau trở về đi......"
"Ba ơi ba......"
Vậy là, bức tượng điêu khắc này chính là tín vật như lời Mạc Nhuận Sinh đã nói sao?
Nếu như nói ba Mạc Sanh là Mạc Nhuận Sinh, như vậy rất có khả năng Mạc Nhuận Sinh chưa chết, chỉ là đang xuyên qua thời không khác.
Ông cùng Mạc Sanh ước định năm năm, có lẽ cũng không phải là hành động vô nghĩa.
Hàn Điềm trong lòng cũng lấy lại được chút hi vọng, tính toán cùng Mạc Sanh chờ đợi......
Mặc kệ Mạc Sanh có thể chờ ba mình về được hay không, Hàn Điềm cũng muốn cùng Mạc Sanh chờ đợi, dù sao cũng đã ở thời không này lâu như vậy, cô không vội một chốc một lát này......
Nói cho cùng, đây là giai đoạn cực kỳ quan trọng đối với Mạc Sanh, Mạc Sanh hẳn rất khẩn trương, Hàn Điềm không muốn để Mạc Sanh một mình đối mặt tất cả.
Thức ăn nguội dần.
Mặt trời di chuyển một chút về phía tây, và sau đó lặn xuống đỉnh núi....
Ánh trăng treo lên.
Mạc Sanh lúc đầu tràn đầy chờ mong, càng về sau, Mạc Sanh giữ nguyên tư thế cứng nhắc ngồi trước bàn...
Kim đồng hồ trôi qua từng giây, đến sau 23:50, Mạc Sanh cắn chặt môi dưới, môi dưới cơ hồ sắp chảy ra máu...
Tiếng chuông điểm không giờ qua đi, tượng điêu khắc cũng không có truyền đến bất cứ chuyển động nào...
"Bộp" một tiếng, Mạc Sanh nhắm mắt lại, bức điêu khắc nắm chặt trong tay xuyên qua lòng bàn tay Hàn Điềm, rơi xuống trên mặt đất!
?!
Sao lại thế này?
Hàn Điềm theo tiềm thức vươn tay thử lại lần nữa, nhưng phát hiện ra rằng cô vẫn không thể chạm vào bức điêu khắc......
Chẳng lẽ điêu khắc cũng không phải vật trung gian?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Điềm tâm loạn như ma.
Nhưng mà điều khiến Hàn Điềm lo lắng hơn cả là tình trạng của Mạc Sanh: Mạc Sanh như đột nhiên bị rút hết sinh lực, ngồi trên ghế không nhúc nhích...
Điều này đối Mạc Sanh mà nói thật quá tàn nhẫn!
"Mạc Sanh, sinh nhật mười bốn tuổi vui vẻ!" Nhìn bộ dáng Mạc Sanh, nhớ tới Mạc Sanh ban nãy háo hức chờ mong, nước mắt Hàn Điềm từng dòng từng dòng chảy xuống: "Em đừng buồn, còn có chị mà! Sau này chị sẽ cùng em đón sinh nhật, sẽ bảo vệ em..."
Sau lại không buồn được kia chứ? Thế giới này thật sự quá đau khổ.
Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị người đời chà đạp...
Thậm chí......!Ba cũng không thể quay trở lại.
Sống thật sự mệt mỏi quá!
Có phải sau khi chết đi em sẽ trở thành ma nữ, ngày sau sẽ hạnh phúc hơn đúng không?
Đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Hàn Điềm, Mạc Sanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Điềm.
Lúc này, em đã gần đến bờ tuyệt vọng, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, sống chết cũng không còn quan trọng nữa...
Nhưng mà không biết vì cái gì, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống.
"Chị có thể biến tôi thành ma nữ giống chị không?"
"Tôi cần phải tự sát như thế nào?"
"Chị biết mà, tôi ngoan lắm."
?!
Hàn Điềm đột nhiên mở to mắt!
===
Editor lảm nhảm: Mấy tuần nay hơi bận, mọi người kiên nhẫn nhé!!.


Bình luận

Truyện đang đọc