THẲNG NAM BIẾN DỰNG PHU (HI! ĐỪNG CHẠY)

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Văn Phong cầm lấy vài loại trà mới cho người mang từ phía nam về tới Hàn gia hiếu kính ông cụ.

Lúc cha Hàn mở cửa nhìn thấy anh một chút ngoài ý muốn cũng không có, còn đặc biệt vui vẻ đưa tay cầm trà qua vỗ vỗ vai anh, còn đưa cho anh một cái chìa khóa, "Lần sau tới nhà đừng gõ cửa, làm thế giống người ngoài, mau vào."

Thiệu Văn Phong gật đầu một cái duỗi tay cầm lấy bỏ vào túi quần, còn vỗ một cái.

Anh có loại cảm giác, cha dượng tiếp nhận anh rồi, bất quá nếu làm cha vợ...... Anh âm thầm bĩu môi, nếu làm cho vợ khả năng còn thiếu chút sức nóng.

"Cha Hàn, Hàn Mạc gần đây có gọi điện thoại tới hay không?" Mặc dù biết lúc này Hàn Mạc hẳn là ở bệnh viện an thai, nhưng là anh vẫn hỏi một câu.

Anh còn chưa biết chuyện Hàn Mạc đã bình an sinh con, nếu như biết chắc chắn sẽ hối hận không có bồi bên cạnh Hàn Mạc, bất quá những thứ này đã không quan trọng.

Cha Hàn vừa đi vào trong nhà vừa gật đầu, cười ha ha nói: "Gọi, hôm qua còn gọi một cú đấy, bất quá nghe thanh âm hình như là bị bệnh, Mạc Mạc chính là không biết chăm sóc bản thân, người lớn như vậy còn bệnh ẩm ương, nó nói hơn nửa năm nữa là có thể về, tới lúc đó hai anh em bọn con gặp mặt, nhất định có thể tán gẫu."

Thiệu Văn Phong gật đầu, luôn miệng đáp lời vâng, trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ Hàn Mạc nghiến răng nghiến lợi lườm mình, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Cha Hàn quay đầu nhìn anh một cái, cảm thấy đứa con trai này cũng rất không tệ. Mặc dù không phải ruột thịt của mình cũng không quen biết bao lâu, bất quá mấy tháng nay tới thăm ngược lại tốt.

"Văn Phong này, cha nói với con chuyện này." Lão gia tử cười híp mắt lấy ra một phong thư, bên trong không ít ảnh nam nhân nữ nhân.

Thiệu Văn Phong vừa nhìn là biết ông cụ muốn làm bà mối, vấn đề là sợi tơ hồng này rốt cục dắt cho ai?

"Cha Hàn, cha đây là đang dắt tơ hồng cho con?" Anh duỗi tay gẩy mấy tấm hình đặt trên bàn, khơi mi. Cư nhiên nhìn thấy mấy tấm quen mắt, chậc, thế giới này thật là nhỏ.

Cha Hàn lắc lắc đầu, cười híp mắt chỉ chỉ mấy nữ nhân trong đó, nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong ngồi bên cạnh, "Mấy người này đều là con gái nhà mấy bạn cũ của cha, nhân phẩm không tệ lớn lên cũng rất tốt, Mạc Mạc sang năm đều 27 rồi, mắt nhìn thấy người 30 tuổi còn ở bên ngoài bay bổng cũng không phải chuyện tốt, con giúp cha xem xem mấy người này ai tốt."

Ông cụ xem hết mấy tuấn nam mỹ nữ trong hình, cũng không chú ý tới nụ cười cứng ngắc và ánh mắt lộ ra lạnh lẽo của Thiệu Văn Phong bên cạnh.

Thiệu Văn Phong liếc lão gia tử, xoay mặt nhìn nam nam nữ nữ này, híp híp mắt kế chạy lên não.

"Cha Hàn, mấy người này con đều biết, nhân phẩm ngược lại không tệ chính là......" Anh khẽ thở dài, sau đó lắc lắc đầu không mở miệng nữa, chỉ là biểu tình dẩu miệng kia làm sao cũng làm cho cha Hàn không tâm.

"Chính là cái gì? Con đứa nhỏ này nói chuyện làm sao còn ấp a ấp úng, cha tuổi bao lớn rồi cũng không bị dọa sợ đâu, con có lời gì cứ việc nói thẳng." Cha Hàn xụ mặt bất mãn nhìn chằm chằm Thiệu Văn Phong, khoan hẵng nói, bộ dáng ông cụ nghiêm mặt rất có uy nghiêm, bình thường giống như phật Di Lặc cười híp mắt căn bản nhìn không ra nửa điểm.

Thiệu Văn Phong nhún nhún vai đưa tay cầm qua vài tấm hình trong đó cho cha Hàn nhìn, giảo mồm, "Mấy người này nhân phẩm không vấn đề, nhưng phong cách sinh hoạt rất không tốt, con nghe nói bọn họ từng có chuyện lạm giao, mặc dù cũng chỉ là lời đồn bất quá cha Hàn cha cũng nên rõ ràng, cái giới này lớn như vậy, nếu ai có chút chuyện gì khẳng định đều sẽ biết."

Anh nói dứt lời liền đứng lên, đi mở ra hộp trà mang đến, lật lật lá trà bên trong, mang theo ý cười nhìn về phía cha Hàn cau mày suy nghĩ.

"Cha Hàn, con đi pha trà, cha cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này vẫn là chờ Mạc Mạc sau khi trở về hỏi một chút ý tứ của cậu ấy, không chừng thời gian một năm này cậu ấy đều có người yêu rồi cũng nói không chừng." Anh hiện tại tâm tâm niệm niệm chính là màn gặp mặt sau khi Hàn Mạc ôm con về nhà, anh ngược lại rất muốn biết, phản ứng Hàn Mạc nhìn thấy mình là gì.

Còn có đứa nhỏ kia đến cùng có phải của mình hay không, mặc dù anh đã 80% khẳng định là của mình, bất quá vẫn là phải Hàn Mạc thừa nhận mới được.

Anh cũng không muốn đem quan hệ hai người làm cho cứng ngắc, ít nhất tốt hơn hiện tại. Về phần phải đi xoa dịu thế nào...... Anh nhìn ảnh Hàn Mạc bày trên kệ TV, nhếch miệng cười khẽ.

(ất cung: chắc là tử cung của phụ nữ, nhưng ở nam giới thì tác giả bịa nó làất cung)

Sinh giải phẫu tiến hành hơn 3 tiếng, Dương Mẫn làm thuốc mê toàn thân ở trong ất cung trong bụng Hàn Mạc lấy ra một bé trai nặng tới 7 cân (= 3,5kg), hai tay hắn nâng bé trai đem nhóc từ trong ất cung của Hàn Mạc ôm ra, sau đó nhanh chóng xoay người đưa cho hộ sĩ phía sau.

Bên tai truyền đến tiếng khóc của trẻ con, vang dội thanh thúy, Hàn Mạc trong thuốc mê nhẹ nhàng cử động con ngươi, cậu hình như cảm giác được con trai cậu lại la khóc run run mí mắt.

Dương Mẫn khơi mi, ý chí cầu sinh của dựng phu tên là Hàn Mạc này thật sự rất mạnh, ít nhất hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại dựng phu ở trong hôn mê cũng vẫn có cảm ứng với con.

Hắn cẩn thận vì Hàn Mạc tiến hành giải phẫu khâu ất cung, đây là vì để cho Hàn Mạc sau này còn có thể thai nghén lần nữa, nếu như vết thương khép lại nhanh, e rằng chỉ cần thời gian 1 năm, Hàn Mạc có thể lại mang thai lần nữa.

Công việc khâu cuối cùng là việc tỉ mỉ, Dương Mẫn đặc biệt cẩn thận.

Hắn là bác sĩ sản khoa nghiêm túc có trách nhiệm, hắn muốn đảm bảo mạng người của mình an toàn từ bàn mổ ra ngoài, sau đó có thể khỏe khỏe mạnh mạnh xuất viện về nhà.

Tống Tân Kế chờ bên ngoài phòng giải phẫu cầm chặt chẽ điện thoại của Hàn Mạc ở trong tay, y không dám nghĩ vạn nhất Hàn Mạc có chuyện gì y phải làm sao, y chỉ có thể liều mạng mặc niệm a di đà Phật để an ủi trán tim nhảy mãnh liệt của mình.

Tới lúc đèn điều khiển phòng giải phẫu tối xuống, ngay sau đó cửa điện tử mở ra hai bên, Hàn Mạc được đẩy ra ngoài.

"Cậu ấy không có chuyện gì, chờ một tiếng sau thuốc tê qua liền sẽ tỉnh, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, 7 cân 1 lạng là một bé trai." Từ trong tay hộ sĩ nhận lấy bé trai đưa cho Tống Tân Kế, nhóc con được quấn tới nghiêm nghiêm thực thực chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ đầy nếp nhăn còn chưa có mở mắt, bàn tay nho nhỏ đang động động nắm lại, Tống Tân Kế biết đây chỉ là động tác vô thức của trẻ sơ sinh.

Trái tim y triệt để đặt xuống, quay đầu cảm kích nhìn về phía Dương Mẫn muốn mở miệng nói vài câu cảm ơn, nhưng y phát hiện Dương Mẫn đã xoay người rời đi."

"Bác sĩ Dương từ hôm qua tổng cộng tiến hành sinh giải phẫu 3 lần, lúc này mệt mỏi." Hộ sĩ nhỏ sáp tới nhìn nhóc con mở cái miệng nhỏ ngáp, nhịn không được đưa tay nhẹ nàng chọt da đỏ âu của nhóc.

"Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ đàn ông sinh ra, không có gì khác với các trẻ sơ sinh khác a." Hơn nữa hình như da dẻ đỏ hơn không ít so với các bé khác cô từng gặp, theo cách nói xưa, trẻ con mới sinh ra da càng đỏ sau này lớn lên càng trắng, cha nhóc đẹp trai như vậy nhóc con sau này nhất định cũng là tiểu soái ca.

Tống Tân Kế mang theo ý cười gật gật đầu, cúi đầu nhìn nhóc con trong ngực trên đầu chỉ có mấy cọng tóc máu xồm xoàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn quấn.

(tóc trẻ con mới sinh ra gọi là tóc máu)

Hàn Mạc khi tỉnh lại đã là 8h tối, cậu hơi nhíu mày từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt khô khốc há miệng, nghiêng đầu qua nhìn một cái.

"......" Vừa nãy cậu chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ bên tai, không có nghĩ rằng quay đầu liền nhìn thấy nhóc con ngủ ngon lành đối mặt với cậu, không có chuẩn bị tâm lý gì, cậu sợ hết hồn.

Giơ tay lên sờ khuôn mặt đỏ ửng mềm non nót của nhóc con, nụ cười khóe miệng cậu từ từ mở rộng, cuối cùng không tiếng động nở nụ cười, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống.

Đây là con trai cậu, cậu có thể cảm giác được hô hấp của nhóc con, cậu và con cậu đều bình an vô sự.

"Tiểu Hàn? Tỉnh rồi?" Tống Tân Kế từ bên ngoài tiến vào thấy cậu vừa khóc vừa cười ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, y nhìn thấy qua không ít dựng phu dựng phụ bởi vì bình an sinh con mà vui tới khóc, loại cảm giác này những người như bọn y không cách nào lĩnh hội.

"Vết mổ có cảm giác đau không?" Y hơi hơi đung đưa giường lên để cho Hàn Mạc điều chỉnh tư thế, rót chén nước ấm cho cậu.

Hàn Mạc lắc lắc đầu, vết mổ trên bụng làm cho cậu cảm thấy hơi có chút không thoải mái, bất quá cậu biết rõ đây là nhất định, lúc thở sẽ hơi đau, nhưng hẳn là không thành vấn đề.

"Cám ơn." Cậu đối với chăm sóc của Tống Tân Kế mấy tháng nay rất cảm kích.

Tống Tân Kế khơi mi, cầm khăn nóng giúp cậu xoa xoa mặt, cười ôn nhu, "Vậy mày có muốn lấy thân báo đáp hay không? Chờ sau khi thân thể khôi phục tốt cũng sinh con cho anh làm tạ lễ."

Hàn Mạc hữu khí vô lực lật mắt trắng với y, giơ tay lên lại sờ sờ khuôn mặt non mềm của con trai, ngón tay đều đang khẩn trương nhẹ nhàng run lên.

Nhìn dáng vẻ cậu khẩn trương Tống Tân Kế lắc đầu bật cười, đi tới ôm lấy nhóc con ngủ say đặt trước ngực cậu, bởi vì một tay Hàn Mạc truyền dịch, cho nên chỉ có thể còn một tay khác ôm bảo bảo, còn không thể để cho nhóc đè tới vết đau trên bụng mình, đó là một tư thế rất không thoải mái.

"Chờ mày hơi khôi phục chút lại ôm, hơn nữa tư thế như mày sẽ làm cho nhóc không thoải mái." Tống Tân Kế ôm bảo bảo vào trong ngực đung đưa, nhóc con hé miệng nhỏ hô hấp, khuôn mặt nhiều nếp nhăn vẫn là một mảnh đỏ au.

Hàn Mạc nhíu nhíu mày nghiêng đầu suy nghĩ, luôn cảm thấy con trai lớn lên còn có chút khác với ảnh hồi bé của cậu, cậu bất mãn bĩu môi.

"Tống Tân Kế, con em lớn lên một chút cũng không giống em hồi bé, hơn nữa nó sao sẽ đỏ như vậy?" Cậu nhìn thấy bảo bảo mấy nhà đồng nghiệp đều là trắng trắng mềm mềm, không một đứa nào toàn thân đỏ au giống như con trai cậu.

"Trẻ mới sinh đều như vậy, hai ngày nữa sẽ ổn thôi. Vật nhỏ này nhà mày sau này nhất định đặc biệt đẹp trai, xem xem cái lông mày nhỏ cái mũi nhỏ này, lớn lên thật giống mày." Điểm điểm chóp mũi nhóc con, Tống Tân Kế ngẩng đầu cười nhìn về phía Hàn Mạc.

"Em cảm thấy không quá giống." Cậu duỗi cổ nhìn nhìn nhóc con, nói thì nói như vậy nhưng vẫn là mang theo ý cười thỏa mãn, đây nhưng là con cậu, con cậu sinh ra! Cậu có loại cảm giác đặc biệt kiêu ngạo tự hào.

"Tôi tới kiểm tra phòng." Dương Mẫn cầm cặp báo cáo tiến vào liếc nhìn Hàn Mạc và Tống Tân Kế, khóe miệng hiếm thấy mang theo nụ cười, "Hàm Mạc cậu lúc trước có xoa bóp ngực để kích thích tuyến sữa hay không? Nếu cậu không có sữa cũng chỉ có thể dùng sữa bột để đút cho nhóc."

Hắn nói chuyện bình thường giống như đây là một việc rất bình thường, nhưng Hàn Mạc lại nghe mở to mắt, thậm chí da đầu đều đang tê dại, sắc mặt càng trở nên hồng thấu, giống như muốn biến thành cà chua đỏ.

"S, s, s, sữa?"

"Ừ, cậu không nói với cậu ấy?" Dương Mẫn quay đầu nhìn về phía Tống Tân Kế, biểu tình có chút kinh ngạc.

Cùng nghề luôn sẽ ở một vài hội thảo gặp nhau, cho nên Dương Mẫn biết Tống Tân Kế cũng rất bình thường.

Tống Tân Kế lúng túng cười cười, y ngược lại muốn nhắc nhở Hàn Mạc làm, vấn đề là y sợ sau khi mình nói xoa ấn vú và đầu nhũ sẽ làm Hàn Mạc sợ chết. Để cho cậu giữ được nhóc con này đã là không dễ, nếu lại cho cậu biết phải đút sữa...... Thôi đi, y không muốn bị Hàn Mạc cầm đồ dùng trong nhà nện.

"À, nếu không biết thì thôi, dù sao hiện tại xoa bóp cũng đã chậm." Dương Mẫn nhún nhún vai đi qua vén chăn lên nhìn băng vải chỗ vết thương của cậu, không có hiện tượng thấm máu vừa lòng gật gật đầu, "Bảy ngày sau cắt chỉ, nếu có vấn đề gì liền tới phòng làm việc tìm tôi."

Lời này hắn là nhìn Tống Tân Kế nói, Hàn Mạc khơi mi từ trên xuống dưới nhìn hắn, lại liếc Tống Tân Kế cúi đầu nhìn bảo bỏa, xoay xoay con ngươi, cười.

Bình luận

Truyện đang đọc