THẲNG NAM BIẾN DỰNG PHU (HI! ĐỪNG CHẠY)

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc xoay xoay cái cổ cứng ngắc, giơ tay lên xoa xoa mắt chua trướng nghiêng đầu nhìn về phía Trương Mạo sắc mặt cũng mệt mỏi, "Nghỉ một lát."

Hai người bọn họ từ xế chiều một mực đối diện máy tính nghiên cứu bản thiết kế, mắt đều sắp bị màn hình máy tính chói mù rồi.

"Ừa." Trương Mạo đưa tay cầm chén nước, kết quả không có nước. Hắn đứng lên đi lấy nước nóng, thuận tay rót cho Hàn Mạc ly cà phê cầm về, "Thiệu Văn Phong cư nhiên để đơn lớn như vậy cho mày làm, thật là khó tin."

Hàn Mạc đưa tay nhận lấy cà phê nhấp một ngụm đặt vào trên bàn, nhún nhún vai.

Cậu không giải thích nhiều, mặc dù bản thân cậu cũng rõ ràng nguyên nhân chân chính Thiệu Văn Phong có thể tìm mình làm thiết kế, bất quá cậu cũng không muốn nói với mọi người, cậu sinh con trai cho tên kia, mặc dù con trai họ Hàn, nhưng không thể phủ nhận, một nửa huyết mạch thuộc họ Thiệu.

"Em phải về nhà xem con trai." Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn 6h, nếu không về đoán chừng tiểu bảo bối sẽ ầm ĩ, cậu đã đi ra ngoài cả buổi chiều. Đang suy nghĩ, điện thoại di động liền vang lên, "Cha?"

"Oa, a a a a, oa oa oa, a a a a."

"Mạc Mạc con mau về, bảo bối khóc cổ họng đều khàn rồi." Thanh âm cha Hàn kèm theo tiếng khóc của tiểu bảo bối từ đầu ống nghe bên kia truyền đến, Hàn Mạc nhanh chóng cầm lấy ba lô liền đi về phía cửa, kết quả đi tới một nửa lại quay lại, nghiêng đầu kẹp điện thoại, hai tay nhanh chóng đem tài liệu đều nhét vào trong túi, sau đó vẫy tay với Trương Mạo bước nhanh đi ra ngoài.

"Cha ôm nó tới trong xe sơ sinh đẩy nó chơi một lát, con lập tức chạy về, tận lực đừng để cho nó khóc." Nghe tiếng la khóc của tiểu bảo bối tim Hàn Mạc đều níu lấy theo, cậu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiểu bảo bối khóc thê thảm như vậy.

Trương Mạo thấy bộ dáng cậu vội vàng hấp tấp có chút không yên lòng, đứng dậy cầm chìa khóa xe đuổi theo ra ngoài, "Hàn Mạc anh đưa mày đi."

"Không cần, em lái xe tới." Hàn Mạc đã vào thang máy, cầm điện thoại rống một tiếng đóng cửa.

Trương Mạo thẳng vai xoay người muốn về phòng làm việc tiếp tục xem mấy tài liệu thiết kế, kết quả Tống Tân Nghiệp đứng ở một bên, nửa người ở trong phòng làm việc, nửa người ở bên ngoài phòng làm việc, mắt lạnh nhìn hắn.

"Cậu có thể lên tiếng hay không? Hù chết người." Trương Mạo thở dài vào phòng làm việc của hắn, cửa không khóa, hắn biết Tống Tân Nghiệp sẽ cùng đi vào.

"Buổi tối cùng ăn cơm." Tống Tân Nghiệp đóng cửa lại, ngồi vào trên ghế sa lon khiêu mi nhìn hắn.

Trương Mạo lắc lắc đầu ngáp, hắn hiện tại muốn về nhà ngủ một giấc ngon nghẻ, về phần thiết kế này...... Thôi vậy, hắn không nhiều tế bào não như vậy, chỉ có thể tới lúc đó xem xem thứ Hàn Mạc thiết kế ra sau đó giúp đỡ ra chủ ý.

"Tôi không đi, cậu không phải còn có hẹn? Tôi lát nữa về nhà ngủ giấc, buồn ngủ." Nói lời này lại ngáp, Trương Mạo căn bản không nhìn biểu tình của Tống Tân Nghiệp, nếu như nhìn, đoán chừng sâu ngủ cũng phải bị dọa chạy.

Tống Tân Nghiệp đứng lên đi tới trước bàn làm việc, hai tay chống trên mặt bàn cúi người ghé sát vào hắn, nhẹ giọng mở miệng, "Anh không muốn biết tôi vừa nãy tại sao hôn anh?"

"...... "Trương Mạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chóp mũi hai người cơ hồ kề nhau, hắn khẽ nhíu mày, né về sau. Hắn dịch tầm mắt không nhìn Tống Tân Nghiệp cúi đầu thu dọn đồ đạc, "Đây chỉ là ngoài ý muốn."

Tống Tân Nghiệp giơ tay lên đè cổ hắn hướng về phía trước nhích lại gần mình, sau đó hôn tới.

Bẹp một tiếng, Trương Mạo ấp úng giơ tay lên đẩy hắn ra, trợn mắt.

"Đệt, dập chết tôi rồi." Hắn nhíu nhíu mày vểnh miệng, giơ tay lên nhu nhu, chảy máu rồi.

"Hiện tại không phải ngoài ý muốn." Tống Tân Nghiệp cười lạnh nhìn hắn, giơ tay lên chùi miệng, là rất đau.

Trương Mạo giương mắt nhìn hắn, thở dài.

"Tôi không phải chính là nhìn thấy cậu cùng phụ nữ ở quán bar thân mật sao, cậu đây là trả thù tôi?" Hôm trước tới quán bar thư giãn chút, kết quả một chén rượu còn chưa uống xong, hắn liền đau bụng đi vệ sinh. Này vừa khéo, ở nhà vệ sinh nam bắt gặp Tống Tân Nghiệp cùng cùng một mỹ nữ đang tiến hành vận động nào đó, được ồi, hắn không phải cố ý cắt ngang hắn, nhưng thằng cha này cư nhiên giỡn với hắn, cho rằng mình dễ bắt nạt?

((*) CP này tui nên để ngôi xưng như nào nhể -.- chả lẽ cứđể hắn-hắn lắm lúc nhìn rối mắt -.- hay là cứđể vậy để trải nghiệm cách đọc của TQ =))))

"Không có, tôi chính là muốn hôn anh." Tống Tân Nghiệp lui về sau một bước chẹp chẹp miệng, lại lui về sau một bước, "Tôi đưa anh về nhà."

Không biết tại sao, hắn hôm nay đặc biệt muốn thân mật Trương Mạo. Chính là muốn nhìn dáng vẻ người đàn ông này bởi vì hành động của mình xù lông, đáng tiếc, hắn vẫn là đánh giá sai định lực của người đàn ông lớn hơn hắn 3 tuổi.

"Được, đi thôi." Trương Mạo thu thập chút, giống như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh bình tĩnh đứng lên, lách qua bàn làm việc đi tới trước mặt hắn ngẩng cằm, chiều cao của hắn và Tống Tân Nghiệp xấp xỉ, đều là đàn ông cao lớn.

Tống Tân Nghiệp thân sĩ mở cửa làm tư thế mời, Trương Mạo khơi mi đi ra ngoài.

Phía bên này, Hàn Mạc lái xe vội vàng chạy về nhà, kết quả vừa vào cửa nhìn thấy một màn làm cho cậu cảm thấy rất buồn bực.

Tiểu bảo bối được Thiệu Văn Phong ôm vào trong ngực, trên mặt nhóc con còn có nước mắt, gục trên vai anh chu hai má đỏ bừng, vểnh miệng nhỏ, mắt cũng hồng hồng.

Chỉ bất quá không khóc, thỉnh thoảng hít mũi nhỏ tỏ vẻ mình vừa mới khóc vô cùng không thoải mái.

Nhìn Hàn Mạc vào cửa, tiểu bảo bối lập tức tinh thần tỉnh táo, a a a gọi cậu, tay nhỏ khua lung tung, còn vừa vặn vỗ Thiệu Văn Phong một cái tát.

Hàn Mạc thiếu chút nữa bật cười, đi qua đưa tay ôm nhóc vào trong ngực hôn hôn mặt, nhìn về phía Thiệu Văn Phong có chút không hiểu, "Sao anh ở đây?"

Thiệu Văn Phong nhéo mặt tiểu bảo bối, dẫn tới nhóc con mất hứng hừ hai tiếng ở trong ngực Hàn Mạc uốn éo, "Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, em lại không về, tôi mới chạy tới."

Anh cũng là mới vào nhà không lâu, vừa dỗ tiểu bảo bối không khóc nữa Hàn Mạc liền vào cửa, cầm túi đặt trên ghế salon, anh sáp tới hôn bẹp xuống trán Hàn Mạc, lại hôn mặt tiểu bảo bối, "Tôi đi đây, bận muốn chết."

"......" Hàn Mạc co rút khóe miệng nhìn bóng lưng anh rời đi, có chút hoang mang nam nhân này lăn qua lăn lại tới đây có ý nghĩa gì.

"Tiểu Phong đâu?" Cha Hàn từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, không nhìn thấy Thiệu Văn Phong liền hỏi Hàn Mạc ngồi trên ghế salon lau mặt cho tiểu bảo bối.

"Đi rồi." Cũng không ngẩng đầu lên trả lời một câu, cầm bình sữa đặt ở một bên đút cho tiểu bảo bối, kết quả nhóc con không đói bụng, lắc lắc đầu nhỏ né tránh.

"Mạc Mạc về rồi? Ui cha, bảo bối của bà, rốt cục không khóc rồi." Dì Khương từ phòng bếp đi ra ngoài, trong tay bưng cái đĩa, Hàn Mạc thò đầu vừa nhìn là bánh.

Cậu hít nước miếng, lâu lắm không ăn bánh rồi, thèm.

"Dì ơi bánh nhân gì thế? Thơm quá." Ôm tiểu bảo bối tiến tới trước bàn ăn, Hàn Mạc mang theo ý cười ngẩng đầu nhìn bà, chớp mắt, "Anh con nói công việc bận rộn đi trước, dì cho con ăn trước nhé."

Cậu thật sự đói, lao động trí óc thật sự là rất phí thể lực, cậu vừa nãy còn không cảm thấy, bây giờ bụng đói kêu mãi.

Dì Khương mang theo ý cười giơ tay lên đẩy móng vuốt cậu duỗi tới ra, cầm chén nhỏ gắp một cái bánh bỏ lên bàn, "Đi rửa tay."

Tiểu bảo bối được Hàn Mạc ôm vào trong ngực ngáp, khóc mệt muốn ngủ. Nhóc con chớp mắt to nhìn Hàn Mạc, sau đó nhắm mắt lại chu chu môi.

Cúi đầu nhìn con trai trong ngực, cậu hít sâu từ từ thở ra, ra hiệu với cha cậu và dì Khương ôm nhóc con về phòng ngủ. Cho dù bụng đói kêu ùng ục cũng phải đặt một bên, trước dỗ con trai ngủ mới là chuyện đại sự hàng đầu.

"Mạc Mạc, anh con có phải tránh con hay không?" Lúc ăn cơm, cha Hàn đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Ông mặc dù cảm thấy Thiệu Văn Phong đối với Hàn Mạc và tiểu bảo bối đều rất tốt, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Làm sao mỗi lần sau khi Tiểu Phong tới Mạc Mạc đều một bộ như lâm đại địch như vậy? Lần này càng vậy, cư nhiên tới chưa được 1 tiếng đã đi, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Động tác nhai của Hàn Mạc chậm chút, uống ngụm cháo loãng lắc lắc đầu, "Không a, anh ấy gần đây công việc đặc biệt bận rộn, con cũng nhận thiết kế của công ty bọn họ, cho nên gần đây cũng phải bận rộn, cha đợt này vất vả chút, tiểu bảo bối khẳng định phải làm ầm ĩ hai ngày, con tận lực sớm đi sớm về."

Cậu khéo léo chuyển hướng đề tài, để cho cha Hàn dời lực chú ý tới trên người cháu trai bảo bối mập mạp nhà mình, bây giờ đối với ông mà nói, cháu trai mới là quan trọng nhất.

Liên tục gật đầu, cha Hàn quyết định, chiều mai nếu thời tiết tốt, ông và dì Khương mang theo bảo bối đi công viên phơi nắng, trẻ con phải được nhiều ánh sáng mặt trời chiếu.

Ăn cơm xong, Hàn Mạc trở về phòng ngủ, trước thay tã cho tiểu bảo bối, lại tới phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm tablet ngồi ở trong chăn lật tài liệu bên trên.

Lật đến một nửa, cậu nghĩ vẫn là cầm điện thoại qua gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong.

Bất kể từ mục đích gì, người đàn ông kia cũng giúp mình chiếu cố. Tiểu bảo bối nếu như cứ kéo cổ khóc như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng tới phát dục của dây thanh, cậu vẫn luôn rất chú ý mấy vấn đề bảo dưỡng này của trẻ con.

Điện thoại đợi một lát mới kết nối, cậu há miệng, nghe bên kia rõ ràng là giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ, Hàn Mạc còn sửng sốt chút.

"Anh vẫn ở công ty?" Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, 9h tối.

Thiệu Văn Phong ừ, giơ tay lên niết niết xương mũi, lại đứng dậy đi rót ly cà phê ngồi trở lại trước bàn làm việc, các đồng nghiệp khác của công ty đều đã tan việc, chỉ có mình đại boss anh đây, còn đang liều mạng làm việc ngay cả cơm tối cũng không có ăn, vừa nãy lại gục trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

"...... Ăn cơm chưa." Vểnh miệng, lời này tự nhiên hỏi ra.

Đối với quan tâm của cậu, Thiệu Văn Phong rõ ràng rất hưởng thụ, mặc dù trên thân thể kêu gào mệt mỏi, tinh thần lại trong nháy mắt tốt hơn nhiều.

"Ừm, lát nữa gọi điện thoại gọi đồ bên ngoài." Dựa vào lưng ghế, anh xoay người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thấp giọng cười.

Hàn Mạc bị anh cười không hiểu ra sao, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán tiểu bảo bối, lại kéo thảm lông nhỏ xuống, "Anh cười cái gì?" Cậu không cảm thấy đối thoại của hai bọn cậu hiện tại có chỗ nào buồn cười, Thiệu Văn Phong có phải mệt ngu rồi hay không.

"Mạc Mạc, tôi đói bụng." Thanh âm Thiệu Văn Phong mang theo ý cười, xuyên qua ống nghe truyền đến mang theo trầm thấp, lời này giống như đang nói anh đói, lại giống như ý tứ khác.

Hàn Mạc một cái cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.

Cậu giơ tay bịt vị trí trái tim tăng nhanh tốc độ nhảy lên, ảo não trừng cái điện thoại bị cậu ném sang một bên, nam nhân chết tiệt, nói lời kia rốt cuộc muốn làm gì!

Thiệu Văn Phong đặt điện thoại sang một bên, ha ha cười ra tiếng, đứng lên ưỡn lưng mỏi, về nhà ngâm nước nóng, sau đó hảo hảo ngủ một giấc.

Ngày mai, anh phải suy nghĩ một chút, làm thế nào có thể cùng Hàn Mạc gặp mặt một lần kéo gần khoảng cách hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc