THẲNG NAM BIẾN DỰNG PHU (HI! ĐỪNG CHẠY)

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc cảnh giác nhìn Thiệu Văn Phong, nam nhân giống như là slow-motion từng cái từng cái cởi quần áo mình xuống.

Đầu tiên là áo sơ mi.

Lồng ngực màu đồng cổ bày ra trước mắt Hàn Mạc, cơ bắp hai cánh tay hơi nhô ra cũng không lộ vẻ cường tráng khó tiếp nhận. Cơ bụng tám múi dọc thẳng theo người tới phía dưới quần, làm cho người ta rất muốn tỉ mỉ đi tìm tòi nghiên cứu.

Hàn Mạc cơ bụng sáu múi rất hâm mộ vóc người như Thiệu Văn Phong, mình cho dù trước kia lúc vóc người gầy nhất đẹp nhất cũng chỉ có cơ bụng 6 múi, muốn luyện được 8 múi nhưng bởi vì thời gian đều ở công việc không có biện pháp đi tập thể hình, hiện tại càng bởi vì sau khi sinh con cơ bụng sáu múi cũng đều không có hình dạng, thịt trên bụng mềm nhũn chọt một cái là ra một cái lỗ.

Cậu vểnh miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm môi khô khốc. Ánh mắt cậu nhìn về phía bên trái, nhưng bởi vì động tác nam nhân khom lưng cởi quần ánh mắt lại dời trở lại, còn không tự giác nuốt xuống nước miếng phân bố dư thừa trong miệng.

Cậu há hốc mồm.

Thằng cha này cư nhiên cởi quần nhanh như vậy, sau đó từ từ dùng một ngón cái từ từ kéo quần lót xuống.

Hầu kết Hàn Mạc trên dưới hoạt động, con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm động tác của Thiệu Văn Phong, cơ bụng tám múi tất cả đều bị cậu nhìn thấy, sau đó là lông xoăn xoăn màu đen tươi tốt, tiếp đó là cây súng trường hình dáng tính chất đều hoàn mỹ của nam nhân......

"......" Cậu dùng sức nuốt xuống nước miếng, hai mắt sáng lên.

Thiệu Văn Phong đem súng trường đã vểnh lên thẳng tắp đối diện Hàn Mạc, kéo quần lót kẹt ở dưới súng trường xuống, sau đó từ từ hướng Hàn Mạc cất bước, cây súng trường chỉ lên trời kia theo động tác đi của anh lắc lư lắc lư thiếu chút nữa lắc mù đôi mắt thị lực 5.2 của Hàn Mạc!

Thật muốn tự chọc hai mắt!

Đây là ý nghĩ trực quan nhất đáy lòng Hàn Mạc, mặc dù đã cùng người đàn ông này từng có không ít lần hành động thân mật, nhưng thẳng tắp như vậy nhìn chằm chằm súng trường của một người đàn ông vẫn là lần đầu tiên, nhất là cây súng kia dài hơn cây súng của mình! Cậu rất muốn đi tới một phát túm lấy, rắc một cái bẻ gãy cây súng kia!

Đã từng, cậu kiêu ngạo tự mãn khoe khoang với Tống Tân Nghiệp cái báng súng kia của mình dài hơn người bình thường 1cm, nhưng kể từ sau khi gặp người đàn ông trước mặt hết thảy đều thay đổi, thằng cha này bất kể là dài rộng cao đều bự hơn báng súng của mình rất nhiều! Anh ta nhất định là con lai, nghe nói súng của con lai đều rất dài!

Trong đầu Hàn Mạc loạn thất bát tao chuyện gì cũng nghĩ, hơn nữa còn thẳng tưng nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi kia giống như hận không thể dính tới nhìn vô cùng chuyên chú.

Ngay cả mạch máu rất nhỏ màu xanh tính trên súng trường cũng nhìn nhất thanh nhị sở, càng không phải nói lỗ nhỏ trên đầu súng trường hơi hơi phun nước miếng!

Cho đến lúc Thiệu Văn Phong đã đi tới trước mặt cậu, Hàn Mạc mới coi như triệt để hồi thần.

Giơ tay lên đẩy nam nhân ra, lui về sau một bước.

Đáng tiếc, cậu quên mất thế đứng lúc nãy, cậu vẫn duy trì tư thế hai chân giao nhau ngây ngốc nhìn nam nhân đã một thời gian ngắn, hiện tại hơi bối rối lui về sau, căn bản quên tư thế chân, không đứng vững ngã sang một bên.

Thiệu Văn Phong đưa tay kéo cậu một cái, để cho cậu đụng vào trước ngực mình.

"Ưm!" Lỗ mũi Hàn Mạc đụng chính diện trên cơ ngực Thiệu Văn Phong, đau quá đau quá, nước mắt đều chảy xuống.

"Đau!" Giơ tay lên kéo tay nam nhân ra, che lỗ mũi nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Thiệu Văn Phong không nghĩ tới lần này đụng Hàn Mạc nghiêm trọng như vậy, cũng có chút trợn tròn mắt, vội vàng duỗi tay kéo cánh tay cậu ngồi vào trên giường, ưỡn thẳng cây súng trường kia thẳng tưng đối mặt Hàn Mạc, "Tôi xem xem."

Nói lời này liền kéo tay Hàn Mạc che lỗ mũi xuống, một cái liền nhìn thấy đầu mũi bị đụng đỏ, còn có hai vết ướt trên mặt Hàn Mạc.

Ma xui quỷ khiến cúi người xuống, vươn đầu lưỡi ra ở trên khuôn mặt Hàn Mạc liếm xuống, xúc cảm ướt mặn làm cho anh sửng sốt chút.

Hàn Mạc cũng sửng sốt, giơ tay lên đẩy mặt anh ra, lỗ mũi còn có chút đau nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, thanh âm rầu rĩ, "Anh cách xa tôi chút, mỗi lần nhìn thấy anh liền không có chuyện tốt."

Hít hít lỗ mũi, giơ tay lên cầm khăn giấy xoa xoa ướt át trên mặt, sau đó nghiêng người nhìn tiểu bảo bối ngủ trên giường.

Nhóc con nâng tay nhỏ cầm lấy bàn chân nhỏ, thân thể bày thành một tư thế ngủ rất kỳ quặc vù vù ngủ say, còn thỉnh thoảng ừ ừ hai tiếng giống như đang nằm mơ.

Hàn Mạc cau mày, hai tay kéo một tay một chân của tiểu bảo bối, lại ôm nhóc vào bên trong.

Kết quả còn chưa nâng người lên, thân thể đã bị nam nhân đè, trong nháy mắt không có cách nào lộn xộn. Không phải là cậu không muốn giãy dụa, mà là trước mặt chính là gương mặt ngủ say của bảo bối nhà cậu, động tác hơi chút lớn, e rằng liền sẽ làm tỉnh nhóc con.

Hơi tức giận quay đầu lườm nam nhân phía sau, Hàn Mạc thật muốn dùng dép phi vào mặt tên đàn ông này! Thằng cha này tùy thời tùy chỗ động dục, đầy đầu ngoại trừ t*ng trùng không có thứ gì khác!

Thiệu Văn Phong dùng súng trường của mình ở đùi trong của cậu qua lại cọ sát, Hàn Mạc chỉ mặc một cái quần ở nhà, bị anh cọ sát vừa ngứa vừa không thoải mái, rụt thân thể tránh né.

Nam nhân đâu thể nào dễ dàng buông cậu ra, nửa người trên đè sống lưng cậu, hai tay duỗi tới eo cậu ôm vào, sau đó một tay tiến vào dưới quần áo, một tay đưa vào trong quần, trên dưới kìm lấy, Hàn Mạc liền biến thành tư thế ôm một nửa lưng eo và hơn nửa cái mông nằm nhoài trên giường.

Loại tư thế này đối với Thiệu Văn Phong mà nói trùng kích quá lớn, không nói cái khác, chỉ hai cái mông trắng rất vểnh kia đã chói hoa mắt anh, càng không cần nói hoa cúc nhỏ mơ hồ có thể thấy được ở đùi trong.

Cửa hoa cúc co rút nhanh ngay cả nếp nhăn cũng là màu hồng phấn, anh mê muội hướng lên phía trước đè ép eo, để cho đầu súng trường của mình phun ra chút nước miếng cọ tới, sau đó một móng vuốt vươn tới trên tiểu huynh đệ cúi đầu của Hàn Mạc nhu nhu, niết niết, kéo kéo.

Đối với Hàn Mạc thời gian hơn 1 năm rưỡi chỉ từng quan hệ làm tình với Thiệu Văn Phong mà nói, hành động của nam nhân này thật sự quá mức kích thích.

Cậu biết thân thể mình đối với Thiệu Văn Phong là khát cầu, cũng biết mỗi lần lúc Thiệu Văn Phong dùng đôi tay kia đụng chạm mình sẽ sinh ra nhạy cảm khác thường, nhưng cái này không có nghĩa là cậu muốn ở trước mặt con trai lớn 6 tháng của mình cùng người đàn ông này phát sinh quan hệ!

Hàn Mạc gắt gao nhíu nhíu mày, bất chấp nguy hiểm làm tỉnh tiểu bảo bối, hai tay chống giường, đầu gối dùng sức, một cái liền cong người chống nam nhân lên.

Thiệu Văn Phong vốn định nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ai bảo anh nhớ Hàn Mạc lâu như vậy, hiện tại anh cũng chỉ đối với một mình Hàn Mạc có hứng thú, cho nên cấm dục liền thành thói quen thiết yếu thời gian gần đây của anh.

Anh cũng đoán Hàn Mạc không dám để cho tiểu bảo bối tỉnh lại khóc rống mới có hành động này, chỉ bất quá anh tính sai tính tình của Hàn Mạc.

Hàn Mạc là người tính tình rất tốt, đừng thấy cậu bình thường rất táo bạo không khoan dung người khác, nhưng chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của cậu căn bản đều chỉ sẽ bị cậu sỉ nhục 2 câu khó nghe mà thôi, điểm này Tống Tân Nghiệp sờ rất rõ ràng, mỗi lần đều chọc Hàn Mạc xù lông mắng một trận, sau đó ảo não rời đi.

Nhưng mà hiện tại, việc Thiệu Văn Phong làm triệt để làm cho Hàn Mạc tức giận.

Cậu không quan trọng làm tình với ai. Loại chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý này trên dưới không sao cả, nhưng cậu không muốn ở trong ngôi nhà này, lúc cùng Thiệu Văn Phong quan hệ không rõ ràng ngay cả bản thân cậu cũng không có định luận gì cùng người đàn ông này phát sinh bất kỳ quan hệ phát tiết dục vọng nào.

Quần cũng không nhấc, xoay người liền một quyền quất tới.

Động tác của cậu nhanh, lực độ nặng. Thiệu Văn Phong không ngờ tới cậu sẽ thật sự tức giận động thủ, thân thể né về phía sau, mặc dù má tránh thoát, nhưng nắm đấm của Hàn Mạc vẫn là rơi vào trên khóe miệng.

Bộp một tiếng.

Thiệu Văn Phong chỉ cảm thấy nửa bên mặt trong nháy mắt tê dại, khóe miệng đau xót, đầu nghiêng một cái.

Cũng may mà anh thân cao thể tráng, lần này không có bị đánh ngã xuống đất, cũng bất quá chính là khóe miệng toét ra mà thôi.

Vết thương bị cắn mấy hôm trước của anh mới khép lại, hiện tại lại bị đánh rách khóe miệng......

Hàn Mạc nhu nhu tay, đau.

Mặt lạnh xách quần lên, kéo áo xuống, cậu xoay người giơ tay lên lại hướng lên mặt nam nhân vung quyền tới, lần này Thiệu Văn Phong có chuẩn bị, một tay giơ lên ngăn nắm đấm của cậu, một tay kia hướng cánh tay cậu cầm lấy, lui về sau một bước bán ngửa đầu né tránh một quyền Hàn Mạc hướng cằm vung tới.

"Mạc Mạc, em làm gì phát hỏa lớn như vậy."

Anh có chút không hiểu ra sao tránh né, mình học qua võ Nhật Bản một đoạn thời gian, nếu thật sự động thủ Hàn Mạc khẳng định không phải đối thủ, vấn đề là...... Anh không nỡ a!!! Cho dù bị thật sự đánh mấy quyền anh cũng không cam lòng đánh trả, còn lo lắng mu bàn tay Hàn Mạc đau hay không. Anh rốt cuộc có bao tiện a!!

(tiện ởđây trong ti tiện)

"Tôi phát hỏa? Tôi con mẹ nó hận không thể băm anh thành thịt vụn cho chó ăn!" Hàn Mạc trừng mắt rống giận, cũng không quan tâm tiểu bảo bối có thể bị đánh thức hay không, nhấc chân liền hướng súng trường bán cương giữa hai chân nam nhân đạp tới.

Nhìn đúng đấy, là đạp, không phải đá.

Thiệu Văn Phong vội vàng kẹp chặt hai chân nghiêng sang bên cạnh một cái, tránh né nguy hiểm bộ vị quan trọng bị đứt, bắp đùi chịu một cước.

"Sshh!" Đau quá a, cho dù Hàn Mạc để trần chân, dùng sức như vậy đạp tới cũng đủ anh chịu.

"Thiệu Văn Phong anh đánh trả a!" Hàn Mạc tức sắc mặt trắng bệch.

Nếu không phải người đàn ông này, mình tại sao sẽ lưu lạc tới cuộc sống hiện tại.

Cậu thích trẻ con không giả, nhưng cái này cũng không đại biểu cậu thích sinh con!

Chính là người đàn ông này, lúc cậu mang thai bồi người khác đi dạo phố, lúc cậu sinh con cũng không thấy bóng dáng, lúc cậu ở cữ chạy tới tìm mình lên giường! Cậu về nhà còn âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt mình, mỗi ngày bưng trà đưa nước hữu dụng cái rắm! Cậu không hiếm lạ!

Cho dù là cậu trước kia giấu diếm Thiệu Văn Phong chuyện mang thai, nhưng người đàn ông này căn bản không coi mình là cha của con trai anh ta mà nhìn! Mà là coi cậu thành pháo hữu, đây mới là điểm cậu không dễ dàng tha thứ nhất! Hàn Mạc cậu cũng không phải là không tìm được người lên giường, dựa vào cái gì mỗi lần anh ta đều phán đoán mình sẽ phối hợp, anh ta dựa vào cái gì!

Càng nghĩ càng giận, Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn về phía tủ đầu giường, tìm hung khí có thể nện về phía Thiệu Văn Phong......

Thiệu Văn Phong vừa nhìn động tác nghiêng đầu của cậu liền biết cậu muốn làm gì, vội vàng lùi một bước đi qua ôm lấy cậu, vừa ôm còn vừa kéo cánh tay cậu, không để cho cậu với được đèn bàn trên tủ đầu giường làm hung khí nện mình.

"Mạc Mạc, Mạc Mạc, bình tĩnh, ngoan a, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi có lỗi với em, em đừng tức giận được không? Tôi thật sự sai rồi."

Đến cùng phải thật lòng nhận lỗi hay không trước tiên mặc kệ, ít nhất phải dập tắt trận hỏa khí này của Hàn Mạc.

"Buông ra! Thiệu Văn Phong anh cái tên vương bát đản này sao anh không ra khỏi cửa liền bị xe đụng chết! Buông ra!" Hàn Mạc giãy dụa, khí lực bản thân cậu ít hơn Thiệu Văn Phong chút, cộng thêm nam nhân còn cao hơn cậu cường tráng hơn cậu.

Hai người đang lôi kéo, liền nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi.

"Các con đang làm gì?!"

Hai người há hốc mồm......

Tư thế của bọn họ......

Thiệu Văn Phong từ phía sau lưng ôm Hàn Mạc, trần truồng cái gì cũng không mặc.

Một tay Hàn Mạc duỗi về phía trước muốn túm đèn bàn, một tay kia nắm cánh tay Thiệu Văn Phong......

Nhìn thế nào cũng giống như tư thế tắt đèn hai người bọn họ muốn làm chuyện gì đó không phù hợp trẻ con.

Dì Khương trợn to hai mắt không thể tin nhìn đứa con trai mình vẫn luôn lấy làm ngạo, con trai bà đang cưỡng bức Mạc Mạc?

Hàn Mạc giật mình, một cái đẩy Thiệu Văn Phong ra, sắc mặt trắng bệch.

Thiệu Văn Phong cũng chỉ là lúc ấy sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh xoay người mặc quần cởi trên mặt đất lên, quay đầu nhìn mẹ anh, "Mẹ, con với Hàn Mạc chơi trò nhào lộn, mẹ đừng ngạc nhiên."

Dì Khương nhíu nhíu mày, rõ ràng không tin lời anh.

Hàn Mạc mím miệng, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng gật đầu một cái, mặt không biểu tình ngồi trên giường lau mồ hôi trên trán cho tiểu bảo bối, "Vâng, con với đại ca chính là tỷ thí chút."

Dì Khương nhìn Hàn Mạc, lại nhìn nhìn Thiệu Văn Phong, sắc mặt trầm xuống, "Thằng nhãi con theo mẹ tới đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc