THÁNG NGÀY GIỮ MẠNG BÊN NGƯỜI HUSKY

Lâm gia đi rồi nhưng nhị ca cùng đám đàn em mới tới lại muốn phát nổ.

Trong một tháng gom đủ một vạn, chuyện này đối với bọn nó cơ bản không thể được, trừ khi đi làm chuyện trái pháp luật gì đó.

Tìm người lớn trong nhà hỏi xin cũng không xong.

Điều kiện trong nhà tiểu ngũ bọn nó đều biết rõ, cha mẹ là nông dân, cha nó sau khi bệnh nặng thì không khỏi hẳn được nữa, mẹ nó lại không thể gánh vác nên chỉ có thể làm chút việc vặt cùng trồng trọt sống qua ngày, hiện tại có thể cho nó học cấp 3 đã rất tốt rồi.

Anh em gặp chuyện như vậy, bọn nó không thể mặc kệ không lo.

Hơn nữa còn có một chuyện quan trọng hơn trong này.

Nhị ca nhìn Chu Lê: "Ưng ca, anh thật sự tìm được việc làm sao?"

Chu Lê gật đầu, giúp Cẩu đại gia dường như đang rất không vui vuốt lông, giải thích vài câu: "Trùng hợp giúp được một chị gái bán máy ảnh ở khu thương mại, chị ấy lại đang cần tuyển gấp nhân viên thời vụ, nghe nói anh muốn tìm việc liền nhận anh."

Nhị ca nói: "Vậy hoa hồng chia bao nhiêu?"

Chu Lê cười: "Làm gì có, ai lại đi chia hoa hồng cho một nhân viên thời vụ chỉ làm mấy ngày, anh lừa gã thôi!"

Đám đàn em đều trầm mặc.

Nhị ca rối rắm một chút: "Chú... chú thật sự sẽ không cho anh học phí sao?"

Chu Lê nói: "Lão gần đây ngày càng có dấu hiệu mất không chế, anh dù sao cũng không thể để lão muốn đánh thì đánh, cứ chịu đựng như vậy mấy đứa cảm thấy sẽ như thế nào?"

Nhị ca mấp máy môi, sắc mặt khó coi chửi thề một tiếng.

Bọn nó thật sự nhìn đời quá đẹp rồi, bày hàng trên vỉa hè kiếm được mấy đồng đã thấy bản thân trải nghiệm xong niềm vui đi làm, hơn nữa hôm ấy còn thấy Ưng ca đi mua đồ ăn, bọn nó theo bản năng cho rằng giữa cha con làm sao có thể có thù hận gì lớn, hẳn đã làm lành rồi.

Mấy hôm nay bọn nó không thấy Ưng ca muốn đánh cha nữa, cho nên đối với chuyện làm công hoàn toàn không ngó ngàng tới, đương nhiên không thèm để ý tới nhóm Wechat kia, chờ bọn nó xem được tin nhắn thì việc đã bị người khác tranh hết từ lâu.

Hiện giờ một người anh em đột nhiên nợ một vạn, một người khác không trả nổi học phí mà bọn nó thì không giúp được gì cả.

Lão tam suy nghĩ lạc quan mà nói: "Nếu thật không được thì chúng ta cứ đi theo làm đàn em Lâm gia, không chừng có thể một bước lên trời đó."

Nhị ca nói: "Lên đâu chứ, tụi mình là đi gán nợ, có thể sống tốt sao?"

Đứa đàn em khác nói: "Không tới nỗi vậy chứ, biết đâu chỉ là làm chân chạy vặt đánh nhau các thứ, một lão đại như vậy không đến mức làm khó mấy đứa học sinh như tụi mình há?"

Chu Lê nói: "Biết đâu hắn làm ra chuyện trời đất khó tha nào đó rồi bắt mày gánh tội thay, nếu không sẽ giết cả nhà mày thì mày tính sao?"

Mọi người: "..."

Vài đứa vốn cảm thấy đi theo lão đại như vậy làm đàn em cũng không tệ lập tức dẹp luôn ý nghĩ.

Không khí lần nữa trở nên nặng nề.

Chu Lê nhìn sắc mặt bọn nó, lo lắng bọn nó sẽ vì một chút tiền mà lầm đường lạc lối, nói: "Mẹ anh có để lại cho anh ít tiền, miễn cưỡng có thể lo được, trước hết anh sẽ đi làm công, nếu không được sẽ lấy số tiền kia ra."

Bầu không khí nặng nề thoáng chốc tan đi.

Mấy tấm chiếu mới đều chưa từng trải, áp lực nặng nề như núi bỗng biến mất, khuôn mặt cũng rạng rỡ lên, chỉ có tiểu ngũ vẫn còn gắt gao cắn chặt răng.

Chu Lê bật cười giải tán đám đàn em không đáng tin này đi, chỉ còn lại mình tiểu ngũ, dẫn nó theo đi mua cơm cho Cẩu đại gia.

Tiểu ngũ cả đường đều đang suy tư, tới lúc thấy cậu mua cơm xong muốn quay về nhà mới lên tiếng: "Ưng ca, em có thể tới nhà anh ngồi một chút không?"

Chu Lê nói: "Được chứ, đi thôi."

Cả hai nhanh chóng về tới nhà.

Chu Lê bảo nó cứ tự nhiên rồi đi dâng cơm cho Cẩu đại gia, sau đó cắt đưa hấu mang ra phòng khách, đưa nó một miếng lại hỏi vấn đề mà cậu quan tâm: "Mày làm sao lại chọc trúng Lâm gia? Làm hắn ngay cả nhà mày cũng điều tra tới?"

Đám đàn em này của nguyên chủ trong truyện đều là nhân vật quần chúng, mỗi lần lên sân khấu không phải theo nguyên chủ tán Tống Oanh Thời thì chính là cùng nguyên chủ đánh chó, còn lại cũng không được nhắc tới nhiều.

Theo tính cách nguyên chủ, nếu gặp chuyện này chắc chắn sẽ nịnh nọt muốn đi theo làm đàn em Lâm gia, nhưng có thể Lâm gia không thích khí chất kia của gã nên không nhận, bởi vậy lúc sau gã mới có thể tới trước mặt Tống Oanh Thời nhảy nhót. Dưới tình huống đó nguyên chủ nhất định sẽ khuyên tiểu ngũ đi làm đàn em trả nợ, cũng tiện cho sau này che chở bọn gã.

Tiểu ngũ cầm miếng dưa nhưng không ăn, ngón tay niết niết trên vỏ dưa, nhỏ giọng: "Không lâu trước mẹ em đi làm bị té, chân bị thương."

Chu Lê đang muốn lấy thêm miếng dưa, nhướng mắt lên nhìn nó.

Tiểu ngũ không biết vì sao lại có chút hụt hơi, vội nói: "Không nghiêm trọng lắm, đã lành rồi, nên mấy hôm trước em mới có thể đi cùng mọi người..."

Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mấy hôm nay em thấy không thể cứ luôn như vậy, muốn phụ giúp một chút, đúng lúc nghe nói có người cùng thôn làm phục vụ ở night clup Huỳnh Hỏa, tiền lương rất cao nên em muốn làm thử, thử việc được ba ngày có rót rượu cho Lâm gia một lần."

Chu Lê: "..."

Cậu còn đang nghĩ lão đại cỡ đó kiểu gì lại chạy tới chỗ này của bọn họ làm khó người khác, hóa ra là như vậy!

Tiểu ngũ chần chừ lựa lời: "Chỗ đó rất loạn, mẹ em nhìn thấy em mấy buổi tối đều không về nhà, không biết làm sao biết được chuyện này thì không cho em đi làm nữa, sau đó em lại nghe anh nói muốn đi làm công, sợ anh cũng tới chỗ đó làm nên muốn cùng anh tìm việc, có gì còn khuyên kịp."

Chu Lê gật đầu.

Tiểu ngũ trầm mặc vài giây, khẽ cắn môi hít sâu một hơi: "Ưng ca, thật ra Lâm gia hắn... hắn ta không phải muốn nhận anh làm đàn em đâu."

Chu Lê nói: "Anh biết, hắn có chút hứng thú đặc biệt."

Tiểu ngũ ngạc nhiên: "Anh biết sao?"

Chu Lê nói: "Ánh mắt hắn nhìn anh quá rõ ràng, anh nhìn ra được."

Quý Thiếu Yến vốn không đói bụng nên chỉ tùy tiện ăn hai miếng, nghe thấy câu nói này thì không ăn nữa, ra cửa đi tới trước mặt ngốc bạch ngọt.

Chu Lê lập tức bế hắn lên vuốt lông, bẻ một miếng dưa hấu nhỏ đút hắn, thấy hắn không ăn thì biết hắn muốn nghe chuyện này, đem dưa hấu bỏ lại tiếp tục vuốt lông.

Tiểu ngũ hoàn hồn, có chút nóng nảy nói: "Vậy mà anh còn muốn xen vào chuyện này!"

Chu Lê nói: "Anh không xem vào chả lẽ lại nhìn tên kia lôi mày đi chơi một trận, qua mấy ngày lại trở về kiếm cớ khác chơi anh luôn à?"

Tiểu ngũ nghẹn lời.

Chu Lê nói: "Nhìn tình huống lúc nãy chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian, mày xem, ít nhất hiện giờ hắn chỉ chú ý tới anh."

Tiểu ngũ cực kỳ rối rắm, không biết nên nói gì mới đúng, lát sau hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Ưng ca, mẹ anh thật sự có để lại tiền cho anh sao?"

Chu Lê thành thật nói: "Không có."

Tiểu ngũ mặt không còn chút máu: "Vậy... vậy một tháng sau phải tính sao đây?"

Quý Thiếu Yến cũng nhìn ngốc bạch ngọt, thật muốn biết cậu dự tính ra sao.

"Thì nghĩ cách khác thôi," Chu Lê nhân cơ hội dạy dỗ nó, "Mày nhớ kỹ, có một vài chuyện một khi bước sai một bước thì không thể quay đầu lại nữa, phải trả giá bằng cả đời, nếu không bị ép đến bước đường cùng thì ngàn vạn lần đừng liều mạng mà làm, nếu thật sự tới đường cùng cũng phải nghĩ cách chừa cho mình một đường lui trước."

Mặt tiểu ngũ vẫn trắng bệch, cố gắng nghĩ trên lập trường của cậu: "Anh muốn tìm cha anh xin tiền sao?"

Chu Lê kiên quyết nói: "Không có khả năng."

Nếu thật sự nhờ Tiền Đa Thụ chuyện này, về sau Tiền Đa Thụ đánh cậu cậu cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Vậy... vậy..."

Tiểu ngũ lắp bắp "vậy vậy" nửa ngày vẫn không nói thêm được gì.

Rõ ràng là nó thiếu nợ, nhưng Ưng ca vừa ra mặt đã dời lực chú ý của Lâm gia về phía anh ấy, nếu đến lúc đó Ưng ca không kiếm được tiền thì Lâm gia tuyệt đối sẽ không giả vờ nữa, trực tiếp tìm Ưng ca gây sự.

Chu Lê trấn an nói: "Yên tâm đi, anh tự có cách."

Hiện giờ cách lúc kết thúc nghỉ hè chỉ còn không tới hai mươi ngày.

Qua hai mươi ngày nữa, nếu thật sự có hiệu ứng cánh bướm gì xảy ra làm cho nhà giàu kia không xuất hiện, cậu đành tìm Tống Oanh Thời vay tiền vậy. Tống Oanh Thời dù sao cũng là tiểu thư nhà giàu, một vạn với cô không phải vấn đề lớn, nhất định sẽ cho mượn, sau đó chỉ cần từ từ trả lại tiền cho cô là được.

Nên mới nói trong chuyện này vấn đề tiền bạc không quan trọng đó.

Chuyện liên quan tới sống chết thật ra là chuyện nếu nhà giàu kia không xuất hiện, không ai ra mặt đối phó Lâm gia, hắn ta khẳng định sẽ tìm cách khác khó dễ cậu, một hai vạn vĩnh viễn không vá nổi lỗ thủng này.

Bọn họ muốn đối phó Lâm gia không khác gì lấy trứng chọi đá* cả, cậu tranh thủ một tháng hoãn thi hành hình phạt này một là vì hy vọng cốt truyện không thay đổi, hai là vì muốn từ từ nghĩ cách khác tốt hơn để đối phó.

(QT phù du hám thụ: ý chỉ con kiến mà muốn lay động cả cái cây to, hai thành ngữ này tương đồng về nghĩa, nhưng Việt Nam thường dùng lấy trứng chọi đá nên mình thay vào cho dễ hiểu thôi)

Tiểu ngũ không biết được nguyên nhân, tất cả chú ý đều dồn vào một vạn kia, hỏi: "Anh có cách nào kiếm được tiền không?"

Chu Lê không tiện nói rõ, chỉ nói: "Đến lúc đó mày sẽ biết thôi, tin anh."

Cậu không chờ nó hỏi tiếp nữa, ngắt lời: "Hai ngày tới có bận không? Nếu không thì giúp anh một chuyện."

Tiểu ngũ lập tức thẳng lưng lên: "Không bận gì hết, anh nói đi."

Chu Lê giơ đại gia trên đùi lên: "Anh ngày mai và ngày kia phải đi làm, để nó ở nhà với cha anh thì không yên tâm lắm nên mày giúp anh chăm sóc nó, mỗi ngày đi làm anh đưa nó cho mày, tan làm thì đón về."

Chuyện này đơn giản thôi, tiểu ngũ không cần suy nghĩ đồng ý ngay.

Chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng đã được giải quyết, Chu Lê lại ăn dưa hấu cùng đàn em, thấy nó vẫn thất thần thì nói thêm vài câu rồi tiễn người ra cửa.

Quý Thiếu Yến nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn ngốc bạch ngọt trở lại.

Hắn cảm thấy đột nhiên gặp phải chuyện lớn như vậy, lúc này đã không có ai khác, ngốc bạch ngọt hẳn sẽ lộ ra một chút cảm xúc chân thật, nhưng tiếc là không, chỉ thấy người nào đó ngồi lên sô pha móc bộ bài ra đưa đến trước mặt hắn

Chu Lê nói: "Nè, tới lúc tụi mình rút bài quyết định số phận nữa rồi!"

Quý Thiếu Yến: "..."

Cậu không thấy lo sao hả, còn chơi nữa?

Chu Lê nói: "Rút đi nè."

Quý Thiếu Yến thầm nghĩ trong đầu ngốc bạch ngọt này không chỉ thiếu mỗi một sợ dây thôi đâu, hắn không thèm để ý nữa, bỏ lại một mình cậu về phòng ngủ. Chu Lê nghĩ hắn muốn đi ngủ trưa, cũng không ngăn lại mà một mình hahaha xem xong Nữu Cổ Lộc, ngủ trưa một giấc xong lại bò dậy nấu cơm.

Đêm đó Tiền Đa Thụ biết cậu ngày mai muốn đi làm công, tuy rằng lý trí biết đây là chuyện tốt nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình, mắng cậu rảnh rỗi không có việc gì đi làm chuyện không đâu.

Chỉ cần lão không động ta động chân thì Chu Lê đều sẽ vào tai này ra tai kia, cậu nhìn lão đạp cửa về phòng, lượn vài vòng thì cũng vào phòng ngủ bồi Cẩu đại gia đến khuya, cẩn thận đánh răng, lau móng vuốt nhỏ và lông xong thì đi nghỉ.

Quý Thiếu Yến không chờ cậu bế đã tự mình dùng "cầu thang" bò lên giường, nhắm mắt ngủ.

Chu Lê vuốt cằm đánh giá hắn, cảm thấy Quý thiếu gia hôm nay số lần ghét bỏ người khác hơi bị nhiều á, liền theo lên giường nằm cạnh, nắm lấy móng vuốt nhỏ nhìn hắn chằm chằm.

Quý Thiếu Yến liếc cậu một cái xong thì nhắm mắt lại.

Chu Lê thầm nghĩ "ghê ta ơi", suy nghĩ một chút nói: "Đêm nay cho mày nghe một bài hát vui nhé, ếch con nhảy, từng nghe qua chưa?"

Cậu nói xong hát liền: "Trong hồ vui vẻ gieo mơ ước, mơ ước lại biến thành đại dương, đôi mắt lồi cái miệng rộng, như đang cùng hát vang..."

Quý Thiếu Yến lại mở mắt ra.

Chu Lê vui cực: "Một chú ếch xanh vui vẻ, ly lý ly lý lỳ ~"

Quý Thiếu Yến nhìn cậu không chớp mắt.

Chu Lê: "Trong hồ nước vui vẻ có một con ếch xanh nhỏ, nó nhảy múa giống như có hoàng tử nhập vào ~"

Quý Thiếu Yến: "..."

Lần thứ hai Quý thiếu gia nghĩ. Kể từ lúc hắn bị đè trên đất ngược đãi tới giờ, lần thứ hai hắn có xúc động muốn cắn người.

Bình luận

Truyện đang đọc