THÁNG NGÀY GIỮ MẠNG BÊN NGƯỜI HUSKY



Đây tuy là cuộc trò chuyện thường ngày nhưng câu nào câu nấy đều chọt trúng mấu chốt.

Vừa mới bắt đầu chỉ là mấy trò đùa dai nhưng dần đà em gái Tống còn có ý muốn đi tìm lưu manh hại đời Tống Oanh Thời, tới mức khiến người nghe thấy phát sợ trong lòng.

Lương Cảnh Tu nhỏ giọng: "Đây là ghi lại vào hôm cậu không đưa hai đứa nó về nhà mà cùng bọn tôi đi xem nhạc kịch.

Đứa em gái này của cậu không thể chấp nhận được cậu có được thứ gì tốt đẹp, chỉ cần cậu hơn nó một tí thôi là nó đã tức giận."
Tống Oanh Thời trầm mặc.

Có đôi lúc cô cũng muốn biết vì sao bọn nó lại có ác ý lớn như vậy với mình, mẹ cô qua đời từ sớm, hiện tại bà nội cũng mất rồi, cuối cùng thì có chỗ nào khiến bọn nó không chấp nhận cô chứ?
Em gái bị ném trên sân khấu cho người khác vây xem, nghe tới đây cả người đều run lên, la to: "Không không không, tôi chỉ đùa thôi!"
Ngay sau đó dường như ả ta nhớ tới cái gì, lập tức sửa miệng lại: "Không đúng không đúng, đây là giả, thứ này không phải do tôi nói!"
Em trai cũng hoàn hồn từ trong sợ hãi, nói theo: "Đúng vậy, chuyện này là giả, là có người gày bẫy!"
Đang tiếc mọi người đều không phải đồ ngốc, cơ bản không ai tin bọn nó.

Giọng nói vẫn còn tiếp, tiếng nói của bà Tống cũng xuất hiện trong đó, dạy đôi song sinh làm sao để khiến cha Tống ghét bỏ Tống Oanh Thời, bởi vì thái độ đối đãi với con cái của ông luôn công bằng, chỉ cần ông ghét bỏ Tống Oanh Thời thì tài sản hai đứa được chia trong tương lai sẽ càng nhiều hơn, tất cả mọi thứ trong nhà này đều sẽ là của tụi nó.

Mặt của bà Tống cũng tái mét.

Suy cho cùng thì đôi song sinh chỉ mới học lớp 8, đặc biệt từ trước tới nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, bị người khác đối xử như vậy cuối cùng không chịu nổi nữa, trực tiếp hoảng loạn chạy khỏi sân khấu.

Lúc bóng người vừa khuất còn có thể nghe được tiếng em gái thét lên: "Âm thanh làm ăn kiểu gì vậy, tại sao lại phát thứ không liên quan!"
Phụ trách âm thanh ngồi xổm trong WC, vờ như không nghe thấy.

Những người khác cũng làm như mất khả năng nghe nói, yên lặng nhìn bọn nó chạy ra ngoài.

Không phải lỗi tại cậu ta, lão đại cấp 2 đã âm thầm dặn trước, có người muốn thừa dịp này đối phó cặp song sinh kia.

Lão đại là người trong vòng, có thể khiến y chạy vặt một chuyến thì người đứng sau chắc chắn không đơn giản, mà đôi song sinh này vừa mới chuyển tới, nhà mở một cái công ty nhỏ, nên làm sao vào được đây thì vừa nhìn đã hiểu rồi.

Hơn nữa em gái Tống còn cực kỳ biết ra vẻ ngây thơ yếu đuối, rất nhiều nữ sinh trong lớp đều không ưa cô ta, có thể nhìn cô ta gặp chuyện xui xẻo thì mấy cô đều cực kỳ thích chí.

Cho nên không chỉ có phụ trách âm thanh, ngay cả kịch bản vở kịch này cũng là do bọn họ cố tình lựa chọn, chính là vì khiến người xem cảm động trước, sau đó mới thấy rõ được bộ mặt thật của hai đứa kia.

Nếu không hai chị em không hề nổi bật lại vừa mới chuyển tới lấy tư cách gì để đóng vai chính chứ?
Phần biểu diễn của lễ hội trường cơ bản đều có lãnh đạo tới xem.

Học sinh mặc kệ không quan tâm nên giáo viên phải tự mình tiến lên, trên đường còn bị học trò cố ý chắn đường một lát, chờ tới khi ông chạy đến nơi thì những thứ cần phát cơ bản đều đã được phát hết rồi.

Bởi chỉ là trò chuyện mà thôi, nói qua nói lại, trong hơn một phút đã nói được không ít chuyện.

Ghi âm bụp phát bị ấn tắt, khán phòng im lặng trong chốc lát rồi nháy mắt nổ tung.

Vị phụ huynh vừa trò chuyện vui vẻ cùng bà Tống không thèm nhìn bà thêm cái nào, cha Tống nghe thấy những tiếng xì xầm quanh mình, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.


Bà Tống vốn đang hoảng loạn thấy vậy càng sợ hãi hơn, vội đuổi theo, nhìn sắc mặt cha Tống xong lại không dám mở miệng hay bắt lấy tay ông.

Sợ hãi không yên chạy theo ông một lát bà mới nhớ tới hai đứa con của mình, nhanh chóng chạy qua một bên gọi điện cho bọn nó, kết quả chỉ có con trai bắt máy còn con gái đợi thật lâu cũng không được đáp lại.

Bà nhìn tình hình này của cha Tống thì biết không nên vội vàng chạy ra trước mặt ông, liền cùng con trai đi tìm con gái, sau đó gọi một cú điện thoại cho Tống Oanh Thời.

Lương Cảnh Tu đang ở cùng với Tống Oanh Thời, liếc thấy tên người gọi trên điện thoại cô, cười tủm tỉm nói: "Muốn mắng thì cứ việc mắng, nếu muốn chọc tức bà ta thì cậu cứ giả khóc là được."
Tống Oanh Thời hiểu được trong chớp mắt.

Trước kia nhiều lần đều là cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước mặt cha mình, hiện giờ cũng muốn cho bọn họ biết được cảm giác này, không cần nghĩ đã chọn cách sau, bắt máy: "Alo?"
Lần đầu tiên bà Tống xé xuống vẻ ngoài dịu dàng hiền thục với cô, giận dữ nói: "Chuyện này do mày làm đúng không?"
Hôm nay Tống Oanh Thời vốn đã thấy ấm ức, nhập vai cực kỳ nhanh, nức nở nói: "Không phải, những chuyện nói trong đó là thật hết đúng không? Mấy người thật sự muốn hại đời tôi sao?"
Bà Tống bỗng dưng nghẹn lời, nghĩ tới chuyện có thể để cô giúp bà ta khuyên cha Tống, thái độ thức thì thay đổi 180 độ, đáng tiếc vừa mới giải thích hai câu bên kia lấy lý do quá đau lòng mà cúp máy, khiến bà ta giận tới muốn đi tát con ranh kia mấy cái.

Tống Oanh Thời cúp máy, nhìn Lương Cảnh Tu.

Lương Cảnh Tu cười nói: "Thấy sướng lắm đúng không?"
Tống Oanh Thời mấp máy môi, cuối cùng không nhịn nữa cười thành tiếng.

Chu Lê hơi ngạc nhiên nhìn bọn họ, đến gần Quý Thiếu Yến nhỏ giọng nhiều chuyện: "Đản, cậu có thấy hai người họ hơi mờ ám không?"
Hoặc là cậu nói nguyên Đản Đản, hoặc là gọi A Yến, tại sao lại kêu đúng một từ như vậy hả?
Quý Thiếu Yến dịu dàng nhìn cậu: "Kêu lại xem."
Chu Lê: "A Yến."
Quý Thiếu Yến ừ một tiếng, nói: "Ở bên nhau càng tốt, đỡ cho cậu ngày nào cũng nhớ thương cô ấy."
Chu Lê: "Tôi không có mà."
Cậu vừa định giải thích mấy câu đột nhiên nghe thấy đằng trước truyền tới một giọng nói chói tai đang gọi tên Tống Oanh Thời.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, thấy em gái Tống vọt lại đây.

Nhị ca trước kia đã từng gặp cô ả, không ngờ cô ả có thể độc ác tới mức đó, sợ ả lại gây chuyện nên kéo đám đàn em tới ngăn lại.

Em gái Tống cũng nhận ra y, giận dữ nói: "Tránh ra!"
Nhị ca: "Không được, cô có chuyện gì thì cứ đứng đây nói."
Em gái điên cuồng đẩy mạnh mấy cái nhưng không hề có tác dụng, thấy Tống Oanh Thời lạnh lùng nhìn mình càng điên lên thêm, mắng: "Tiện nhân, đi tới đâu cũng dụ dỗ người khác, mày đã lăn giường với đám này rồi đúng không, nếu không thì làm sao bọn họ lại bảo vệ mày như vậy!"
Sắc mặt Lương Cảnh Tu sa sầm, Tống Oanh Thời giận dữ muốn đi lên đánh ả ta, còn đám đàn em đều thấy rất ngạc nhiên.

Nhị ca: "Đm đừng nói bậy, cô ấy là anh em của tụi tao!"
Mấy đứa đàn em còn lại: "Đúng vậy, đại ca của tụi này đã nhận cô ấy làm anh em, cô ấy chính là anh em tốt của tụi này!"
"Đã là anh em thì đương nhiên phải đặt nghĩa khí lên trên hết, anh em gặp nạn tụi này dĩ nhiên sẽ giúp!"
Chu Lê: "..."
Tống Oanh Thời: "..."
Mọi người: "..."
"Tụi mày lừa ai!" Giọng nói của em gái Tống ngày càng chát chúa khó nghe, "Nếu không phải tụi mày thì đại ca tụi mày cũng bị nó tằng tịu tới, anh em cái chó gì!"
Đám đàn em nổi nóng: "Mày biến, đại ca tụi tao đã có người yêu rồi!"
Chị dâu trước kia hiện giờ là anh em, anh em trước kia hiện giờ là chị dâu, vậy mà bọn nó vẫn phân biệt được rạch ròi!
Em gái Tống cơ bản không thèm nghe, nhất quyết muốn tính sổ với Tống Oanh Thời.


Thấy không đẩy được đám người ra, ả ta bắt đầu tiếp tục mắng chửi, càng mắng càng khó nghe, trước lúc Tống Oanh Thời sắp không nhịn nổi, em gái đột ngột bị người khác kéo mạnh qua một bên, ngay sau đó là một tiếng bốp vang dội, ả ta bị tát thẳng mặt.

Cha Tống vốn đang định đi tìm Tống Oanh Thời.

Dạo này cô có nói với ông mấy lần nhưng ông lại không xem đó là chuyện lớn, lúc này càng nghĩ càng thấy có lỗi nên muốn đi tìm con gái lớn xin lỗi, kết quả không đợi ông gọi điện đã thấy bên này ồn ào, vừa hay nghe được đống lời kia.

Ông sầm mặt nhìn con gái nhỏ, nói: "Câm miệng."
Cùng lúc đó, bà Tống và con trai cũng tìm được chỗ này.

Hai người nhanh chóng đi tới đứng cạnh em gái Tống, bà Tống lập tức khóc rống lên nói đều là lỗi của mình, hiện trường cực kỳ náo nhiệt.

Chỗ này tuy chỉ là một góc nhỏ trong khuôn viên, nhưng khi âm thanh được truyền ra thì cũng thu hút kha khá người tiến lại, bọn họ biết là nên về nhà đóng cửa giải quyết chuyện này với nhau.

Quý Thiếu Yến đối với mấy thứ này không có chút hứng thú nào, hắn chỉ biết một khi làm to chuyện lên thì phụ huynh trong nhà sẽ không ai muốn con mình học chung với loại người độc địa như vậy, hai chị em nhà họ Tống chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở lại Minh Anh nữa.

Hắn nhìn Chu Lê: "Xem đủ chưa?"
Khi Chu Lê nghe được cha Tống nói một câu "về nhà", liền đáp: "Không xem nữa, đi thôi, tới chỗ khác dạo."
Quý Thiếu Yến nắm tay cậu, đi qua mấy sạp hàng đặc sắc bên kia.

Buổi sáng bọn họ mới chỉ đi dạo được một nửa đã đi ăn cơm, sau khi ăn xong thì bận hóng "món quà lớn" của Lương Cảnh Tu, phân nửa còn lại vẫn chưa kịp xem.

Chu Lê nhìn quanh một vòng: "Bên này đã đi rồi mà."
Quý Thiếu Yến: "Có vài lớp đưa ra ý tưởng độc đáo, đồ của buổi sáng và buổi chiều sẽ không giống nhau."
Chu Lê ngạc nhiên: "Thật sao?"
Quý Thiếu Yến gật đầu.

Chu Lê: "Vậy lớp của cậu thì sao?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Lớp tôi ngày mai đồ sẽ khác hôm nay."
Chu Lê: "Ngày mai là thứ gì?"
"Ngày mai lớp tôi bán đồ trang trí," Quý Thiếu Yến cười nói, "Đều là đồ người khác bỏ vào tủ của tôi, để ở trong lớp không ai dùng nên nhất trí mỗi năm nhân lễ hội trường sẽ xử lý hết, bởi vì giá rất rẻ nên bán cũng nhanh."
Chu Lê trầm mặc mấy giây: "Vậy ngày mai chúng ta tới xem nữa nhé."
Quý Thiếu Yến cực kỳ sung sướng: "Muốn xem thử người khác tặng gì cho tôi sao?"
Chu Lê tự tâng bốc: "Nghĩ cũng biết bọn họ không thể nào sáng tạo bằng tôi rồi."
Quý Thiếu Yến cười cười, chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Quý Thiên Dương đằng trước.

Gã vẫn đang diễn như thường ngày, cà lơ phất phơ đứng trước một quầy hàng, cầm cái hộp nhỏ mở ra nhìn ngó, bỏ xuống xong lại cầm tiếp cái khác lên nhìn, mất hứng bỏ xuống tiếp rồi đi sang quầy kế bên.

Chu Lê thấy dường như gã đang cực kỳ cẩn thận xem đồ, định buông tay Quý Thiếu Yến đi qua gọi thử.

Quý Thiếu Yến cũng thấy Quý Thiên Dương nhìn ngó từng quầy từng quầy hàng như vậy có hơi cẩn thận quá mức, đúng lúc giữ chặt tay Chu Lê lại, muốn nhìn tiếp xem sao.

Đáng tiếc Quý Thiên Dương quá nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, chạy sang chào hỏi ngay: "Anh, anh Chu."

Chu Lê cười nói: "Là cậu à?"
Quý Thiên Dương: "Vâng, em rảnh rỗi không có gì làm nên muốn đi dạo một lát, vở kịch buổi sáng em có xem, lớp của anh thật sự làm rất hay."
Chu Lê không muốn nói tới chuyện buổi sáng, đáp: "Quá khen rồi."
Quý Thiên Dương: "Thật đó, trên diễn đàn cũng có bài về lớp mấy anh."
Chu Lê bỗng dưng tò mò, đăng nhập diễn đàn trường xem thử, phát hiện ngoại trừ drama nhà họ Tống ra thì thật sự phần lớn post đều nói về lớp cậu.

Cảnh cậu và Quý Thiếu Yến nhìn nhau còn được chụp lại, hơn nữa kỹ thuật của người chụp ảnh không tệ, nhìn vào đã thấy cực kỳ thơ mộng, phía đưới có mấy fan não tàn nhao nhao bình luận một câu "Tôi ổn."
Cậu nhìn ánh mắt chính mình nhìn Quý Thiếu Yến trong đó, nao nao cõi lòng.

Ánh mắt kia thật chăm chú, đáy mắt như chứa đầy mảnh vụn ánh sáng, gần như giống hệt ánh mắt mà Quý Thiếu Yến nhìn cậu.

Quý Thiếu Yến thấy cậu đứng yên nhìn chằm chằm điện thoại, hỏi: "Viết gì vậy?"
Chu Lê liền đưa ảnh chụp cho hắn xem, đáp: "Tôi định in thành poster dán trong nhà, cậu thấy sao?"
Quý Thiếu Yến im lặng một lát: "Được, cho tôi một tấm nữa."
Chu Lê: "Còn có tấm cậu làm ma cà rồng kia."
Quý Thiếu Yến: "Cái đó thì tôi không cần."
Hắn ngưng một lát, mỉm cười nhìn Chu Lê, "Nhưng cậu có thể chụp cho tôi một album ảnh."
Chu Lê rất thoải mái: "Vậy tụi mình chụp cùng nhau nhé."
Quý - bỗng dưng biến thành người tàng hình - Thiên Dương yên lặng nhìn hai người, cảm thấy mình biến được rồi, liền mở miệng chào tạm biệt rồi quay đầu đi mất.

Chu Lê còn đang lướt diễn đàn, nhanh chóng thấy một đường link bảo rằng trong đó còn có nhiều ảnh hơn liền nhấp vào, thấy thông tin xác nhận yêu cầu điền sinh nhật Quý Thiếu Yến thì hiểu ngay đây là group fans.

Vì vậy cậu đăng ký một acc nhỏ, lấy tên "Tiểu Manh Manh", dùng acc này xin vào.

Cậu được duyệt vào rất nhanh, trong nhóm một loạt người tung bông chào mừng, hỏi thăm cậu có phải fans Quý thiếu không, Chu Lê không hề thấy áp lực tí nào, cười gõ chữ.

Tiểu Manh Manh: "Vâng, em thích Quý thiếu nhất.

[vui vẻ]
Người nhà số 1 của Yến: Chào người mới, đa số người ở đây đều là fan lý trí, không phải cái dạng đi phá rối tình cảm của người khác, càng không được cãi nhau, nếu không sẽ bị đá ra.

Tiểu Manh Manh: Hiểu ạ.

[ngoan ngoãn]
Người nhà số 2 của Quý: Hôm nay có mấy người mới vào, đều là bị giá trị nhan sắc hấp dẫn tới, chồng mị thật xuất sắc.

Tiểu Manh Manh: Anh ấy đã có người yêu rồi, gọi chồng hình như không hay lắm á?
Người giấu tên: Thì lén gọi thôi mà, sao lại nghiêm túc thế.

Năm ánh sáng: Tôi thấy rằng bọn họ sẽ không bền.

Tiểu Manh Manh: Nhưng em nghe nói bọn họ sắp đính hôn rồi á.

Một câu khiến người trong nhóm nổ tung.

Có vài người chỉ xem Quý Thiếu Yến như thần tượng thôi, có vài người là fan nhan sắc, cũng có một số ít người yêu thầm Quý Thiếu Yến, cho nên hai nhóm người trước cũng chỉ ngạc nhiên một chút, còn nhóm sau sắp phát điên rồi, nhảy xồ ra đòi Chu Lê đưa bằng chứng cho họ.

Tiểu Manh Manh: Em nghe Tam ca nói.

Tiểu Manh Manh: Vậy như này nhé, để em giúp mọi người hỏi lại thử xem.

Chu Lê nói là làm liền, mở Wechat ra chọt Trịnh Tam.


Chu Lê: Tam thiếu, nhờ chút.

Trịnh Tam: Nói.

Chu Lê: Lát nữa tôi dùng acc nhỏ add cậu, tên là Manh Manh, sau khi add nhau tụi mình gửi vài cái meme hỏi thăm qua lại để trôi cái thông báo "Hai người đã là bạn của nhau" đi, sau đó tôi gọi cậu Tam ca, cậu gọi tôi là Manh muội nhé.

Trịnh Tam:...!
Chu Lê: Sau đó thì tôi hỏi cậu có phải Chu thiếu và Quý thiếu sắp đính hôn rồi không, cậu trả lời đúng là định như vậy.

Trịnh Tam: Cái quỷ gì vậy?
Chu Lê hai ba câu giải thích ngắn gọn.

Trịnh Tam cảm thấy chuyện này khiến liêm sỉ chả còn tí nào, lại bay luôn danh dự của bản thân, nói gì cũng không chịu làm.

Chu Lê bất đắc dĩ lắm mới nhắn thêm một tin.

Chu Lê: Xem ra đã tới lúc để Tiểu Văn biết thật ra cậu rất để ý cậu ta rồi.

Trịnh Tam: Quay lại đây!
Chu Lê:?
Trịnh Tam: Hai người định đính hôn thật à?
Chu Lê: Chưa biết nữa, nhưng nếu mọi chuyện bể ra thì tôi sẽ gánh hết trách nhiệm, không liên quan gì tới cậu.

Trịnh Tam: Được, cậu add đi.

Chu Lê toại nguyện, kéo xong lịch sử trò chuyện rồi chụp lại màn hình gửi vào nhóm.

Trong nhóm lập tức nổ tung thêm lần nữa, Chu Lê nhân dịp này dạy bảo bọn họ sau này đừng bịa chuyện người ta không bền lâu nữa, cứ tự lừa mình dối người như vậy thì có gì thú vị chứ?
Trong nhóm không quan tâm tới cậu, tiếp tục khóc than.

Chu Lê nhìn thêm mấy lần, tìm được ảnh chụp của mấy fan lý trí, cảm thấy hài lòng tắt điện thoại.

Cậu cùng với Quý Thiếu Yến dạo một vòng quanh trường, cuối cùng đi vào một quán kem nhỏ trông rất có tiếng nghỉ chân.

Chỗ này là do học sinh lớp 12 mở, bọn họ mua hai cái máy làm kem tươi, nguyên liệu được lựa chọn cẩn thận, xem chừng bán tới cuối mùa cũng chưa hoàn vốn lại nổi, nhưng mà người ta giàu, người tới ăn cũng thấy thật vui vẻ.

Quý Thiếu Yến để Chu Lê ngồi xuống còn mình thì đi mua kem cho cậu.

Đàn chị coi quầy vừa hay là người trong nhóm, đưa cho hắn hai cây kem ốc quế xong thì nhất thời không nhịn nổi, cười nói: "Nghe nói Quý thiếu và Chu thiếu sắp đính hôn, chúc mừng nhé."
Quý Thiếu Yến khẽ nhướng mày: "Nghe ai nói vậy?"
Đàn chị ngượng ngùng: "Thì...!nghe chút tin đồn."
Quý Thiếu Yến ngẫm nghĩ: "Nghe thấy lúc nào?"
Đàn chị: "Hôm nay."
Quý Thiếu Yến cười nói: "Ừm, cảm ơn."
Hắn cầm hai cây kem ốc quế trở về chỗ ngồi, đưa Chu Lê một cây, nhìn chằm chằm cậu rồi cười tới cực kỳ dịu dàng.

Chu Lê: "Làm sao vậy?"
Quý Thiếu Yến cười đáp: "Không có gì, tự dưng hay tin mình sắp đính hôn nên thấy hơi vui vui."
Chu Lê: "..."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Cậu xem, chúng ta nên chọn ngày nào thì hợp đây nhở?.


Bình luận

Truyện đang đọc