THÁNG NGÀY GIỮ MẠNG BÊN NGƯỜI HUSKY



Quý Thiếu Yến từng thử tưởng tượng ra hình ảnh của ba ngày sau.
Có thể là hai người ngồi đối diện ở quán cà phê trong trường học, nghe tiếng nhạc du dương; có thể là trong tiểu khu yên tĩnh, Chu Lê đẩy hắn dạo bước dưới ánh hoàng hôn; cũng có thể giống như khi hắn đưa Chu Lê về nhà, hai người ngồi trên xe nói chuyện phiếm; hoặc không làm gì cả mà cứ để thời gian trôi qua, Chu Lê đơn giản gửi cho hắn một tin nhắn trên Wechat.
Mà không phải như bây giờ.
Ánh mắt trời chói chang, cả đám người nói cười huyên náo, bên kia còn có mấy người đang chụp lén hắn.
- Ở trong hoàn cảnh hắn không thể tượng tưởng nổi, ngay cả lời mở đầu lót đường cũng không thèm nói, bỗng dưng bất ngờ ném cho hắn một câu như vậy.
Vậy thì cũng thôi đi, còn ném xong rồi bỏ hắn lại chạy mất.
Quý Thiếu Yến đen mặt nhìn chằm chằm ngốc bạch ngọt trong sân, hận không thể nhìn ra một cái lỗ trên người cậu.
Chu Lê cảm nhận được ánh mắt hắn, biết tâm trạng hắn đang kích động nhưng xung quanh nhiều người như kia, thật sự không thích hợp nói chuyện mà, liền bớt chút thời gian cười với hắn, sau đó tập trung chơi bóng tiếp.
Quý Thiếu Yến: "..."
Haiz, ngốc bạch ngọt từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, hắn cũng thấy quen rồi.
Ít nhất người ta cũng chịu đồng ý, không nên đòi hỏi thêm nữa...!Quý đại thiếu nghĩ tới đây thì tâm trạng lập tức tốt lên, từ giây phút này trở đi Chu Lê chính là của hắn.
Phàm là người thì đều thích xem náo nhiệt, đi ngang qua thấy bên này đông người nên nhịn không được ghé vào xem.

Có người nhìn một cái rồi đi, có người tinh mắt phát hiện ra giáo thảo, có người tò mò muốn xem trận đấu một chút, vì vậy dần dần lại có một đống người vây quanh sân.
Nam sinh trong sân càng thêm phấn khởi, càng thêm cố sức, dường như đã vượt qua giới hạn của người bình thường, chờ tới khi Quý Thiếu Yến bảo họ ngừng lại cả bọn đều cảm thấy chưa đã ghiền, nói: "Còn mười phút nữa mới vào học mà."
Quý Thiếu Yến: "Nên nghỉ ngơi một lúc rồi hẳn vào học chứ."
Mấy người không ai dám cãi lại, hẹn ngày mai lại chơi tiếp.
Có một nam sinh trong đó đang lau mồ hôi, đọc tin nhắn trong điện thoại xong nhìn Chu Lê trêu chọc: "Vẫn là Chu thiếu của chúng ta có sức hút, bạn học nữ trong lớp muốn nhờ tôi xin Wechat của cậu đây nè, cho không?"
Mấy nam sinh khác cùng kéo dài giọng ồ lên, nhìn về phía Chu Lê.
Có mấy nữ sinh đứng gần đó cũng đang nhìn lại đây.
Các cô hôm nay bỗng dưng phát hiện ra một chuyện, học sinh chuyển trường đẹp trai xán lạn này chính là nhị thiếu gia hàng thật nhà họ Chu, thật sự cũng trâu bò lắm đó, đặc biệt người ta vừa chuyển trường qua đây không quen biết ai, lúc này không theo đuổi thì đợi lúc nào chớ?
Chu Lê: "Không cho, tôi có người yêu rồi."
Quý Thiếu Yến nháy mắt không nhịn được nữa, khóe miệng khẽ cong lên.
Những người khác đầu cực kỳ ngạc nhiên, vì trước đó một tí tin tức cũng không nghe được mà.

Có mấy nam sinh tò mò, vừa định hỏi thử là ai đã thấy một nữ sinh chạy tới trước mặt bọn họ.
Nữ sinh mặc đồng phục cấp hai, mặt mũi đáng yêu, cầm đồ uống đưa về phía trước, tinh nghịch cười nói cùng Chu Lê: "Em đã sớm biết anh là bạn trai của chị em mà, anh còn nhớ em không? Lúc bà nội em qua đời anh có tới nhà em đó, chào-anh-rể-ạ ~"
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Cả đống người: "..."
Tin tức sao lại đồn dập ập tới thể nhờ?
Nam sinh bên cạnh hoàn hồn lại, theo bản năng hỏi: "Chị của em là ai?"
Chu Lê thấy con nhóc này lại muốn mở miệng, giành nói trước: "Tôi với chị của cô ta chỉ là bạn bè bình thường."
Cậu mỉm cười nhìn nữ sinh, "Lần trước anh tới nhà em là vì có việc, đừng nói bậy, không tốt cho danh dự của chị em."
Nữ sinh ngẩn ra, ngay sau đó ngượng ngùng cười cười: "Đàn anh thật xin lỗi, là do em hiểu lầm, vừa nãy em nghe mấy anh nói chuyện lại nhớ anh từng tới nhà em, còn tưởng anh là bạn trai của chị em, đồ uống này xem như quà xin lỗi của em nhé."
Chu Lê nói: "Không cần đâu."

Nói xong cậu cũng không thèm nhìn cô ta nữa, đẩy Quý Thiếu Yến đi mất.
Em gái này của Tống Oanh Thời không chỉ có tính đố kỵ cực kỳ cao mà còn rất thâm độc.

Chắc chắn cô ta biết được thân phận của cậu nên mới đi qua bên này, ngoài miệng gọi anh rể nhưng không chừng trong lòng lại đang tìm cách bám lấy cậu, cậu không hề muốn dính dáng với cô ta một chút nào.
Quần chúng vây xem không thấy không có drama để hít nữa, lục tục giải tán.
Chu Lê nghe Quý Thiếu Yến nói câu "Đi chậm một chút", nhìn nhìn mấy người đang đi cùng đường, biết hắn đang muốn tìm một chỗ yên tĩnh liền vòng sang đường khác, định dạo một vòng rồi mới về lớp.
Người chướng mắt nhanh chóng biến mất hết, Quý Thiếu Yến cực kỳ hài lòng.
Đương nhiên hắn không ngớ ngẩn tới nỗi bảo Chu Lê lặp lại lần nữa, hoặc hỏi xem cậu có cần suy nghĩ kỹ lại không gì gì đấy, dù sao Chu Lê cũng đã nói ra rồi, cứ chốt như vậy đi.
Hắn hỏi: "Đó là em gái Tống Oanh Thời đúng không?"
Chu Lê: "Vừa nhìn đã biết là không phải người biết an phận chứ gì?"
Quý Thiếu Yến ừ một tiếng: "Chuyện này cậu không cần phải xen vào, tôi giao cho Lương Cảnh Tu rồi."
Chu Lê thầm nghĩ chắc Lương Cảnh Tu cũng đáng tin, lại ừ một tiếng.
Quý Thiếu Yến không nhìn thấy cậu, trong lòng hơi ngứa ngáy, thấy xung quanh không có ai liền bảo cậu dừng bước, ấn xe lăn quay lại, mỉm cười nhìn cậu.
Ánh mắt kia không dịu dàng bình lặng như thường ngày, cũng không điên cuồng tràn ngập lạnh lẽo như ngày hôm đó, mà như đang lấp lánh vụn ánh sáng, chỉ chứa mỗi mình cậu.
Chu Lê bỗng dưng bị nhìn tới ngại ngùng, hỏi: "Sao vậy?"
Quý Thiếu Yến nói: "Cậu muốn công khai không?"
Chu Lê đáp: "Tôi sao cũng được, tùy cậu thôi."
Quý Thiếu Yến nhắc cậu: "Nếu công khai thì người nhìn chằm chằm cậu trong thời gian tới chắc chắn sẽ tăng lên."
Chu Lê: "Tôi hiểu mà."
Quý Thiếu Yến quá nổi tiếng ở Minh Anh, fan não tàng quá đông, sau khi công khai em rằng cậu sẽ trở tấm bia cho tất cả chỉ trích.
Nhưng khẳng định sẽ không ai dám đi tới trước mặt cậu bảo cậu tránh xa Quý Thiếu Yến, cơ bản đều lén lút làm ít chuyện, cậu cảm thấy không thành vấn đề gì hết, có lẽ còn có thể dùng để giải trí nữa kìa.
Quý Thiếu Yến nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, ngẫm lại tính cách cậu cũng cảm thấy không thành vấn đề, liền yên tâm.
Hai người tâm sự thêm mấy câu rồi nhanh chóng trở về khu dạy học.

Lúc này, tin "Chu Lê có người yêu" và "Chị gái của nữ sinh kia là Tống Oanh Thời" đều đã được truyền ra.

Mọi người đều rất tò mò bọn họ đang lén lút yêu đương hay thật sự đối tượng của Chu Lê là người khác.
Trịnh Tam cực kỳ hớn hở xông vào nhóm chat.
Trịnh Tam: Ha ha ha ha ai thua thì tự giác chút đi ha.
Lưu Tiểu Duy: Còn chưa xác định người yêu của cậu ấy là ai đâu đó.
Điềm Điềm: Đúng vậy, lời từ miệng cậu ấy có câu nào thật đâu, khéo là gạt mọi người thôi á.
Lưu Tiểu Duy: Còn nữa Tam thiếu, cậu còn nhớ ảnh cap màn hình của cậu không?
Trịnh Tam: Hở, ảnh gì?
Lưu Tiểu Duy: Trong game đó, Chu Lê nói bản thân cậu ấy là giáo thảo nên không muốn khiến người khác đau lòng, muốn độc thân cả đời, lúc đó cậu còn cap lại mà.
Điềm Điềm: Đúng á, tớ thấy cậu ấy đang gạt người ta thôi.
Trịnh Tam: Được rồi, tôi qua nhóm lớn hỏi thử vậy.

Nhóm lớn này chính là nhóm chat chung của tất cả nhị đại bọn họ.
Trịnh Tam nói là làm liền, tag Chu Lê vào hỏi: Người yêu của cậu là ai vậy Chu Thiếu ới, hôm nào hẹn ra cho cả nhà nhìn thử với.

.

ngôn tình hoàn
Chu Lê mới rửa tay xong đang thong thả về lại phòng học, vừa ngồi vào chỗ đã thấy tin nhắn này, lập tức thoải mái trả lời: Khỏi cần hôm nào, hiện tại sẽ nói cho mấy người biết luôn.
Người trong nhóm im lặng vây xem, lập tức bị cậu đập tới trồi lên.
Cảnh thiếu: Ù ôi ~
Tuyền tỷ: Nhanh.
Quý nhị: Nhanh nhanh nhanh.
Trịnh Tam: Đúng là Chu thiếu thoải mái, tới luôn đê, cậu kéo người vào nhóm cũng được luôn.
Lưu Tiểu Duy: Là người ở trong nhóm nào sao?
Điềm Điềm: Lần này cậu không lừa tụi tôi chứ?
Chu Lê nhác thấy giáo viên đã vào lớp, đứng dậy chào rồi mới nhìn đống tin nhắn spam này, cười cười gõ chữ.
Chu Lê: Không gạt mọi người thiệt, loại chuyện này giáo thảo chúng tôi từ trước tới giờ không biết đùa.
Chu Lê: Nè, giới thiếu với mọi người bạn trai tôi, Quý thiếu, là cậu ấy đó.
Quý thiếu: [mỉm cười]
Trong nhóm lặng ngắt hai giây, sau đóng lập tức bùng nổ.
Trừ Cảnh thiếu, Nhan thiếu và Chu Lộ Văn chúc mừng ra, mấy người còn lại đều hết cả hồn, có mấy người thậm chí còn kêu to ngay trong lớp, đang bị giáo viên và bạn học dùng ánh mắt tổng sỉ vả.
Trịnh Tam: Đm nếu cậu coi tôi là anh em thì đừng có mà gạt tôi!
Chu Lê: Tôi là anh em của cậu mà, gạt cậu làm gì chớ.
Lưu Tiểu Duy: Ha ha ha ha ha ha chúc mừng Quý thiếu cùng Chu thiếu!
Điềm Điềm: Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc nhé!
Trịnh Tam: [hình ảnh] cậu mẹ nó không phải nói mình không muốn yêu đương sao? Ngay cả một tháng còn chưa qua được luôn đó!
Chu Lê: Nói như nào nhỉ, tình yêu tới nhanh như cuồng phong bão tố vậy ó.
Trịnh Tam:...
Nhóm lớn nổ tanh bành, nhóm nhỏ cũng không kém phần long trọng.
Lưu Tiểu Duy và Đường Tử Hân đã bắt đầu tấn công Trịnh Tam, bảo y đi tỏ tình với Chu Lộ Văn.

Con người Trịnh tam thiếu có một ưu điểm chính là đã đánh cược thì sẽ chấp nhận chịu thua, liên tiếp bị dồn ép lập tức nổi giận.
Trịnh Tam: Đi thì đi, ông đây tan học đi liền luôn!
Lưu Tiểu Duy: Không được, vậy thì bọn tớ không xem được.
Trịnh Tam: Không phải mấy người đi theo là được rồi sao?
Điềm Điềm: Như vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ biết được đang chơi thật hay thách, không vui gì hết.

Lưu Tiểu Duy: Đúng á, tới tỏ tình với cậu ta trong khi cậu ta không hay biết gì, cậu không muốn đoán xem cậu ta sẽ phản ứng ra sao à?
Trịnh Tam: Không muốn!
Nhưng người thắng cuộc thì muốn.
Dưới sự bỏ phiếu của quần chúng, cuối cùng cũng thành công khuyên được Trịnh Tam, quyết định tìm chỗ đặt máy quay trước sau đó mở video call, bọn họ ngồi bên kia xem y tỏ tình.
Trịnh Tam cực kỳ khó chịu, thoát nhóm chat nằm bò lên bàn.
Chỉ trong vòng một tiết học, chuyện của Quý Thiếu Yến và Chu Lê bay từ nhóm chat này sang nhóm chat khác, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, chờ tới lúc tan học thì toàn bộ người của khối 11 đều đã biết tin.
Tâm tình của Quý Thiếu Yến rất sung sướng, ấn xe lăn, công khai mà chạy đi tìm Chu Lê.
Fan não trơ mắt ra nhìn, không thể chấp nhận nổi sự thật.
Nhóm nhị đại không có tâm trạng đi chú ý tới chuyện này, tan học liền tụm lại với nhau, mau chóng tìm được một góc gần cửa sổ trong hành lang ở giữa khu nghỉ ngơi, chỗ này có cái bồn hoa, vừa vặn có thể đặt máy.
Bọn họ thành thạo lấy băng dính cố định góc máy, dọn dẹp xong mới rời đi.
Vì vậy Trịnh Tam đen mặt kéo Chu Lộ Văn ra đây.
Chu Lộ Văn hơi ngạc nhiên khi thấy y chủ động tới tìm mình, hỏi: "Có chuyện gì?"
Trịnh Tam nghẹn lời mất một lúc, cứng rắn nhả ra mấy từ: "...Tôi thích cậu."
Vẻ mặt Chu Lộ Văn vẫn không thay đổi, an tĩnh mà lại chăm chú nhìn y.
Mặt Trịnh Tam càng đen: "Cậu phản ứng tí gì đi chứ!"
Chu Lộ Văn: "Xin lỗi như mắt tôi hơi kém, nên tôi không nhìn ra được."
Đám người Lưu Tiểu Duy che miệng, nín cười muốn chết lên chết xuống, sợ lọt ra tiếng bị Chu nhị nghe được.
Trịnh Tam nổi giận đùng đùng: "Cần cậu nhìn ra hay không ra à, phản ứng cái cho tôi coi!"
Chu Lộ Văn nhìn một vòng xung quanh, tinh mắt thấy được điện thoại di động, hiểu ra: "Hiểu rồi, thật hay thách."
Trịnh Tam: "..."
Đám người Lưu Tiểu Duy: "..."
Chu Lộ Văn nhìn Trịnh Tam, tốt tính hỏi: "Nhất định tôi phải phản ứng lại thì mới được tính là qua cửa sao?"
Trịnh Tam ngẩn ra, chần chừ nói: "Hình như...!cũng không có."
Chu Lộ Văn: "Vậy tới đây là được rồi đúng không?"
Trịnh Tam sâu sắc cảm thấy quá hợp lý, mình cậu ta rời đi, bỗng nhiên lại phát hiện tên nhãi này thật ra cũng không...!không quá đáng ghét nhỉ.
Chu Lộ Văn hoàn toàn không biết mình vừa được phát thẻ người tốt.
Cậu ta thành thật trở về lớp, tan học đi tìm Chu Lê, hỏi cậu đi với Quý Thiếu Yến hay muốn cùng cậu ta đi thăm đám đàn em.
Quý Thiếu Yến tính không hề sai, chỉ cần Chu Lộ Văn xen vào thì sẽ lo tới cùng, hôm nay là ngày đầu tiên đám đàn em đi làm, cậu ta liền muốn đi qua xem thử.
Chu Lê vừa nói chuyện điện thoại với bọn nó xong.
Đám nhãi kia tuy rằng đang cười nhưng cậu có thể tinh ý nhận ra được sự sượng trân trong đó, lập tức hơi sung sướng, thầm nghĩ lần này cả bọn sẽ học được một bài học.
Cậu đã hẹn cùng về nhà với Quý Thiếu Yến rồi, liền nói: "Không đi, cậu đi đi."
Ngừng một lát, cậu nói thêm, "Cậu cứ nói với bọn nó tôi phải tranh thủ học hành, cố gắng cho bằng bạn bằng bè, hôm khác sẽ đi thăm tụi nó."
Chu Lộ Văn nghe xong liền hiểu, cười đồng ý.
Chu Lê chạy đi tìm Quý Thiếu Yến, đẩy hắn ra cổng trường lại phát hiện không nhìn thấy Quý Thiên Dương, hỏi: "Em cậu đâu?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Nó đi hẹn hò với bạn gái rồi."
Chu Lê liếc hắn một cái: "Thật chứ?"
Quý Thiếu Yến hiểu ý nói: "Tôi nói với nó hôm nay muốn về với cậu, khuyên nó nên bớt chút thì giờ ở cùng bạn gái, nên nó liền quyết định đi ngay hôm nay."
Chu Lê đã biết làm sao có thể trùng hợp như vậy được, bình tĩnh ừ một tiếng rồi đỡ người lên xe, sau đó đóng cửa lại.
Quý Thiếu Yến nâng tường gỗ cách âm lên, thầm nghĩ cuối cùng cũng được ở riêng với nhau.

Hắn nhìn người ngồi cạnh, không kịp mở miệng bỗng thấy hai mắt Chu Lê sáng ngời.
Chu Lê cầm đầu chó husky từ đằng sau ra: "Cái này còn ở trong xe nè."

Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê đặt nó vào chính giữa, nói: "Lần trước chưa chơi xong, tới đi, để tôi ấn trước cho."
Quý Thiếu Yến: "..."
Ngày đầu tiên xác định quan hệ, hai người họ ngồi trong xe ấn đầu chó cả quãng đường.
Chờ Quý Thiếu Yến đưa được người về, lúc trở lại nhà họ Quý, tài xế vừa mở cửa xe, đập vào mắt chính là gương mặt tươi cười dịu dàng của cậu cả nhà mình.
Quý Thiếu Yến đưa đầu chó ra, mỉm cười nói bốn từ: "Cầm lấy, vứt đi."
Tài xế cứ cảm thấy nụ cười này lành lạnh ở đâu í, vội đưa tay nhận lấy sau đó lấy xe lăn ra, đỡ người ngồi lên.
Quý Thiếu Yến bảo anh không cần ở cùng hắn nữa, ngồi trong sân ngắm nhìn bầu trời.
Có hơi âm u, không chừng lát nữa sẽ đổ mưa, không biết Chu Lê dắt chó đi dạo xong có kịp về nhà không?
Lòng hắn ngưa ngứa, cảm giác còn chưa ở cạnh nhau đủ, muốn tình cờ gặp cậu thêm lần nữa, nhưng lại cảm thấy đây mới là ngày đầu tiên không nên dính người như vậy, lỡ Chu Lê thấy phản cảm thì sao, bỗng dưng không biết nên làm gì mới phải.
Đúng lúc này ông nội Quý cũng xuống xe vào nhà, thấy vậy hỏi: "Sao không đi vào đi?"
Quý Thiếu Yến nói: "Đang định đi dạo."
Ông nội Quý: "Trời sắp mưa rồi, đi đâu mà đi chứ, hơn nữa sắp tới giờ cơm rồi."
Nói xong ông nắm lấy xe lăn, đẩy cháu nội vào nhà.
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê không biết Quý thiếu gia lại không vui, về nhà thay quần áo xong liền dắt gâu đần nhỏ đi dạo trong sân.
Bà Chu hỏi: "Sao Tiểu Văn còn chưa về vậy?"
Chu Lê: "Cậu ta nói muốn đi thăm đám đàn em của con."
Bà Chu không biết phải nói sao: "Nó đi thăm gì giờ này? Đang ngay giờ cao điểm đưa cơm mà."
Chu Lê giải thích: "Bọn họ đã hẹn trước với nhau rồi, tạm thời không nhận đơn, cũng chỉ có 10 phút thôi, không trễ bao nhiêu đâu."
Bà Chu thầm nghĩ cũng đúng, qua chơi với gâu đần nhỏ sau đó vào nhà chờ Tiểu Văn và cha Chu về ăn cơm.
Lúc này Chu Lộ Văn vừa tới chỗ hẹn cùng đám đàn em.
Đơn hàng đồ ăn trong nội thành không ít như ở ngoại thành, số lượng đặt hàng rất nhiều.

Đám đàn em bận nguyên cả ngày, trải qua cảnh điện thoại hết pin, lạc đường, giao chậm bị người khác mắng đủ hết các thứ, hiện giờ rút lại như bầy chim cút tự an ủi lẫn nhau, cảm thấy cuộc sống này thật sự không màu hồng như bọn nó tưởng tượng.
Chỗ này là chỗ tập trung của mấy anh trai giao hàng.
Cả đám vốn đang than ngắn thở dài, lão tam đột nhiên huýt huýt mấy người nhị ca, ý bảo bọn nó lắng tai nghe thử đi.
Bên cạnh cũng có ba người giao đồ ăn, đang nói hôm nay bản thân ăn gì.

Cả đám nghe được một lúc, phát hiện món ăn rất phong phú, mà lượng đồ ăn cũng không ít.
Lão tam nhỏ giọng nói: "Tụi bây nói coi...!có phải lúc giao đồ bọn họ đều lấy một ít đồ ăn không, khỏi cần tốn tiền ăn?"
Cảm đám thầm nghĩ đm có khi như vậy thiệt, liền ngồi nghe kỹ tiếp, phát hiện thiệt sự là vậy đó.
Nhị ca nhất thời không nhịn nổi, nói: "Mấy người làm vậy không thấy thiếu đạo đức sao hả?"
Ba anh trai bên kia lập tức nhìn sang: "Liên quan gì tới mày?"
Mấy tấm chiếu mới chỉ vừa được trải chút chút, trẻ tuổi hăng máu, liền giảng đạo lý với bọn họ, nhưng ngay sau đó lại biến thành chửi nhau.
Trong khi đó bên kia lại tới thêm hai người nữa, một đám người chửi qua chửi lại xong thì động tới tay chân.

Lúc Chu Lộ Văn đến tình hình hai bên đang căng thẳng cực kỳ.
Cậu ta thật sự thấy hơi sợ hãi, vội tiến lên: "Mấy người làm gì vậy? Đừng đánh nữa!"
Anh trai giao cơm vừa thấy được người tới là một đứa choai choai, lập tức hiểu thành đồng bọn của bên kia, tiện tay chộp lấy đồ ném qua, chớp mắt đã thấy một chiếc giày bay ra, bộp phát đáp lên mặt Chu Lộ Văn.
Đám đàn em: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc