THÀNH THÂN

Lão phu nhân cũng rất kinh ngạc, thật ra chuyện Đậu Diệu nhập cung bà cũng chưa quyết định. Bởi vì lần trước mấy vị hoàng tử đều trở về kinh thành, tuy sau tết nguyên tiêu từng người một đã về lại đất phong của mình nhưng Lí Huyên vẫn một mực ở lại.

Huệ phi chính là kẻ thù của Hoàng hậu, bây giờ con trai nàng ta đang ở kinh thành. Vị trí Thái tử còn chưa được đập, đây đúng thật là một mối đe dọa rất lớn.

Cho nên bà vẫn đang có ý xem xét mọi chuyện.

Không biết có phải Hoàng hậu ở sau lưng thúc đẩy hay không mà ai ngờ, thời gian tuyển tú lại sớm hơn nửa năm.

Lão phu nhân có chút tức giận.

Bà là lão nhân trong phủ cũng là trưởng bố lớn tuổi nhất, chút bất thường đó bọn tiểu bối đều nhìn ra. Đậu Quang phụ biết rõ chuyện tình, hôm đó đóng cửa phòng cùng nói chuyện với Lão phu nhân: "Mẫu thân, hiện tai gả Đậu Diệu ra ngoài chỉ sợ là không kịp."

Lão phu nhân thở dài một tiếng: "Đúng vậy, chắc chắn người trong cung đã viết sẵn danh sách rồi, nếu thật sự là do Hoàng hậu nương nương động tay vào, e rằng tên của Đậu Diệu sớm đã được viết vào.

Đậu Quang Phụ trấn an bà: "Nương cũng đừng lo lắng quá, đã tới bước này chúng ta cũng chỉ có thể mặc cho số phận, người tính không bằng trời tính."

Lão phu nhân nhéo mi tâm.

Lý do này được sao? Rõ ràng là bà không hề tính toán người ta, trong lúc bà còn đang do dự thì người nọ đã quyết định, khiến bà muốn tránh cũng không thể tránh được.  

Bây giờ đành chịu, chỉ có thể để người nọ trong cung vừa ý mà thôi.

Tin tức tuyển tú được truyền ra, kinh thành cũng trở nên ồn ào vào huyên náo hơn. Nhưng mà đương kim Hoàng thượng này cũng không tốt lắm, không giống vài vị Hoàng đế trước kia. Phàm là việc tuyển phi thì luôn khiến cho dân chúng hoảng sợ, nhất thời gà bay chó sủa khắp nơi. Những cô nương tuổi còn xuân không đáng giá gì cũng thế, đùng một cái liền bán tống ra ngoài.

Mặc dù Trương thị cũng nghe nói nhưng cũng không lo lắng lắm. Bởi vì dựa theo lệ thường, Hoàng thượng không thích chọn phi tần nhà quan lại ở kinh thành mà lại thích chọn ở Giang Nam hơn.

Hơn nữa, hai vị lão gia nhà bọn họ vừa mới cùng được thăng quan. Dù sao thì chuyện này cũng không có khả năng đánh vào một chỗ, Trương thị cũng không lo lắng mấy.

Nhưng ngược lại Đậu Diệu lại cảm thấy, bởi vì chuyện của nàng đang tiến hành một cách thuận buồm xuôi gió như thế này, đột nhiên lại nghe tin chọn tú. Điều này khiến nàng sinh ra một loại điềm xấu.

Mà trên thực tế, tên của nàng quả thật bị viết vào trong danh sách.

Lí Huyên ngồi đối diện Tống Trạch, ngón tay gõ lên bàn: "Mẫu phi ta cũng cảm khái trước hành động của Hoàng hậu, nói rằng Hoàng hậu đứng trước mặt Phụ hoàng nói mình không còn nhiều thời gian, hy vọng có thể đích thân tuyển thêm vài vị phi tần, tương lai có thể chăm sóc Phụ hoàng.

Thoạt nhìn như một cặp vợ chồng tình thâm nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu được tình cảm sớm đã phai nhạt. Nhưng mà Hoàng thượng nhìn lại tình cảm mấy năm cũng đáp ứng lời thỉnh cầu này.

"Ngươi dự định làm gì?" Lí Huyên hứng thú nhìn hắn.

Nếu hắn sớm biết thì có thể cưới Đậu tiểu thư trước. Bây giờ thì khó giải quyết rồi, cũng không biết hắn sẽ làm gì.

Khóe miệng Tống Trạch nâng lên, đứng dậy chắp tay nói: "Hạ thần muốn nhờ điện hạ giúp một chuyện."

Qua mấy ngày, một viên quan đến Đậu gia tuyên chỉ nói Đậu Diệu đã ở trong danh sách tuyển tú. Chuyện này không khác gì sét giữa trời quang, ngoại trừ người hiểu rõ tình hình, một lúc sau mọi người cũng chưa lấy lại được tinh thần, nhất là Trương thị.

Tuy rằng cho đến bây giờ, bà lúc nào cũng hy vọng Đậu Diệu có thể trải qua những ngày tháng hưởng vinh hoa phú quý, để cho mẫu thân như bà có thể nở mày nở mặt, nhưng lại chưa từng hy vọng nàng vào cung.

Đó là nơi ăn thịt người, ai cũng biết nếu không được sủng ái cả đời sẽ bị chôn vùi trong đó. Không chỉ như vậy, ngay cả cha mẹ cũng không thể gặp mặt!

May mắn thì có thể được Hoàng thượng để mắt tới, nhưng vận may này thì có thể kéo dài bao lâu chứ, sơ suất một chút chính là vạn kiếp bất phục.

Trương thị không thể ở trước mặt viên quan kia than khổ, chỉ đến khi người đi mới khóc đến rối tinh rối mù.

Nữ nhi là tâm can trong lòng của mẫu thân, Triệu thị cũng cảm động lây. Tuy rằng hai người không hợp nhau nhưng nhìn Trương thị khóc như vậy, trong lòng bà cũng không dễ chịu gì.

Bà biết Trương thị yêu thương Đậu Diệu như bảo bối.

"Mẫu thân, chuyện này có thể cứu vãn được không?" Triệu thị hỏi.

Lão phu nhân lắc đầu, lúc này cũng có chút hối hận. Nhưng nghĩ lại, trước đó bà không đồng ý, nhưng nhìn điệu bộ của Hoàng hậu hẳn là sẽ không để cho người ta từ chối.

Cũng không biết cháu gái của bà...

Bà nhìn Đậu Diệu.

Đậu Diệu không có biểu cảm gì, nàng yên lặng ngồi ở chỗ kia. Giống như là không vui cũng không buồn, chỉ có bàn tay là bán đứng chính mình, hung hăng nắm thành quả đấm.

Ông trời chết tiệt!

Nàng nhịn không được mắng ở trong lòng, nàng không tham vinh hoa phú quý. Đời này xuyên đến đây vốn không cầu cái gì xa hoa, thầm nghĩ sẽ không bị lễ giáo phong kiến hại, gả cho một người chồng tốt là được. Ai ngờ nàng vậy mà phải vào cung!

Hoàng đế cũng đã nhiều tuổi rồi, còn muốn nhiều nữ nhân như vậy làm gì? Còn không cho nam nhân khác lấy vợ sao?

Trong phút chốc, nàng đem những lời nói bậy có thể nghĩ ra ở trong lòng chửi Hoàng đế.

Nhìn thê tử khóc sướt mướt như vậy, Đậu Quang Đào đưa tay ôm lấy vai bà định an ủi vài câu, nhưng lời nói đến bên miệng chỉ cảm thấy lừa gạt người.

Ông làm sao không oán cho được?

Ông vốn đang nghĩ cách để con gái có thể như ý nó muốn gả cho Vương Thiều Chi, bây giờ thì hay rồi nó chỉ có thể vào cung.

Hoàng cung là nơi tốt lành sao?

Đậu Quang Đào nói không ra lời, chỉ gắt gao ôm lấy Trương thị.

Trong phòng một mảnh ảm đạm thê lương.

Càng đừng nói đến Đậu Dư Hữu, hắn cũng không biết phải nói sao với Vương Thiều Chi. Nếu người bình thường cầu hôn thì hắn còn có thể khuyên nhủ. Mà bây giờ ngay cả cha mẹ còn không có biện pháp kháng cự, hắn có thể làm được gì chứ?

Một lát sau, từng người một trở về phòng mình.

Đậu Quang Đào bị Lão phu nhân giữ lại, bảo là có lời muốn nói.

Đậu Diệu đi dọc đường, Đậu Tuệ và Đậu Lâm đi bên cạnh nàng. Vẻ mặt hai người cũng xót xa không kém, ai cũng biết vào cung đồng nghĩa với việc gì. Nghĩ đến hai năm sống chung, hai vị tiểu thư đều đưa tay lau mắt.

Đậu Lâm đã sớm không còn oán giận Đậu Diệu, chỉ cảm thấy số mệnh của Đậu Diệu thật khổ.

"Diệu Diệu, ngươi cũng đừng đau lòng. Không chừng vào cung ngươi có thể trở thành sủng phi đó." Đậu Lâm hơi thả lỏng một chút, an ủi nàng.

Đậu Tuệ đưa tay kéo áo nàng.

Nàng biết Đậu Diệu là người cao ngạo, làm sao bằng lòng lấy chồng để tranh thủ tình cảm. Nàng cũng không có cách nào để lý giải tâm trạng của Đậu Diêu ngay lúc này, chỉ sợ là khó có thể miêu tả được.

Nhìn các nàng như vậy, Đậu Diêu nói: "Ký lai chi, tắc an chi*, ta tự sẽ có biện pháp để đối phó, ta cần yên lặng nên về trước đây."

(*) Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó

Hai người gật đầu.

Đậu Diệu trở về phòng, ngồi bên cửa sổ suy nghĩ. Nàng còn chưa tới lúc tuyệt vọng, chẳng qua là tuyển tú, còn phải xem được chọn hay không mà.

Sợ cái gì chứ? Cùng lắm thì nàng thể hiện kém, rớt từ vòng thứ nhất chẳng phải là được rồi sao?

Nàng quyết định biện pháp.

Đậu Dư Hữu tới gặp nàng, thấy vẻ mặt nàng thoải mái, mắt hắn đỏ lên thật sự rất muốn khóc.

Đậu Diệu kéo hắn nói: "Ca ca, muội đã nghĩ ra một biện pháp, không phải khi vào cung còn một vòng tuyển chọn nữa sao? Huynh nói xem muộinên tô cái gì lên mặt? Hay là một nốt ruồi chẳng hạn."

Đậu Dư Hữu thở dài, xem ra nàng chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Tổ mẫu gọi phụ thân đến kể cho người biết chuyện của Hoàng hậu. Hóa ra Hoàng hậu vừa ý Đậu Diệu muốn chọn nàng. Ý của tổ mẫu là bây giờ cũng không còn cách nào khác, bảo phụ thân nên khuyên nhủ muội muội cho tốt.

Như vậy thì vẽ nốt ruồi lên mặt cũng để làm gì chứ?

Hoàng hậu rồi cũng sẽ có biện pháp để Đậu Diệu được chọn.

Nhưng nhìn muội muội như vậy hắn lại không đành lòng nói, chỉ gật đầu: "Có lẽ là được."

Mặt mày ủ ê, chẳng lẽ không được sao?

Đậu Diệu lúng túng, thật ra nàng đối với chuyện tuyển tú không hiểu mấy, nàng nói với Đậu Dư Hữu: "Ca ca, huynh đi hỏi thăm xem rốt cuộc là tuyển tú như thế nào, để muội biết đúng bệnh mà bốc đúng thuốc."

Thấy nàng vui vẻ, Đậu Dư Hữu càng khổ sở, hắn lo lắng nói: "Diệu Diệu, hay là muội chạy trốn đi?"

Thật ra nàng cũng đã nghĩ tới chuyện này, nhưng đây không phải xã hội pháp trị, nàng có thể chạy trốn thành công sao?

Nhất định người nhà sẽ bị liên lụy, không vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không dùng cách này, nàng nói: "Không thể chạy trốn được, sớm muộn gì cũng bị bắt trở về. Vẫn nên làm theo cách muội nói trước đó, ca ca, huynh đi hỏi thăm một chút..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Đậu Dư Hữu nói to lên: "Hỏi thăm có ích gì! Muội muội, đây là chủ ý của Hoàng hậu, cho nên thời gian tuyển tú mới sớm hơn nửa năm!"

"Cái gì?" Cả người Đậu Diệu ngây dại, vẻ mặt không thể tin được. Vì sao Hoàng hậu phải làm thế? Nàng có chỗ nào đáng để bà ta làm như vậy sao?

"Tổ mẫu nói, muội và Lệ phi gì đó có chút giống nhau, cho nên..." Đậu Dư Hữu kéo tay nàng, "Diệu Diệu, muội nghe ta nói, ngày mai chúng ta giả bộ ra ngoài chơi, muội nhân cơ hội đó bỏ trốn đi. Đến lúc đó ta nói với người ngoài chúng ta gặp phải thổ phỉ, muội xem được không? Như vậy coi như la thần không biết quỷ không hay."

"Vừa mới biết chuyện này muộiliền gặp nạn, ai sẽ tin chứ?" Đậu Diệu nhíu mày, nàng nhịn không được cắn móng tay.

Bởi vì nàng thật sự hoảng sợ.

Việc này đã vượt quá tưởng tượng, vậy mà nàng lại không hề hay biết mình bị cuốn vào bên trong âm mưu của Hoàng hậu.

Bà ta muốn lợi dụng mình để đoạt được sủng ái của Hoàng đế?

Vì vậy mà không tiếc hy sinh cả đời của nàng!

Thật sự là một người ích kỷ vô tình, tốt xấu gì hai nhà cũng là thân thích, không phải sao? Sao bà ta có thể làm như vậy chứ?

Nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, thậm chí nàng còn oán hận nghĩ. Nếu như nàng bất đắc dĩ phải vào cung nhất định sẽ quay lại trả thù Hoàng hậu!

Chẳng lẽ Hoàng hậu còn tưởng nàng sẽ biết ơn bà ta sao?

Thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Hận cũng hận chết bà ta!

"Ca ca, huynh về trước đi." Đậu Diệu thở dài một hơi, "Thời gian còn vài ngày nữa, chúng ta cũng đừng vội hoảng hốt."

Đậu Dư Hữu thầm nghĩ, sao hắn có thể không hoảng được chư?Hắn thấp giọng nói: "Không biết Hưu Thái sẽ như thế nào nếu như biết chuyện này nữa?

Chỉ sợ tâm sẽ vỡ vụn.

Hắn thật không dám tưởng tượng nổi.

Đậu Diệu hơi chua xót, Vương Thiều Chi thích nàng đời này muốn lấy nàng làm vợ. Nhưng mà chỉ một quyết định của người khác vậy mà lại có thể dễ dàng đánh nát tâm nguyện của bọn họ.

Lần đầu nàng sâu sắc cảm thấy được thế sự vô thường như vậy.

Cho dù thời khắc mình chết vào kiếp trước cũng không khắc cốt ghi tâm như ngày hôm nay.

Có lẽ nàng không sợ chết, nhưng nàng vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của mình. Luôn nghĩ rằng mình có thể nắm giữ vận mệnh của mình nhưng sự thật lại không phải như thế.

Nàng nên làm gì để tránh được kiếp nạn này đây?

Bình luận

Truyện đang đọc