Không đoán được nàng lại phản kháng kịch liệt đến như vậy.
Ánh mắt nàng nói cho hắn biết, đây không phải là lời nói đùa.
Hắn nhớ tới lúc ở trên cầu, nàng dứt khoát nhảy xuống mà không suy nghĩ. Nhớ tới lời nàng nói, ngươi đừng có hối hận. Cuối cùng cũng hiểu được thái độ thật sự của nàng là gì.
Gả cho hắn không phải là kết thúc, nàng vẫn vì bản thân mình mà đấu tranh đến cùng.
Tống Trạch nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Nàng thật sự muốn như vậy?"
Đậu Diệu thu tay lại, lấy khăn đặt lên miệng vết thương: "Lời này nên là ta nói mới đúng, rốt cuộc là ai không từ thủ đoạn tạo nên cái cục diện này?"
Nếu hắn không khơi mào chuyện này trước thì nàng và hắn cũng chẳng có quan hệ gì cả.
Ngươi không tìm ta, ta cũng không tìm ngươi.
Tống Trạch nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nàng nâng cằm lên: "Giường này, chúng ta ngủ một bên một nửa, ngươi cứ ngẫm nghĩ lại lời ta nói đi. Nếu chúng ta không hòa ly thì ngươi cũng một mình một phòng thôi."
"Nàng muốn dùng thủ đoạn với ta?" Tống Trạch nhíu mày, "Nhưng mà nàng cho rằng có thể dọa được ta sao?"
Đậu Diệu nằm xuống, lấy chăn quấn người lại: "Ngươi không sợ thì thử xem."
Trong phòng yên tĩnh lại.
Ngọn nến lập lòe ánh lửa.
Giọng nói của Tống Trạch chậm rãi vang lên: "Nàng dùng việc này uy hiếp ta, ta cũng chẳng sợ, dù sao cũng liên lụy đến nhà nàng, không phải sao?
Lỗ tai Đậu Diệu dựng thẳng lên.
Tống Trạch nằm xuống bên cạnh nàng: "Ta thật sự muốn nàng, thì nàng làm gì cũng không không ngăn cản được.
Đậu Diệu giật mình, nửa ngày mới nói: "Ngươi nói không sai, so với tiểu nhân đê tiện thì ngươi cũng có một chút nhân tính." Nàng xoay người lại, đối mặt với hắn, "Ít nhất ngươi cũng giúp ta thoát khỏi chuyện tuyển tú, nhưng cuối cùng lại lợi dụng nó, ép ta phải gả cho ngươi."
Thật sự là một cô nương rất thông minh, Tống Trạch thản nhiên cười: "Nếu thái độ của nàng không kém như vậy thì ngày ấy ta đã nói cho ca ca nàng biết."
Ngày ấy? Chẳng lẽ là cái ngày tổ chức gia yến sao?
Hắn tới Đậu gia.
Mặt nàng hiện lên một tia hiểu rõ.
Nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nàng thở dài, ngày bé gặp nhau ngoài ý muốn, không đoán được sẽ có kết cục này, đột nhiên nàng cảm khái nói: "Ta không vượt qua được chuyện này, ngươi hiểu không? Giống như ngươi không muốn lấy cô nương mà ngươi không thích, thì ta cũng không muốn gả cho một nam nhân không phải do ta chọn.
Thật ra mà nói, lựa chọn của bọn họ có chút giống nhau, đáng tiếc trên người Tống Trạch dày đặc hơi thở của sĩ phu phong kiến, không biết tôn trọng nữ nhân.
Mà nàng, không phải là người muốn thỏa hiệp.
Cái này khiến hai người cứ giằng co mãi.
Tống Trạch nhíu mày: "Tạm thời ta sẽ không chạm vào nàng, nhưng ít nhất chúng ta phải làm cho ra dáng phu thê. Nếu không có một chút động tĩnh nào, lại khiến người ngoài hoài nghi, còn không bằng ta chạm vào nàng?"
Nàng đã lấy chuyện này uy hiếp ta, vậy ta sẽ để nàng toại nguyện. Nhưng nàng cũng phải làm tốt bổn phận của mình
Ý của hắn chính là như vậy.
Khóe miệng Đậu Diệu giật giật, nàng ngồi dậy, dùng sứng lắc giường,
Tống Trạch nghi hoặc nhìn nàng.
"Không phải cần một chút tiếng động sao?" Nàng nói, "Nhưng mà sao cái giường này lại vững chắc như vậy!
Cho dù nàng dùng sức ra sao thì nó cũng không hề nhúc nhích tí nào.
Tâm tình của Tống Trạch vốn đã không tốt, cho dù hắn có biện pháp để chiếm lấy Đậu Diệu, nhưng lúc này không thể dùng được. Nhìn nàng như vậy lại không nhịn được cười rộ lên.
Hắn cầm tay nàng kéo cả người nàng vào trong ngực mình.
Đậu Diệu sợ tới mức hét lên.
"Cứ như vậy." Hắn nói, "Tiếp tục kêu đi."
Đậu Diệu đỏ mặt, hay là thôi đi.
Nàng ngượng ngùng, lại nói, có nữ nhân cổ đại nào lại phóng túng như vậy chứ.
Nàng nói: "Đủ rồi."
Dù sao thì cũng phải có chút tiếng động.
Nàng rút tay ra: "Ngày mai phải dậy sớm."
"Sao nào?" Tống Trạch chế giễu, "Còn phải giả vờ làm con dâu tốt?"
"Ha hả." Đậu Diệu ngoài cười nhưng trong không cười, "Ngày đầu tiên mà dọa lão nhân gia thì không tốt lắm.
Tống Trạch không nói gì.
Một giấc này ngủ thẳng đến sáng, Hương phụ Hương Như cũng không rõ sao hôm qua Đậu Diệu lại như vậy. Từ đầu tới cuối hai người đều đứng ngoài cửa canh chừng, may mắn, bà mụ cầm một tấm vải dính máu đi ra. Có thể thấy được phu thê hai người vẫn suôn sẻ.
"Phu nhân." Hương phụ quan sát Đậu Diệu, "Người thoạt nhìn có chút tiều tụy."
Ngủ chung với kẻ thù đương nhiên là ngủ không ngon rồi, Đậu Diệu nửa đêm tỉnh dậy vài lần. May mắn Tống Trạch thu lại tâm tư, quả thật không chạm vào người nàng.
Chỉ như vậy nhưng mà nàng vẫn ngủ không ngon.
Hương phụ giúp nàng trang điểm che đi quầng thâm mắt: "Dù sao thì phu nhân cũng mới thành thân, nhất định là chưa quen."
Hai người thay y phục cho Đậu Diệu, đến khi Đậu Diệu ra ngoài, Tống Trạch nhìn nàng, không có chút tư vị nào cả. Ngày tân hôn đầu tiên như thế nào, hắn cũng không rõ lắm, chỉ biết phổi mình thiếu chút nữa là bị Đậu Diệu làm cho nổ tung.
Cho nên nhìn nàng cũng không nở nụ cười.
Thế nhưng Đậu Diệu lại mỉm cười, Tống Trạch càng mất hứng thì nàng càng vui vẻ, cứ như đang ở trong trạng thái chuẩn bị giết hắn vậy, nàng liếc nhìn đồ ăn trên bàn một cái, nói: "Thật phong phú, nhưng chỉ sợ là ăn không hết."
"Thường là như vậy." Hắn nói, "Không gọi ta một tiếng tướng công?"
Đậu Diệu do dự nói: "Tướng công."
Dù sao cũng là do Hoàng thượng ban hôn, cho dù muốn hòa ly thì cũng không nhanh như vậy. Nếu như Tống Trạch thật sự cân nhắc chuyện này thì nàng cũng không ngại lùi ra sau một bước.
Nghe xưng hô như vậy, sắc mặt Tống Trạch dịu đi một chút.
Hai người im lặng ăn xong liền đến thỉnh an phụ mẫu.
Bởi vì bọn họ đến sớm, hai người bên kia cũng chỉ mới dậy, Tống Đình đưa mắt quan sát Đậu Diệu từ trên xuống dưới. Thầm nghỉ đứa con dâu này thật sự rất xinh đẹp, khó trách nhi tử lại ngỗ nghịch với hắn. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã định, bây giờ chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Ông ngồi xuống nhận trà do hai người kính.
Chung thị đôn hậu, kéo tay Đậu Diệu khen nàng vài câu, tặng cho nàng một phần quà gặp mặt rất lớn.
Đậu Diệu lại đến chào hỏi Tống Vân Châu, Tống Vân Tú và Tống Hạo.
Người Tống gia rất ít, cũng chỉ có từng này.
Trong quá trình này, ánh mắt Tống Vân Châu luôn nhìn chằm chằm vào Đậu Diệu, hôm qua nàng suy nghĩ lời Đậu Diệu nói cả đêm, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Có rất nhiều cô nương muốn gả cho ca ca nàng, vậy mà nàng ta lại không muốn.
Chung thị nói với Đậu Diệu: "Bây giờ con đã là người của Tống gia, không cần câu nệ, thiếu cái gì cứ việc nói ra."
Đậu Diệu gật đầu.
Bà kéo tay Tống Đình rời đi trước, thoạt nhìn tình cảm phu thê rất tốt. Tuy sắc mặt Tống Đình vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Chung thị ôn nhu hiền lành, trong mắt tràn đầy tình yêu, như chim nhỏ nép vào người ông.
Tống Vân Châu nhìn bóng dáng của bọn họ, hơi cắn môi.
Bởi vì tân hôn nên Tống Trạch đã nghỉ ba ngày, thấy ca ca đi phía trước, Tống Vân Châu thấp giọng hỏi Đậu Diệu: "Ngươi thật sự không nói dối? Hôm qua ngươi..."
Đã là người của huynh ấy.
Đậu Diệu âm thầm buồn cười, đứa nhỏ khờ khạo này, chỉ là máu giả, nàng nói: "Đương nhiên, nhưng mà để Hoàng thượng không nghi ngờ, tốt nhất là nửa năm sau đi, ngươi nghĩ lại xem có biện pháp nào không."
Tống Vân Châu: "Ta còn chưa đồng ý đâu."
Đậu Diều à một tiếng.
Vừa về đến sân là thấy rất nhều hạ nhân đến đây thỉnh an. Trong đó có mấy nha hoàn nhỏ tuổi đi theo bọn họ vào trong phòng, đi hai bên hầu hạ. Hỏi ra mới biết hóa ra là Chung thị phái tới, nói sợ bọn họ thiếu người.
"Đi ra ngoài cả đi, không có việc gì thì không cần xuất hiện." Đậu Diệu nói xong, nhìn Tống Trạch một cái, "Ta nói không cần phải xuất hiện trước mặt ta."
Ngụ ý là các ngươi thích hầu hạ hắn thì tùy tiện các ngươi, dù sao cũng đừng đến quấy rấy ta là được.
Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, vội vàng lui ra ngoài.
Tống Trạch nhớ tới lời nàng nói trước kia, nam nhân của nàng không được phép có tiểu thiếp thông phòng, không khỏi nhướng mày: "Nếu đổi lại là Vương Thiều Chi, nàng cũng làm như vậy sao?
"Đương nhiên là không rồi, bên người Vương Thiều Chi nhất định không được phép có một một nha hoàn nào cả. Dĩ nhiên nếu ngày nào đó hắn muốn một nha hoàn xinh đẹp, ta nhất định sẽ nhường nhà lại cho hắn sống một mình ở đó.
Nàng không sợ nam nhân, chỉ là sợ bệnh chung của tất cả nam nhân.
Đối với Vương Thiều Chi cũng không ngoại lệ, nhưng mà nàng tin tưởng hắn.
Ngón tay Tống Trạch gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn mới cưới nàng chưa đến một ngày mà ngực lúc nào cũng buồn bực như bị vò lại thành một đoàn, hắn đứng dậy: "Ta đến thư phòng đây."
Đột nhiên không muốn đối mặt với nàng.
Đậu Diệu cầu còn không được.
Nhưng mà hai nha hoàn bị đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ dọa sợ đến mức bây giờ cũng chưa lấy lại được tinh thần, thầm nghĩ, sao lại nhắc đến Vương Thiều Chi? Hơn nữa còn là Tống Trạch nhắc tới trước.
Các nàng đều cảm thấy, có một cái đầu thật sự không đủ dùng.
Đậu Diệu im lặng viết hơn mười tờ giấy Tuyên Thành, gần trưa Tống Trạch lại đến một lần nữa, vừa vào liền thấy nàng đang nghiêm túc viết chữ.
Xinh đẹp giống như bức tranh bên cạnh vậy, đáng tiếc cái miệng này toàn nói ra những lời đâm vào tim người ta.
Đến càng gần nàng, bị đâm càng nặng.
Chờ đến khi trở về rồi mà loại cảm giác này vẫn không tiêu tan.
Trương thị nhìn thấy cực kỳ vui mừng, đi tới hỏi han ân cần, lại nhìn Tống Trạch ở bên cạnh nàng một cái trong lòng như nở hoa, nữ nhi của mình quả thật đã bay lên trời làm phượng hoàng!
Tất cả mọi người thật sự rất vui vẻ, hai người đều tự im lặng.
"Thế tử đối với con có tốt không?" Đây là vấn đề mà Trương thị quan tâm nhất.
Đậu Diệu nói: "Cũng như vậy thôi."
Để cho mẫu thân chuẩn bị tinh thần trước, tránh khỏi việc bây giờ vui vẻ nhưng sau này lại không thích ứng được.
"Nương người cũng biết đó, người ta là công tử thế gia, được nuông chiều từ bé, sớm đã quen việc được người khác hầu hạ, con cũng chỉ có thể làm tốt hết sức bổn phận của một thê tử mà thôi.
Lời này cũng không tính là nói bậy, nếu Tống Trạch không sinh ra trong gia đình quyền thế ngập trời này thì bây giờ có thể cường thế như vậy sao?
Trương thị nghe xong, trong lòng hơi trầm xuống, khuyên giải nữ nhi: "Ta thấy cô gia cũng rất tốt, có phải con lại tùy hứng hay không? Diệu Diệu, bây giờ con cũng không còn là một cô nương nữa, nên học làm hiền thê lương mẫu đi thôi. Cho dù cô gia có chỗ không tốt thì con cũng nên bao dung một chút, có ai mà không có khuyết điểm đâu.
Cũng không để ý nàng có ủy khuất hay không, thời đại này, nữ nhân phải hầu hạ trượng phu thật tốt, đây mới là bổn phận.
Đậu Diệu không để ý vâng một tiếng.
Đậu Dư Hữu vội vã đến đây gặp nàng từ sớm, thấy cơ hội đến liền kéo nàng đến chỗ vắng vẻ nói chuyện: "Diệu Diệu, muội và muội phu..."
Đậu Diệu thấy ca ca mình trở mặt liền xem thường: "Nhanh như vậy mà huynh đã phản bội bạn tốt rồi sao?"
"Không phải, không phải." Đậu Dư Hữu nói, "Ta đây không phải là sợ muội xảy ra chuyện gì sao? Dù sao trên đời này cũng có rất ít nử tử hòa ly, nhất là trong tình huống nhà chồng không muốn buông tay."
Đậu Diệu cười cười: "Muội không sao, huynh không nhìn thấy bộ dạng của hắn đâu, bị muội khiến cho tức chết rồi."
Đậu Dư Hữu lắp bắp kinh hãi: "Muội còn có thể chọc tức hắn sao?
Điều này sao có thể!
Chỉ cần Tống Trạch muốn thì chắc chắn Đậu Diệu sẽ bị khi dễ, dựa vào quyền thế của Ung vương phủ thì Đầu gia còn không phải sẽ chịu tội chung sao?
Nội tâm Đậu Dư Hữu gào thét.
Đậu Diệu bĩu môi: "Bởi vì hắn đối với muội chưa chết tâm, còn hy vọng muội thích hắn.
Nói trúng tim đen.
Nàng cũng biết, cũng dựa vào điểm này cho nên mới nói, Tống Trạch còn có chút nhân tính. Nhưng bởi vì chuyện này, hắn càng tham lam muốn cả tâm của nàng, vậy nên bản thân hắn cũng không còn biện pháp nào cả.
Đánh không được mà mắng cũng không xong.
Bởi vì nếu hắn đánh thật, ngay cả diễn trò nàng cũng sẽ không làm.
Đậu Dư Hữu thở dài, không biết nói cái gì.
Đậu Dư Hữu nói: "Nhà bọn họ rất rắc rối, kế mẫu kia nhìn qua trông rất thủ đoạn, Ung vương rất nghe lời bà ta. Mỗi ngày trôi qua cũng không thoải mái mấy.
Đấu đá nhau trong nhà là điều không thể thiếu.
Chỉ sợ còn có tiết mục đặc sắc như tranh đoạt vương vị nữa cơ.
Danh hiệu Ung vương kia khiến rất nhiều người thèm muốn. Vương gia duy nhất khác họ, còn là cha truyền con nói, Ung vương còn nắm binh quyền, Chung thị kia sao có có thể không vì con mình mà chém giết một phen chứ?
Như vậy làm thê tử của Tống Trạch, khó tránh khỏi việc rơi vào loại tranh đấu này.
Đậu Dư Hữu nói: "Gia đình quyền quý đều như vậy cả."
Không có mâu thuẫn này thì cũng có mâu thuẫn khác.
Hắn lại nhớ đến Vương Thiều Chi, nhà bọn họ rất đơn giản, chỉ có hai huynh để, ca ca lại thương đệ đệ, chỉ tiếc... Trong lòng hắn tràn đầy tiếc nuối, bên tai nghe Đậu Diệu thấp giọng hỏi: "Vương Thiều Chi có còn đến thư đường nữa không?"
"Có." Đậu Dư Hữu nói, "Ngày thứ hai sau khi muội thành thân đã tới rồi."
Đậu Diệu cúi đầu, đưa chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh: "Sao hắn còn đi nữa, chẳng lẽ vẫn muốn thi cử nhân sao?
Kỳ thật Vương Thiều Chi không thích học hành một chút nào.
Đậu Dư Hữu chua xót nghĩ thầm, còn không phải là vì muội sao. Ngốc tử kia nói sẽ đợi nàng, cũng không biết sao hai người này lại bướng bỉnh như nhau vậy nữa.
Một người chỉ muốn tự do, người kia lại chỉ thích duy nhất một người.
Không, Tống Trạch kia cũng vậy, rõ ràng muội muội không thích hắn, hắn lại cứ cố tình xáo trộn mọi thứ lên.
Ba người này sao lại quen biết nhau chứ!
Đậu Dư Hữu nói: "Muội đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng khuyên hắn. Muội lo cho chính mình trước đi đã." Hắn vỗ vỗ bả vai muội muội cổ vũ.
Đậu Diều ngẩng đầu mỉm cười với hắn.