THANH XUÂN NỞ HOA


Nhà hàng Hoa Sen Vàng.

“Hello ông nội Tư thân yêu của con…”
Minh Hiểu Khê vừa tiến vào phòng ăn đã cười thật xinh đẹp chào hỏi ông Tư.

Ông tư liếc cô một cái.

“Hừ! Đồ mỏ nhọn, cháu làm gì mà lề mề như vậy hả? Có biết ông cùng anh cháu, chờ cháu đỏ mắt rồi hay không?”
Ông Tư chỉ chỉ trán cô mà mắng.

Minh Hiểu Khê chu môi kháng nghị
“Ông nội xấu, cháu chậm chạp còn không phải vì ông bất ngờ đánh úp muốn gặp bạn trai cháu hay sao, cháu phải đưa anh ấy đi mua quà cho ông nên mới đến muộn đó ạ.


Đoàn Trường Sinh lúc này nhanh chóng bước tới, bộ dáng như ra chiến trường, đưa ra túi quà.

“Cháu chào ông ạ, lần đầu tiên gặp mặt cháu không biết nên mua gì, mong ông không chê cười ạ.


Ông Tư nhìn túi quà trước mặt, hài lòng gật đầu.

“Haha… Tốt, tốt, rất có thành ý…”
Đỗ Nguyên Khang vẫn luôn quan sát Đoàn Trường Sinh, lên tiếng.

“Nhóc con, em không giới thiệu một chút hả.


Minh Hiểu Khê liếc xéo anh một cái, xua xua tay.

“Còn phải giới thiệu làm gì, ông với anh chẳng biết rõ rồi hả? Làm bộ làm gì.


“Con nhóc thối…”
Ông Tư làm bộ tức giận muốn mắng người.

Minh Hiểu Khê bĩu bĩu môi.

“Dạ, cháu xin trân trọng giới thiệu với ông nội và anh, đây là Đoàn Trường Sinh, bạn trai của cháu ạ…”
Đoàn Trường Sinh tiến lên một bước, quy củ chào hỏi.

“Cháu chào ông ạ…”
Rồi lại xoay người qua bắt tay với Đỗ Nguyên Khang.


“Em chào anh…”
“Xin chào, tôi đã rất mong chờ được gặp cậu đấy nhé! Không biết cậu dùng cách gì, lại có thể dụ được con cáo nhỏ ranh mãnh nhà tôi vào lồng vậy…”
Đỗ Nguyên Khang hào phóng bắt tay với anh, còn thuận miệng mà trêu đùa một câu.

“Chắc là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau anh ạ.


"Đoàn Trường Sinh cũng vui vẻ đáp lời.

Đỗ Nguyên Khang vỗ vỗ vai anh, chân tình mà nói.

“Người anh em, duyên số này của cậu rất đẹp đó, nhưng mà hơi rắn…
Nắm đấm của con bé này hơi cứng, không biết cậu đã biết chưa?”
“Dạ em biết rồi, em còn được lĩnh hội qua rồi anh ạ.


Đoàn Trường Sinh rất thành thật trả lời.

Đỗ Nguyên Khang nhìn anh từ trên xuống dưới sau đó gật gật đầu.

“Nếu đã lĩnh hội qua, mà còn lành lặn như thế này, thì cậu đúng là duyên số của con nhóc nhà anh rồi.


Đoàn Trường Sinh nghe câu này của Đỗ Nguyên Khang, vui vẻ đến cười không khép nổi miệng.

Người đã đến đủ, thức ăn nóng hổi rất nhanh được mang lên.

“Ăn cơm thôi!”
Minh Hiểu Khê vỗ vỗ tay hô lên đẩy thích thú.

Đối với cô, mỹ vị là hấp dẫn nhất trên đời.

“Đồ heo nhỏ ham ăn.


Ông Tư mắng cô một tiếng, nhưng đã gắp cho cô một chiếc đùi gà to nhất cho cô rồi.

Trên bàn ăn, không khí ấm cúng tự nhiên.

“Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt ngày hôm nay nào.


“Cạch…”
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên âm thanh lanh lảnh.

Hết ly đầu, Đoàn Trường Sinh chủ động rót thêm rượu, anh nâng ly cung kính với ông Tư.

“Cháu xin phép được chúc sức khỏe ông ạ…”
“Ừm… Tốt…”
“Cạch…”
Ông Tư cười, nâng ly cùng anh chạm một tiếng thanh thúy.

Đoàn Trường Sinh uống cạn, lại tự rót một ly nữa, hướng đến Đỗ Nguyên Khang.

“Lần đầu tiên gặp mặt, em xin mạn phép được uống với anh một ly ạ.


“Được…”
“Cạch…”
Ly rượu chạm vào nhau, hai người ngửa đầu sảng khoái uống cạn.

Sau ba ly mở đầu mọi người bắt đầu nhập tiệc, vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại chạm ly với nhau một chút.

Đỗ Nguyên Khang uống cạn một ly rượu với Đoàn Trường Sinh, quay sang hỏi Minh Hiểu Khê.

“Hiệu trưởng trường em có một đứa cháu gái học y hả? Nghe nói năng lực rất xuất sắc?”
Minh Hiểu Khê lắc đầu.

“Em không biết…”
Đoàn Trường Sinh lại có chút suy nghĩ, nói.

“Hình như là có đấy anh, nhưng nghe nói cô ta đi du học ở Mỹ rồi mà…”
Đỗ Nguyên Khang khẽ gật đầu.


“Thấy bảo sắp về nước rồi, hiệu trưởng còn đến tìm anh muốn nhét người đến làm học trò của ông nội nữa đấy.


Minh Hiểu Khê gắp một miếng thịt kho tàu cho ông Tư, chớp chớp mắt, nói.

“Ông nội, người ta bỏ cả học ở nước ngoài về theo ông kìa… Hâm mộ ông quá đi…”
“Hừ! Đừng có châm chọc ông, coi chừng ông mang con làm tiêu bản đấy.


Giọng điệu ông Tư đầy khinh thường mà nói tiếp.

“Cô ta là học ở nước ngoài không nổi, nên về nước tìm người kém cỏi như ông kiếm cái danh hão, ông còn chưa lẫn đâu.


“Haha… Ông nội Tư thật anh minh quá…”
“Bớt bớt cái miệng nịnh hót của con lại…”
“Hì hì…”
Ba người đàn ông trầm tính không nói quá nhiều, trên bàn ăn chỉ có Minh Hiểu Khê là người luôn miệng nói, kéo chủ đề từ người này qua người khác, để mọi người cùng nhau nói chuyện cho không khí hài hoà.

“Anh Khang, em nghe nói chị Quỳnh ly hôn rồi lại quay về tìm anh đấy hả?”
“Khụ…”
Đỗ Nguyên Khang đang húp canh thì bị sặc, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

“Sao, sao em lại biết?”
Minh Hiểu Khê hừ mũi một tiếng.

“Anh trai ngố ơi! Không phải anh lại mủi lòng với tình cũ đấy chứ?”
Đỗ Nguyên Khang một hơi uống cạn ly rượu trong tay, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng.

“Haizzz… Còn ngu lắm con ạ, không khôn ra được…”
Ông Tư thở dài nhìn cháu trai, hận không thể nặn đất thành não, nhét thêm vào đầu cho anh khôn ra.

Minh Hiểu Khê đồng tình với ông Tư, gật đầu lia lịa.

“Anh nghe em đi, con người như chị ta anh đừng lưu luyến nữa.

Mà em thấy chị Tuyết cũng rất tốt mà, tại sao anh không quan tâm, cứ hờ hững như vậy?”
“Anh với Tuyết chỉ là bạn thôi, em đừng nói linh tinh…”
Nói rồi anh gắp một cái đùi gà cho cô.

“Mau ăn đi… Nhiều chuyện quá…”
“Hừ… Rồi sẽ có một ngày anh nhận ra tình cảm của mình, mà đến lúc đó, cảnh còn người mất để xem anh sẽ khóc thế nào?”
“Chờ đến lúc đó rồi nói…”
“Ồ! Đến lúc đừng tìm em khóc là được…”
Minh Hiểu Khê gặm một miếng còng, môi hơi bĩu ra khinh thường anh trai.

Cô như nhớ ra điều gì, hỏi ông nội Tư.

“Ông nội, chị Tuyết không đến cùng mọi người ạ?”
“Con bé có việc bận, sẽ đến sau mấy hôm…”
Ăn cơm xong, sau khi chào tạm biệt ông Tư cùng Đỗ Nguyên Khang, Minh Hiểu Khê ôm lấy bạn trai.


“Chúng ta đi xem phim đi…”
Đoàn Trường Sinh nghi ngờ đẩy đẩy người trong lòng ra, quan sát thật kỹ.

“Này! Em say rồi có phải không?”
Đoàn Trường Sinh hôn cô một cái, cười cười nói.

Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, chu môi đáng yêu phản bác.

“Không hề nhé… Em chỉ uống có ba ly thì làm sao say được…”
“Ồ! Không say, không say vậy em đứng thẳng người lên anh xem nào.


Minh Hiểu Khê cố gắng đứng thẳng người lên nhưng vẫn hơi xiêu vẹo.

Đoàn Trường Sinh nhìn cô hài lòng gật đầu.

“Ồ! Không say thật này…”
“Đúng chứ, em rất tỉnh táo nhé…”
Đoàn Trường Sinh cười híp cả mắt ôm lấy bạn gái.

Anh cảm thấy, cô gái nhỏ khi say chếnh choáng này rất đáng yêu, trong đầu nhanh chóng nảy ra chủ ý.

“Vậy chúng ta đi xem phim thôi.


“Được…”
Cách nhà hàng Hoa Sen Vàng tầm khoảng 100m có một rạp chiếu phim, hai người đi bộ đến đó.

Minh Hiểu Khê chọn là một bộ phim hành động có yếu tố kinh dị.

Đoàn Trường Sinh suốt một đường vẫn ôm theo cô, cùng di chuyển một chỗ.

Cô nhân viên bán vé nhìn hai người, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ.

“Người đang yêu tình cảm thật tốt.


Sau khi mua vé xong hai người lại đi mua thêm bắp rang và đồ uống.

(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc