THANH XUÂN NỞ HOA


Sắc mặt anh triệt để trầm xuống, thanh niên cao lớn sắc mặt âm trầm thì giống như là sẽ xảy ra rất nhiều nguy hiểm.
Minh Hiểu Khê kéo tay anh lại, nói với ba người kia.
"Chị của mấy người thì mấy người đi tìm người của mình mà chơi, bọn tôi không tiếp."
Ra ngoài chơi, quan trọng nhất là phải vui vẻ, Minh Hiểu Khê ban trưa đã không vui một lần, lần này cô không muốn sinh sự.
Nhưng cô không sinh sự, không có nghĩa là người khác có thể thoải mái khi dễ cô.
"Đã nói là mượn anh trai này đi chơi, một giờ trả cho cô năm triệu, cô bán thân mình cũng không được số tiền này đâu!!!"
"Cút..."
Áp suất trên Đoàn Trường Sinh triệt để hạ thấp, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn qua người nọ.
Dám xúc phạm cô gái nhỏ nhà anh, còn phải xem anh có đồng ý hay không.
"Tôi cho các người gấp đôi số tiền, lập tức cút đi cho tôi.

Bạn gái tôi còn muốn đi chơi, tiền này dùng mua không khí trong lành cho cô ấy thở..."
Mẹ nó, muốn so tiền với anh sao, vậy thì tới, anh đây không ngại dùng tiền đập đâu.
Minh Hiểu Khê thật muốn cho anh một like về độ soái này, cô rất thích...
"Anh..."
Ba nữ sinh kia mãi nửa ngày cũng chẳng thể nói thêm được gì.
Đoàn Trường Sinh ở bên này cũng không để ý đến bọn họ nữa, mang theo Minh Hiểu Khê đi xuống hồ bơi.
Ở đây, cái chơi dành cho các đôi tình nhân cũng có rất nhiều, tỷ như ôm nhau từ trên cầu trượt nhảy xuống, bắn nước tung tóe kia trông cũng không tệ.
Minh Hiểu Khê cau mày, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin tưởng.
"Anh nói, ngày nghỉ người đi mấy nơi này, rốt cuộc là du khách nhiều hay đám ngu ngốc nhiều?"
Đoàn Trường Sinh nhịn không được, ánh mắt hơi cong cong.
Đây cũng coi như là anh đang cười.
Minh Hiểu Khê cảm khái.
"Em lớn như vậy cũng rất ít khi gặp đám người ngu ngốc như thế.


Hôm nay là không thích hợp đi ra ngoài sao? Tại sao có một đám ngốc tụ tập ở đây?"
Cô dùng tay tự mình xoa xoa hai má, cùng Đoàn Trường Sinh đi chơi trò chơi.
"Aizzz...!không nên cùng lũ ngốc so đo."
Tâm tình của cô không hề bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Lúc sáng cô vẫn không vui, nhưng sau khi cho những người khi một bài học xong liền vui vẻ cho tới bây giờ.
Hiện tại cảm thấy, ba cô gái kia muốn xui xẻo, cô căn bản cũng không thèm tức giận với mấy người đó.
Nhìn cái tư thế lấy tiền đập người của mấy người đó, còn cái ánh mắt nhìn Đoàn Trường Sinh nữa, rõ ràng là đang coi anh thành một gã trai bao mà.
Muốn ngủ với anh sao? Nằm mơ.

Cô đây còn chưa...
"Phi phi...!Nghĩ lung tung..."
Minh Hiểu Khê lắc lắc cái đầu xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua.
Đoàn Trường Sinh đang muốn mang cô đi chơi trò chơi dành cho đôi tình nhân lại thấy cô lắc lắc đầu, sắc mặt thoáng chút thất vọng.
"Em không muốn chơi trò này sao?"
Minh Hiểu Khê không kịp suy nghĩ, nhanh miệng trả lời.
"Không phải?"
Đoàn Trường Sinh hai mắt đang ảm đạm lại sáng lên.
"Vậy chúng ta đến chơi đi..."
"Được..."
Đến đây để vui chơi, vậy cứ chơi vui vẻ đi đã, những người không liên quan thì không cần để ý.
Hai người Minh Hiểu Khê chơi những trò chơi tình nhân đến hăng say.
Đoàn Trường Sinh nhờ lần vui chơi này mà được thoải mái ôm người đẹp trong lòng.
Cầu trượt nước kết thúc, Minh Hiểu Khê nhìn thấy đôi vợ chồng son vừa gặp lúc thay đồ.
Cô vợ nhìn thấy cô thì cười gọi.
"Em gái, chúng ta thật có duyên."
Minh Hiểu Khê nhìn cô ấy, mỉm cười chào lại.
"Đúng vậy!"
"Chào em, chị là Đỗ Thanh Thảo.

Kia là chồng chị, anh ấy tên Mai Xuân Thắng."
Đỗ Thanh Thảo cười cười tự giới thiệu tên.

Cô ấy mới gặp Minh Hiểu Khê, cảm thấy rất có duyên lên muốn làm quen kết bạn nói chuyện.
Minh Hiểu Khê gật đầu.
"Em tên Minh Hiểu Khê, còn kia là bạn em, anh ấy tên Đoàn Trường Sinh."
Đỗ Thanh Thảo nháy nháy mắt như hiểu điều gì đó, lại cười nói.
"Bên kia có bóng chuyền nước, đang có hoạt động dành cho các cặp đôi, chúng ta qua đó chơi đi."
Minh Hiểu Khê cũng có hứng thú, gật đầu.
"Đi..."
Đến nơi tổ chức, các cặp đôi xếp theo đôi tình nhân.
Phần thưởng là một bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn và một phòng khách sạn tổng thống cho đôi tình nhân.
Minh Hiểu Khê mang theo Đoàn Trường Sinh đến, khoé môi anh lộ ra nụ cười vui vẻ.


Xem ra cô gái nhỏ cũng có ý, đây là cô đang ám chỉ cho anh sao.
Hai người cũng đăng ký tham gia hoạt động.
Sau đó bắt thăm thi đấu.
Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê đều luyện võ từ nhỏ, thể lực và sức bật đều tốt, cho dù là trong nước cũng có thể phối hợp với nhau rất tốt.
Bọn họ một đường đánh đến thông thuận, khiến cho đối thủ tâm phục khẩu phục.
Những trận đấu tiếp theo hoàn toàn biến thành hai người bọn họ tấn công, đối thủ ở bên phía đối diện liều mạng tiếp cầu, nhìn tình hình này cũng biết là ai thắng rồi.
"Hay hay hay! Siêu cấp hay!"
Những du khách vây xem mỗi lúc một đông, tiếng cổ vũ cũng sôi trào.
Có người còn cầm cả một cái chuông, đong đưa cổ vũ cho các cặp đôi.
"Bộp bộp bộp".
Lại có người ở đó vỗ tay.
"Thật hay."
Hai người phối hợp ăn ý toàn thắng, phần thưởng cũng lập tức được trao đến tay.
Minh Hiểu Khê tâm tình rất tốt cười đến không khép được miệng.
Đoàn Trường Sinh cũng bị cô vui lây, đầu óc không tự chủ nghĩ đến bữa ăn dưới ánh nến và những hình ảnh 18+
Nhưng đúng lúc hai người vui vẻ lại có người đến phá rồi.
Một cô gái thoạt nhìn rất thành thục, khoảng hai năm, hai sáu tuổi ở một bên đi tới chỗ hai người.
Cô ấy lúc này chậm rãi ung dung vỗ tay, cười khen.
"Anh đẹp trai này đánh bóng hay lắm."
Minh Hiểu Khê liếc qua ba người đứng sau lưng cô gái kia.
Đây không phải là ba người mặc bikini ban nãy hay sao?
Lại tới nữa?
"Giới thiệu một chút, chị tên Hoàng Nhã, rất vui được gặp em ở đây."
Cô ấy chủ động đưa tay ra với Minh Hiểu Khê.
"Đây là bạn trai em?"
Minh Hiểu Khê gật đầu.
"Đúng thế, cho nên mấy chị muốn chơi gì thì phiền đi tìm người khác nhé."
"Em gái, đừng kích động thế.

Chị chỉ cảm thấy bạn trai em rất đẹp trai, muốn cùng nhau nói chuyện, chơi trò chơi mà thôi, sẽ không làm gì cả."
Bề ngoài của cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất có phong tình, lúc nói chuyện hơi híp mắt, giống như một hồ ly tinh.

"Chị gái này, em với bạn trai hiện tại tâm trạng rất tốt.

Chị phá rối như thế này là thất đức lắm đó."
Minh Hiểu Khê chắn trước người Đoàn Trường Sinh.
Nếu như mới vừa rồi không xác định được, hiện tại Minh Hiểu Khê đã rõ ràng lắm rồi.
Người trước mắt, nội liễm bao nhiêu đều biểu lộ ra một chút ánh nhìn, rõ ràng là muốn đem Đoàn Trường Sinh ăn sạch.
Loại người trưởng thành thích ***.
Minh Hiểu Khê cũng không biết là nên bày ra cái biểu tình gì.
Đoàn Trường Sinh ở sau lưng cô ý cười đã sắp ngoác cả ra.

Cô gái nhỏ đang bảo vệ anh, đây có được tính là cô vì người khác nhòm ngó anh mà ghen tuông không nhỉ.
"Cái này thì phải hỏi anh đẹp trai chứ!."
Ánh mắt cô ta dừng ở trên người Đoàn Trường Sinh, cười khẽ.
"Anh đẹp trai, có thể đi chơi với em không? Mới vừa nãy là bạn em không hiểu chuyện, nói loạn với anh.

Nếu anh muốn, một giờ em có thể cho em mười triệu."
"Phì..."
Minh Hiểu Khê len lén liếc sang Đoàn Trường Sinh, cô muốn cười...
Một công tử nhà giàu, đẹp trai, có tài lại nhiều tiền bị coi thành trai bao...
Ô!!! Thật thú vị...
Nhưng Minh Hiểu Khê phải cố nén cười, cô rõ ràng cảm giác được áp suất thấp trên người anh.
Không xong, đại công tử giống như là muốn nổi giận!
(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc