THẬP NIÊN 70 CẢ NHÀ LÀ THÁNH CÃI


Bì Tiểu Tiểu cầm theo cây gậy chống, thỉnh thoảng lại dò vào bụi cỏ hai bên đường.

Mùa này nhiều rắn, không cẩn thận để bị cắn là ăn khổ luôn.

Đại đội Phong Cốc thường xuyên xuất hiện rất nhiều rắn, may mà hiếm thấy rắn độc, phần lớn là loại bình thường nên việc lên núi vẫn khá an toàn.

Song có một loại rắn với phần cổ và mảng vảy thân trước màu đỏ, người ta gọi là rắn hoa cổ đỏ, tuy nọc không độc lắm nhưng bị nó cắn kiểu gì cũng phải chịu tội một phen.

Bì Tiểu Tiểu may mắn, tới giờ chưa từng gặp phải loài rắn đó, nhưng điều này không khiến cô bé hạ thấp sự cảnh giác.

Từng cơn gió nhẹ lướt qua bụi cây ven đường, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng lá cây xào xạc.

Bì Tiểu Tiểu vóc dáng nho nhỏ nên thường không đi sâu vào trong núi mà chỉ loanh quanh ở đoạn dưới chân.


Lúc cô bé đến nơi đã thấy rất nhiều đứa trẻ đang hái quả dại – thứ mà dễ phát hiện ra nhất.

Càng nhiều người thì số lượng cô bé hái được sẽ càng ít đi.

Bì Tiểu Tiểu không bận tâm lắm.

Thứ bọn họ đang hái là một loại quả hình bầu dục được tạo thành từ những hột tròn nhỏ, lúc mới kết quả có màu xanh lá, khi chín chuyển dần sang đỏ, càng chín tới màu sắc càng đậm, đến cuối cùng biến thành màu tím đen, mùi vị thanh mát, là quả dại thường hay bắt gặp nhất trong rừng.

Bọn họ gọi đó là dâu tằm, khoảng thời gian này mọi người đều lên núi tìm hái dâu khắp nơi, coi nó thành một loại quà vặt.

Nếu hái được nhiều còn có thể dùng dâu ngâm rượu, đem bán cho hợp tác xã sẽ đổi được ít tiền.


Song tìm dâu thì dễ, tìm được nhiều dâu mới khó.

Bì Tiểu Tiểu nhìn một hồi, dựa theo trực giác bắt đầu di chuyển sang hướng khác.

Trên núi không có đường, đi đến đâu phải tự mình dạt đường ra đến đấy.

Bì Tiểu Tiểu cầm gậy nhỏ khua khoắng phía trước, từ từ tiếp cận một sườn dốc nhỏ.

Vừa khéo phía trên có mấy cây dâu lớn, trên cành chi chít dâu tằm đã chín rộ, đâu giống đống dâu ngoài kia, chưa kịp chín tới đã bị hái mất rồi.

Với bọn họ mà nói, quả dại do ai hái thì là của người đó, chờ chín sẽ thành của người khác, thế nên dâu tằm căn bản chưa kịp chuyển tím, mới hơi ngọt đã bị ngắt sạch sành sanh.

Bì Tiểu Tiểu đột nhiên bắt gặp một bụi dâu lớn chín mọng như vậy thì nhịn không được mỉm cười, đôi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.

Cô bé đặt chiếc gùi nhỏ xuống, cầm gậy khua một vòng, cảm thấy xung quanh không có rắn bèn nện bước đến chỗ cây dâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc