THẬP NIÊN 70 CẢ NHÀ LÀ THÁNH CÃI


Cô bé nện bước chân nho nhỏ chạy vào phòng chứa củi, Bì Hướng Dương cũng lon ton chạy theo sau.

Lúc này Bì Hướng Tinh đang ngồi chồm hổm dưới đất, lôi cỏ dại, mấy thứ đồ đầu thừa đuôi thẹo và đống cây bông tàn tạ đến độ không thể dùng được nữa mà cô ấy thu gom lúc trước ra, nghiêm túc xây một chiếc ổ nhỏ, sau đó nhấc con lợn đang kêu ụt ịt đặt vào trong.

Có lẽ con lợn cảm thấy chiếc ổ rất thoái mái, thậm chí còn trở mình ở trong, bốn chiếc móng cũn cỡn đạp đạp lên trên, trông đáng yêu cực kỳ.

“Chị!”- Bì Tiểu Tiểu đi tới sau lưng cô ấy, đồng thời nhìn chiếc ổ nhỏ, công nhận là đáng yêu thật.

Chị cô bé từ nhỏ đã thích nuôi động vật, gà vịt trong nhà đều có tay chị chăm, chẳng qua mấy năm này chị từ cấp hai lên cấp ba nên thời gian eo hẹp đi hẳn.


Tuy nói phương pháp nuôi giống nhau nhưng Bì Tiểu Tiểu cảm thấy cô bé nuôi không được mát tay như chị.

Thời điểm Bì Hướng Tinh nuôi gà, mỗi ngày gà đều đẻ đều đặn một quả trứng, mà người khác cho gà ăn lại không ra sản lượng lớn như vậy.

Hiện tại chị cô bé đã tốt nghiệp cấp ba, không có cách nào học lên đại học nên định bắt đầu theo lại nghề cũ.

“Tiểu Tiểu, em xem chú lợn này biết điều chưa nè? Chờ chị chăm nó lớn, Tết nhà chúng ta sẽ có thêm thịt ăn.

” – Bì Hướng Tinh tươi cười rạng rỡ.


“Nhà chúng ta chưa nuôi lợn bao giờ, nhỡ không nuôi nổi thì phải làm sao?” – Lời Bì Tiểu Tiểu nói là sự thật, nếu lợn chết sẽ lỗ nặng, năm đồng đối với nhà cô bé mà nói không phải con số nhỏ.

Chủ yếu là, làm vậy còn đắc tội với thím Vương, chồng thím Vương là bí thư chi bộ của thôn, vẫn luôn kiểm soát việc nuôi trồng trong thôn.

Hai năm nay bên trên giao nhiệm vụ xuống bảo dân nuôi lợn nhưng tự mình nuôi lợn rất khó, tuy phân lợn dùng làm phân bón rất tốt, khổ nỗi bản thân kiếm đủ miệng ăn đã khó, nuôi lợn càng khó hơn, nhỡ nửa chừng lợn sinh bệnh chết thì đúng là lỗ nặng.

Hơn nữa mấu chốt nhất là giá của nhiệm vụ nuôi lợn không cao cho nên mọi người không mấy mặn mà.

Vì vậy đại đội trưởng đưa ra quyết định nuôi lợn chung, quây một khoảng sân để chăn nuôi, bên trong chăm ba bốn mươi con, mỗi năm đều vì bệnh chết mà dư lại đâu đấy hai mươi con, song phụ trách nuôi lợn đều là thân thích của đại đội trưởng và bí thư chi bộ, mọi người cũng không ý kiến gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc