THẬP NIÊN 70 CẢ NHÀ LÀ THÁNH CÃI


Nhưng Bì Hướng Dung này dùng sắc mặt nghiêm túc ở bên cạnh nhìn bọn chúng, đám trẻ con cũng không dám cười nói, chỉ đành cảm thán rằng chuyện này chẳng giống bọn chúng tưởng tượng một chút nào, bọn chúng chẳng hề được tham dự.

Không, bọn chúng có tham dự.

Một đám trẻ con đau khổ vô cùng ngồi trong phòng học, vò đầu bứt tai, vẻ mặt như gặp phải kẻ thù tám kiếp khi nhìn vào quyển vở.

Bốn trăm chữ liền.

Sao bọn chúng viết ra được chứ?Dù có nhiều người cũng không thể viết được ngần ấy chữ.

Thật quá đáng ghét, sau này bọn chúng sẽ không bao giờ đi xem nữa!Chuyện bên này kết thúc, đại đội trưởng Bì Văn Quang vừa tiếp nhận chức vụ chắp hai tay sau lưng, trên mặt có vẻ đắc ý cực kì rõ ràng.


“Anh Đoàn, anh cứ yên tâm giao cái chức đại đội trưởng này lại cho tôi.

” Khóe miệng Bì Văn Quang kéo lên hết cỡ, mặt mũi có vài phần vui vẻ quá đà.

Tiểu nhân đắc chí!Đoàn Chí Kiệt vừa bị giáng chức âm thầm mắng trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ cười như không cười: “Vậy ông nhớ làm cho tốt, sau này vẫn có kì tuyển chọn đấy.

”Bây giờ, mấy cái chức vụ đại đội trưởng này, cũng cần phải tuyển chọn từ trong đội ra, sau đó báo lên công xã, thằng ngốc này lên làm đại đội trưởng thì sao chứ?Cùng lắm thì cũng chỉ đắc ý được một thời gian thôi, nếm chút khổ sở xong, cuối cùng, vị trí này vẫn chẳng phải của ông ta.

Đoàn Chí Kiệt hung hăng lườm Bì Văn Quang một cái, rồi rời đi.

Bì Văn Quang đứng tại chỗ, vẻ mặt của ông ta vừa nhìn qua đã biết là vô cùng đắc ý.


Xung quanh còn có không ít dân làng đang đứng đó, chờ hành động tiếp theo của bọn họ.

Thế là Bì Văn Quang ho khan một cái, giơ hai tay ngăn cản: “Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi sẽ đem cô nhóc này đi dạy dỗ lại, mọi người cũng nhớ là phải giám sát kĩ bọn họ, tuyệt đối không được để bọn họ lười biếng.

”“Cô.

” Bì Văn Quang chỉ vào Thư Ngữ, mở miệng: “Cô đấy, đứng ngay ngắn lên, nếu ngã, chúng tôi cũng không đưa cô đi bệnh viện được đâu.

”“Mau trở về nhà cô đi, đừng có đứng đây làm vướng tay vướng chân, mọi người có quần áo gì cứ đưa cho cô ta, cơ thể không khỏe cũng phải cải thiện.

”Hàng xóm đứng bên cạnh: Khỏi, không có quần áo mà cho đâu.

Trên gương mặt tái nhợt của Thư Ngữ toàn sự mờ mịt, bởi vì lo lắng cho Giang Tư Niên nên cơ thể mới cứng đờ ngây ra như khúc gỗ thôi.

Tuy, tuy cơ thể cô không được khỏe, nhưng cũng không đến mức phải ngất xỉu mà?.


Bình luận

Truyện đang đọc