THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

Thời tiết hiện nay lạnh như thế, người lớn trẻ con trong nhà đều phải mặc áo bông từ mấy năm trước, không giữ ấm được chút nào. Lỡ như lạnh quá mắc bệnh, tiền thuốc men còn tốn hơn tiền mua bông nhiều.

Nhưng người phụ nữ vẫn cố ép giá: "Đồng chí à, chúng tôi ở nông thôn kiếm tiền chẳng dễ, có thể giảm chút tiền cho tôi không, tôi sẽ mua nhiều hơn chút."

"Bà chị, giá tôi ra thật sự không đắt lắm. Trời lạnh như này, chúng tôi còn phải đi qua đi lại bán buôn, mà còn chẳng cần phiếu bông. Tôi dám chắc là ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn ai bán mà chị mua được đâu." Giang Trường Hải vội thề thốt nói điêu.

Thật ra cũng không tính là nói điêu, bởi vì ông Ngưu cũng bán giá này, mà cả trấn cũng chỉ có hai người họ bán giá này thôi.

Ông giấu hàng lâu vậy là để bán giá cao đấy chứ!

Người phụ nữ lại liếc mắt xuống nhìn chỗ bông, cắn răng hung hăng nói: "Được, vậy bán tôi năm cân."

"Được được, chị chờ chút."

Thành công bán cho vị khách đầu tiên, Giang Trường Hải vui vẻ lấy cân đã chuẩn bị sẵn ra, cân năm cân bông.

Người phụ nữ nhận bông rồi nói: "Hai người đứng đây chờ chút, tôi về phòng lấy tiền."

Bà ta đang quét tuyết ngoài này, đâu có ngờ sẽ mua đồ đâu, vì thế không có tiền trong túi.


"Được, đi đi, tôi ở đây chờ chị." Dù sao đây cũng là cửa nhà bà ta, Giang Trường Hải chẳng sợ bà ta chạy mất.

Người phụ nữ đi vào nhà chưa được mấy phút đã đi ra. Bà ta cầm theo tiền, sau khi đưa Giang Trường Hải bốn đồng năm hào thì định vào nhà, kết quả ông gọi bà ta lại.

"Bà chị chờ chút."

"Hửm? Chuyện gì? Đưa sai số tiền rồi à?" Người phụ nữ quay lại nghi hoặc nhìn Giang Trường Hải.

Ông bật cười ha hả nói: "Không có sai, không có sai. Chỉ là tôi muốn nhờ bà chị chút, không biết chị có thể đi hỏi người trong thôn giúp tôi có ai muốn mua bông không, giới thiệu họ tới chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa chị hai hào làm tiền thù lao."

Người phụ nữ nó nghe vậy thì đôi mắt sáng rực, còn có chuyện tốt thế này à?

Phải biết là thôn họ hàng năm có rất nhiều người không có phiếu bông, không mua được bông mà sốt ruột đấy.

Nếu mình qua đó bảo họ có người bán bông thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm kích mình.

Hơn nữa còn có thể nhận tiền thù lao thêm từ họ nữa, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn đó. Chỉ là không thể nói cho người bán bông biết được. Đọc‎ truyệ?‎ chuẩ?‎ khô?g‎ quả?g‎ cáo‎ ﹎‎ ??‎ uM???Y?N.??‎ ﹎


Thế là bà ta vội đồng ý: "Được, vậy hai người đứng đây chờ chút nữa, tôi đi hỏi xem có ai muốn mua bông không."

Nói rồi hăng hái rồi đi, sợ trễ một giây thôi thì ông sẽ hối hận.

Giang Trường Hải thấy mình chỉ dùng nửa cân bông thôi đã tìm được một chân chạy vặt kéo khách, trong lòng rất đắc ý.

Còn giở giọng bề trên dạy Úc Thừa: "Nhóc Úc, thấy không, chú Giang của con thông minh nhỉ?

Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ ở đây, không cần phí công đi lung tung, cũng không cần sợ có người báo cáo chúng ta, đã có người tự tìm tới cửa mua hàng."

"Thông minh." Úc Thừa gật đầu, mặc dù không bằng những người xung quanh cậu, nhưng cũng rất biết suy nghĩ, làm việc lại linh hoạt.

Xem ra Cừu Non thông minh nhanh nhạy là di truyền từ cha cô hếết.

Thấy phản ứng của cậu bình thản như vậy, Giang Trường Hải nhếch miệng thầm nghĩ thằng nhóc thối này chẳng đáng yêu gì cả.

Vẫn là con gái mềm mại thơm tho nhà mình tốt nhất, dù mình làm gì thì con bé cũng sẽ ngưỡng mộ nhìn mình, nói những lời ngọt ngào tâng bốc ông lên trời.

Nghĩ tới con gái ngoan ngoãn ngọt ngào của mình, Giang Trường Hải nở một nụ cười ngốc nghếch của người cha.

"Chú Giang, có người đến kìa."

Nghe thấy Úc Thừa nhắc nhở, Giang Trường Hải nhìn qua, chỉ thấy hai người phụ nữ vội vàng chạy qua chỗ họ.


Bình luận

Truyện đang đọc