THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

Giang Miên Miên lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao vẫn còn có người ngoài là Úc Thừa đang ở đây nghe những "chuyện xấu trong nhà" này.

Thấy anh cả thực sự tức giận, Giang Trường Hải vội vàng bỏ hết thể diện chủ động cầu hòa: "Anh cả, đầu óc cô ta khinh suất, anh đừng so đo với một người phụ nữ. Đều là con cháu trong nhà, không cần phải tính toán những thứ này."

Khi nghe thấy vợ mình tính toán sổ sách đến Tam Nha, ông ta đã biết sự việc không hay rồi.

Rõ ràng là việc bọn họ đúng lý nhưng bây giờ lại bị anh cả trả đũa, có lí cũng biết thành vô lí rồi.

"Không được, hôm nay nhất định phải tính toán rõ ràng hết. Giống như chú nói vừa rồi, anh em ruột cũng phải tính toán sổ sách thật kĩ, tránh để hai vợ chồng chú thím cứ nghĩ rằng nhà anh ăn hời rất lớn từ nhà chú thím."

Tính tình của Giang Trường Hải vốn là không có lí cũng phải hung hăng càn quấy, được lí thì lại càng không buông tha.

Giang Trường Đào bị ép buộc đến mặt mũi đỏ bừng: "Anh cả, anh nhất định phải ép người như vậy sao?"

Giang Trường Hải khí thế hùng hổ: "Là chú thím nắn tôi như quả hồng mềm trước."


"Oành!"

Thấy hai anh em thực sự muốn cãi nhau đến tóe lửa, Giang Đại Sơn đập mạnh cái tẩu thuốc trên tay lên bàn, nghiêm giọng nói: "Được rồi. Im miệng hết cho cha. Đứa nào đứa nấy cũng ồn ào, còn ra cái gì nữa?"

Sau đó, không đợi Giang Trường Hải kêu la, ông ta dùng đôi mắt sắc bén bắn về phía Tôn Lệ Hà:

"Vợ thằng ba, con cứ nhất quyết đòi tính toàn nọ kia với thằng cả, có phải con có tâm tư muốn phân nhà không? Nếu như con muốn phân nhà thì cứ nói thẳng, cha tác thành cho con.". Truyện Ngôn Tình

Lần này Giang Đại Sơn thực sự đã nặng lời, Tôn Lệ Hà lập tức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích: "Cha, con không có ý này. Con chỉ cảm thấy anh cả cầm nhiều tiền như vậy thì nên đưa ra một ít. Dù sao thời gian này Úc Thừa cũng ăn ở trong nhà chúng ta."

"Việc này hiện giờ vẫn do cha và mẹ con định đoạt, không tới lượt con làm chủ."

Giang Đại Sơn sầm mặt lại, vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng nghiêm khắc: "Số tiền đó của thằng cả là thù lao cứu người của nó. Nếu con ghen tị thì con cũng có thể ra ngoài cứu người. Đến lúc đó người ta đến cảm ơn con, cha và mẹ sẽ không lấy một đồng."


Đây là lần đầu tiên Tôn Lệ Hà bị cha chồng quở trách như vậy, lại còn ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà, không hề cho đại công thần sinh hai đứa cháu trai là bà ta một chút thể diện.

Bà ta vừa ấm ức, vừa xấu hổ, liền không thể kiềm chế nói hết lời trong lòng ra: "Cha, cha có nói nhiều hơn nữa cũng là thiên vị anh cả."

Tô Uyển Ngọc nghe xong lập tức nhu nhược phản bác: "Em dâu, lời này của em không đúng rồi. Nếu nói thiên vị thì cha mẹ thiên vị nhất là Chí Văn Chí Võ. Miên Miên nhà chị đến giờ vẫn chưa được len lén ăn trứng gà và thịt kho tàu."

Tôn Lệ Hà bị Tô Uyển Ngọc cãi lại sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Nhưng đối phương nói là sự thật, bà ta nhất thời không có cách nào phản bác.

Giang Trường Hải nghe cha mình tức giận nói ra hai chữ "phân nhà" xong, tâm tư lập tức vui vẻ.

Ông vội vàng bày ra một biểu cảm tức giận lòng đầy căm phẫn: "Phân nhà thì phân nhà! Tôi biết chú thím luôn cảm thấy cha mẹ thiên vị tôi, đối xử với chú thím không công bằng. Tôi cũng không thích sống chung với chú thím đâu."

Ông đã muốn phân nhà từ lâu, nếu hôm nay thực sự có thể nhân cơ hội này để phân nhà thì quá tốt rồi.

Số tiền trong tay ôn hiện giờ, mua một miếng đất xây một căn nhà cũng dư sức.

Vừa dứt lời, cả nhà họ Giang đều trợn tròn mắt. Sao nói một hồi lại thành thực sự phân nhà rồi?

Trương Quế Hoa là người đầu tiên không đồng ý: "Thằng cả, con nói lung tung cái gì đó?"


Bình luận

Truyện đang đọc