THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

"Không cần đâu chú Giang, cháu biết đường." Úc Thừa trước nay không thích làm phiền người khác.

Không đợi Giang Trường Hải lên tiếng, Tô Uyển Ngọc vung tay một cách rất hào phóng: "Đừng khách sáo với chú Giang của cháu, cháu đi một mình cô không yên tâm."

Giang Miên Miên cũng gật đầu: "Đúng đấy anh Úc, em và mẹ sẽ mua hết quần áo cho anh."

"Được." Úc Thừa thịnh tình không thể chối từ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Vừa hay ngày mai là chủ nhật, Giang Miên Miên không cần phải đến trường, cô ngủ cùng mẹ đến lúc tự tỉnh giấc.

Khi thức dậy Giang Trường Hải và Úc Thừa đã đi rồi, cũng đã đến tiệm cơm từ lâu.

Hai mẹ con uống hai bát sữa mạch nha, ăn bánh quy nhét đầy dạ dày sau đó mang theo tiền đi lên trấn mua đồ.

Tôn Lệ Hà biết hai mẹ con cô đi lên trấn tiêu tiền thoải mái, trong lòng vừa ghen tị vừa phiền muộn, giở giọng khó chịu sai khiến: "Chiêu Đệ, mang quần áo ra bờ sông giặt sạch đi."

"Vâng." Chiêu Đệ ngoan ngoãn bưng cái chậu đựng quần áo ra bờ sông giặt.

Nước sông mùa đông lạnh thấu xương, giặt quần áo tuyệt đối là một việc nặng nhọc.


Trong thôn có một số nhà có điều kiện sinh hoạt tương đối tốt, không tiếc dùng củi lửa đều đun một nồi nước lớn để giặt quần áo.

Nhưng Trương Quế Hoa vì để tiết kiệm củi lửa, trước nay chưa từng để bọn họ giặt quần áo ở nhà.

Mấy cô bé chỉ có thể đợi đến trưa khi mặt trời xuất hiện, ấm áp hơn một chút thì mới ra sông giặt quần áo.

Chiêu Đệ vẫn còn nhỏ, ôm cả một chậu quần áo lớn, tập tễnh đi ra phía bờ sông.

Đến nơi, cô bé ngâm quần áo ở trong chậu trước, một lúc sau giặt sẽ dễ dàng hơn.

Sau đó lấy một chiếc áo khá mỏng ra giặt, đôi tay nhỏ nhắn gầy còm rất nhanh đã bị nước sông lạnh lẽo làm cho tê cóng đến đỏ bừng.

Nhưng Chiêu Đệ cũng không dừng động tác chà giặt quần áo, cuộc sống như vậy, cô bé đã quen từ lâu rồi.

Giặt hơn một tiếng đồng hồ, Chiêu Đệ mới giặt xong một chậu quần áo to. Cô bé đứng dậy ưỡn thẳng eo, hoạt động lại đôi chân đã tê dại vì ngồi xổm.

Sau đó quay người lại bưng chậu quần áo lên, nhưng không ngờ dưới chân lại bị trượt, cả người rơi tõm xuống nước sông lạnh băng.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"


Chiêu Đệ không biết bơi, áo bông trên người lại nhanh chóng hút đầy nước nặng trĩu, kéo cô bé chìm xuống dưới nước.

Vừa rồi khi giặt quần áo cô bé dùng quá nhiều sức lực, hiện giờ bỗng nhiên rơi xuống nước, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, chỉ vùng vẫy vài lần liền không còn sức nữa.

Cũng may có hai bé trai đang chơi ở bờ sông, thấy cô bé rơi xuống nước lập tức kêu to cầu cứu: "Cứu mạng, cứu mạng, ở đây có người rơi xuống nước."

Một đứa bé khác nhanh chân chạy về phía thôn, vừa chạy vừa kêu.

Ông Cát đúng lúc ra ngoài tản bộ nghe được, lập tức chạy vội ra bờ sông, nhảy xuống nước kéo Chiêu Đệ đã mất đi ý thức lên.

Lên đến bờ, ông Cát lật đứa bé trong lòng ra xem. Ồ, ra là con gái nhà họ Giang, lúc này đã thở ra nhiều, hít vào ít.

Vậy là vội vàng đặt cô bé xuống đất, lần lượt làm động tác hô hấp nhân tạo.

Hô hấp nhân tạo được một lúc, Chiêu Đệ mới ho khan ra vài ngụm nước.

Khôi phục lại hô hấp bình thường, lúc này ông Cát mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ông Cát, Chiêu Đệ không sao chứ?" Bé trai vừa rồi đi kêu cứu vẫn luôn nhìn động tác của ông Cát, bây giờ trông thấy Chiêu Đệ đã ho ra nước mới dám lên tiếng hỏi thăm.

"Không sao, ông đưa Chiêu Đệ về nhà. Các cháu cũng đi chỗ khác chơi đi, sau này tránh xa bờ sông một chút." Ông Cát bỏ lại một câu rồi bế Chiêu Đệ chạy về phía nhà họ Giang.

Hai bé trai nhìn theo ông Cát rời đi, nhìn qua bờ sông với ánh mắt sợ hãi, sau đó đồng loạt quay đầu chạy về phía thôn.

Sau này bọn chúng sẽ không đến bờ sông chơi nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc