THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

Nhưng Giang Trường Hải vẫn nhét tiền vào tay cậu.

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, hai nhóm cõng phần hạt dưa của mình lên, tách ra hành động.

Cậu tới trường tiểu học công xã trước, chờ được mấy phút thì học sinh trong trường bắt đầu đi ra.

Úc Thừa cao ráo, ngoại hình anh tuấn, lạnh lùng. Cậu mặc áo da, đeo giày thể thao rất Tây, đứng ngay cổng trường, dễ dàng thu hút sự chú ý của các học sinh.

Có rất nhiều học sinh chưa về nhà, đứng ở cổng trường lén lút nhìn cậu.

Lúc Giang Miên Miên đi ra cứ cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.

Bình thường tan học, mấy nhóm học sinh chẳng khác khí chim thoát lồng, hận không thể bay thẳng về nhà luôn, sao hôm nay cả nửa ngày mà vẫn đứng ở cổng trường vậy?

Mãi tới khi ra cổng trường cô mới hiểu vì sao kỳ lạ thế, hóa ra là do họ đều đang lén nhìn Úc Thừa.

"Cừu Non, ở đây." Úc Thừa vừa liếc mắt đã thấy Giang Miên Miên, cô cực kỳ nổi bật giữa đám người.

Những đứa trẻ khác đa số đều có làn da đen sạm, mặc quần áo hơi bẩn. Chỉ có cô mặc áo bông mềm mại, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.


Úc Thừa vừa gọi một tiếng, Giang Miên Miên tưởng chừng như toàn bộ học sinh trong trường đều nhìn về phía mình.

Thật ra nếu Úc Thừa không gọi thì cô cũng có thể nhìn thấy cậu mà.

Dù sao cậu cũng cao ráo chân dài, đứng ở cổng trường chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Dưới hàng loạt ánh mắt hâm mộ, ghen tị, Giang Miên Miên nhanh chóng chạy tới chỗ Úc Thừa: "Anh Úc, sao hôm nay có mình anh tới vậy? Cha em đâu?"

"Chú Giang với thím qua trấn bên cạnh bán hạt dưa rồi, bảo anh tới đón em đi ăn. Chúng ta đi thôi." Úc Thừa giải thích rồi sải chân dài đi thẳng, cậu không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Đi một lát thì không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, thế là cậu nhìn lại, chỉ thấy cô nhóc cách đó không xa, đang cố gắng di chuyển hai chân ngắn ngủn để đuổi theo bước chân của cậu.

Thấy cô như vậy, chút khó chịu khi bị vây xem của Úc Thừa lập tức tan biến.

Cậu đút tay vào túi quần đứng im ở đó, chờ Giang Miên Miên chạy tới chỗ mình mới hỏi: "Không theo kịp sao không gọi anh?"

"Ai bảo em không theo kịp? Em chạy gần tới rồi mà." Giang Miên Miên mở to đôi mắt ngập nước không phục, kiếp trước cô cũng có đôi chân dài đó.


"Được, em có theo kịp, đi thôi." Úc Thừa xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người, cực kỳ tự nhiên dắt tay cô đi cùng.

Lần này họ không vội vàng nữa. Đến tiệm cơm Quốc Doanh, Giang Miên Miên gọi thịt viên, còn Úc Thừa gọi gà ăn mày, hai người ăn một bữa no nê.

"Ăn no chưa?" Úc Thừa hỏi.

Giang Miên Miên gật đầu: "Ừm, no rồi, chúng ta tới rạp chiếu phim đi."

Úc Thừa lại nói: "Không vội, tới Cung tiêu xã trước đã, anh muốn gọi điện thoại."

Cậu định gọi cho bạn bè ở Thủ Đô của mình.

Dù sao cũng rời khỏi kinh đô lâu như vậy, vẫn chưa liên lạc với bọn họ.

Đến Cung tiêu xã, Giang Miên Miên tự giác đi xung quanh xem đồ bày bán, không làm phiền cậu gọi điện.

Úc Thừa bấm số nhà Trình An, qua một hồi lâu, bên kia mới có người nhận.

Là bảo mẫu của nhà đối phương. Cậu lên tiếng bảo muốn tìm Trình An, lát sau mới nghe thấy giọng cậu ta.

" lô, Úc Thừa hả?" Giọng nói của Trình An có hơi gấp gáp.

"Là tôi đây." Giọng điệu Úc Thừa vẫn luôn kiêu ngạo lạnh nhạt như vậy.

Trình An lại cực kỳ kích động: "Ai ui, đại ca, cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện cho tụi này rồi. Anh có biết là tụi này lo lắng lắm không? Gan anh to thật đấy, còn dám trốn nhà bỏ đi? Cha anh vì cậu bỏ đi nên tức giận lắm, chắc chắn là lo chết được!"


Bình luận

Truyện đang đọc