THẬP NIÊN 70 TAY CẦM HẠT DƯA XEM KỊCH Ở TỨ HỢP VIỆN


Cao Tú Lan hắng giọng đáp: "Vậy thì chưa chắc, nếu như Triệu Vân Vân không gả cho nhà họ, thế chẳng phải dùng giỏ trúc múc nước vô ích rồi à.

""Lần này Triệu Vân Vân bị đánh thê thảm đến vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suýt nữa đã rách luôn rồi, tổn thất lớn lắm đó.

" Vu A Phân gật đầu tán thành!.

Mặt khác, Hạ Thải Vân đang đi trên đường, trông bà ấy tựa như người điên vừa chạy ra từ bệnh viện tâm thần, khách qua đường cũng rất chú ý đến người phụ nữ kỳ lạ này.

Bà ấy quả thực không chịu nổi ánh mắt kì dị khi mọi người nhìn mình, Hạ Thải Vân lấy áo khoác làm khăn choàng rồi trùm lên đầu, bước chân nhanh hơn.

Hạ Thải Vân khó khăn về đến nhà, lập tức đóng cửa lại, Hạ Thải Vân tức giận đi tới đi lui trong nhà, trong lòng lại suy nghĩ một trăm phương pháp dạy dỗ Triệu Vân Vân.

Sau khi Cao Tú Lan và Lâm Tiêu Đồng ăn cơm tối xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng ăn dưa cũng sẽ khiến người ta kiệt sức.


Trong đại viện rất yên tĩnh, người lớn đều đã ngủ say.

Ở đầu ngõ truyền đến tiếng cười đùa hi hi ha ha của đám con nít.

Người lớn im lặng, trẻ con tác quái.

Hổ Đầu đứng trên thềm đá ngay ngưỡng cửa, nó đang quơ tay múa chân biểu diễn cho đám tuỳ tùng của nó câu chuyện mình vừa ăn dưa.

Lũ nhóc tuỳ tùng bên dưới đều há hốc miệng, bọn chúng ngẩng đầu sùng bái nhìn Hổ Đầu.

Không hổ là lão đại, câu chuyện đánh người còn kể hay đến vậy.

Ngô Gia Bảo đang chơi đá ở đằng xa cũng lén lút chen chúc vào lũ nhóc, vểnh tai nghe chuyện linh tinh!.


Hạ Thải Vân đang nhìn vào gương, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở ngực, khi nói chuyện vô tình sẽ giật đến khóe miệng.

"Ui da, ngực mình đau muốn chết luôn, con nhóc Triệu Vân Vân lại ra tay ác độc như thế, chờ ông Phó quay về mình nhất định phải đến nhà nó đòi giải thích.

""Á ôi, mệnh mình sao mà khổ thế giời á ui ui ui! ""Con đàn bà ti tiện vô lương tâm!"Hai cha con nhà họ Phó đi làm cả ngày, về đến nhà lại nhận ra trong nhà vẫn chưa nấu cơm nước gì.

"Lạ quá, thực sự rất kì lạ, cả ngày nay mẹ con lại không về nhà, cũng chẳng thèm nấu cơm.

" Phó Văn Lỗi tức giận đập bàn.

"Ông Phó, ông Phó, tôi đang nằm trên giường đây này, ôi miệng của tôi.

"Phó Văn Lỗi men theo giọng nói đi tới phòng ngủ chính, nhìn thấy Hạ Thải Vân nằm ở trên giường uể oải r3n rỉ.

Ông ấy nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Thải Vân, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì đấy? Tóc của bà sao thế kia?""Hu hu hu, ông Phó à, ông không biết ban sáng Triệu Vân Vân đánh tôi như nào đâu, khắp người tôi toàn vết thương thôi, úi da.

".


Bình luận

Truyện đang đọc