THẬP NIÊN 70 TAY CẦM HẠT DƯA XEM KỊCH Ở TỨ HỢP VIỆN


Dì út Cảnh Thiến là giáo viên trung học, chú út Vệ Kiến Viễn là phó cục trưởng cục công an.

Cha Lâm mẹ Lâm quanh năm phục vụ trong quân đội, đến tuổi Lâm Tiêu Đồng đi học liền đưa đến nhà dì út chú út sinh hoạt.

Có thể nói Lâm Tiêu Đồng đã ở đây mười tám năm qua, phần lớn thời gian đều là sinh hoạt trong sân nhà khu nhà này.

Lâm Tiêu Đồng dừng xe xong, giúp đỡ xách những món nhẹ nhàng như bánh trứng gà, sau đó hai người sánh vai nhau đi vào bên trong.

"A, Tiêu Đồng trở về rồi đấy à, cậu nhóc bên cạnh trông cũng không tệ nha, lớn lên cao lớn, mặt mũi cũng anh tuấn.

"Các bác gái nói chuyện phiếm dưới lầu nhìn thấy Tạ Nghệ mặc một thân quân trang màu xanh lá cây liền tấm tắc khen ngợi.

"Trên tay còn xách nhiều đồ như vậy, đến tám phần là người yêu của Tiêu Đồng rồi.


"Tạ Nghệ vừa nghe đã vui vẻ, quay đầu nhìn Tiêu Đồng bên cạnh, khóe miệng cong cong.

Lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên lầu.

"Chị ơi, sao giờ chị mới về? Đậu Đậu chờ chị lâu lắm rồi.

"Người mở cửa là một bé con nhỏ như hạt đậu, bé trực tiếp nhào tới, ôm lấy đùi Lâm Tiêu Đồng.

Hạt đậu nhỏ là con trai nhà dì út, tên là Vệ Lai, năm nay năm tuổi, từ lúc nó sinh ra Lâm Tiêu Đồng đã ở trong nhà họ Vệ, Đậu Đậu luôn dính chặt lấy Lâm Tiêu Đồng.

“Tiêu Đồng, Tạ Nghệ, mau vào đi, sáng nay lúc Đậu Đậu rời giường vẫn luôn chờ bọn cháu trở về, nhắc đi nhắc lại làm dì đau đầu quá.

”Cảnh Thiến cũng bước nhanh ra, giữ chặt tay Lâm Tiêu Đồng, gọi Tạ Nghệ vào nhà.


Chú út Vệ Kiến Viễn vỗ vỗ bả vai Tạ Nghệ.

Giọng nói Cảnh Thiến dịu dàng mềm mại, Lâm Tiêu Đồng nghe những lời này, sống mũi không khỏi hơi chua xót.

Kiếp trước cô lớn lên trong cô nhi viện, ở nơi này hôm nay cô lại cảm nhận được tình yêu của mẹ trên người Cảnh Thiến.

Trong lúc nhất thời cảm giác bất lực, tủi thân khi vừa tới thế giới này lập tức bùng nổ, Lâm Tiêu Đồng nhịn không được ghé vào trong lòng Cảnh Thiến bật khóc.

Dì út ôm lấy cô, chậm rãi nâng tay vuốt v e mái tóc, nghĩ đến người chị gái và người anh rể đã hy sinh, bà càng xót xa cho đứa cháu gái này.

Vệ Đậu Đậu thấy chị khóc, mẹ cũng sắp khóc nên vội vàng dỗ dành ngay: "Mẹ, mẹ còn nói con, chị gái con lớn như vậy mà còn khóc sụt sịt, thật xấu hổ quá.

"Vệ Kiến Viễn và Tạ Nghệ vừa đặt đống đồ vào trong bếp, quay lại đã thấy vợ và cháu gái ôm nhau khóc.

"Tiêu Đồng, nói cho chú dì biết, đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải ở bên ngoài đã chịu uất ức rồi không?"Ánh mắt yêu quý của Vệ Kiến Viễn nhìn Tạ Nghệ ngay lập tức chuyển sang dò xét.

.


Bình luận

Truyện đang đọc