THẬP NIÊN 70 TAY CẦM HẠT DƯA XEM KỊCH Ở TỨ HỢP VIỆN


"Con gái thím Ngưu? Cô bé nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hoá ấy à?"Vệ Kiến Viễn nhìn vợ đã ngừng khóc, muốn nói lại thôi: "Bà muốn! ""Đồ ngốc, tôi chỉ muốn bàn bạc riêng với nhà thím Ngưu xem thế nào, xem thử có thể bỏ tiền mua công việc đó hay không?""Lúc trước tôi tán gẫu với thím Ngưu cũng nghe bà ấy nói công việc của con gái Ngưu Thải Điệp rất nhàn hạ, phúc lợi của đơn vị cũng tốt.

""Mỗi nhân viên bán hàng đều phụ trách một quầy riêng, lúc rảnh rỗi còn có thể tán gẫu với đồng nghiệp.

"Vệ Kiến Viễn gật đầu tán thành: "Công việc này không tồi, Tiêu Đồng của chúng ta lớn lên dễ nhìn, miệng còn rất ngọt, giao thiệp với người ngoài cũng phóng khoáng thoải mái.

"Không phải ông ấy khoe khoang, mà thực sự đó là bản lĩnh của cháu gái nhà mình.

"Vậy để hôm nào tôi trò chuyện với thím Ngưu chốc lát? Công việc này chắc chắn có rất nhiều người nhắm đến.

"Thời buổi này có được một công việc là cái bát sắt, nếu có công việc rồi, dù cho sau này Tạ Nghệ có thay lòng thì Tiêu Đồng vẫn có thể dựa vào chính mình.


Dựa dẫm vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đàn ông chưa từng là tất cả đối với phụ nữ, chỉ có sự nghiệp và bản lĩnh mới là nền tảng cho cuộc đời người phụ nữ.

"Công việc vừa thoải mái vừa đàng hoàng này hẳn là thím Ngưu sẽ rao giá không thấp đâu.

"Vệ Kiến Viễn đang suy nghĩ xem nhà mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, có nên huy động vốn hay chăng.

"Chị dâu và anh rể không còn nữa, chúng ta là chú út dì út của con bé thì phải bận tâm nhiều hơn, chuyện tiền bạc ông không cần lo đâu.

"Cảnh Thiến đứng lên mở tủ đầu giường lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Vệ Kiến Viễn.

"Đây, số tiền này hẳn là đủ rồi, nếu không đủ thì chúng ta lại bỏ thêm chút nữa.


"Vệ Kiến Viễn nhận lấy xem: "Bà lấy tiền này ở đâu thế?"Số 0 trong sổ còn nhiều hơn quỹ riêng của ông ấy nữa, tim đau quá mà.

"Lúc trước chị gái dẫn Tiêu Đồng quay về cho nó đi học đã đưa cho tôi, mỗi tháng bọn họ đều gửi tiền vào đấy.

""Ban đầu tôi cho rằng bọn họ muốn gửi tiền cho Tiêu Đồng, song về sau mới biết đó là trợ cấp cho chúng ta, Tiêu Đồng vẫn còn một sổ tiết kiệm khác.

""Chị và anh rể sợ chúng ta cảm thấy gánh nặng, thỉnh thoảng còn gửi đồ ăn, quần áo, sách vở đủ thứ, vì vậy tôi cũng không cần dùng số tiền này.

""Mấy năm nay dần dần cũng tích góp được sáu trăm, tôi dự đoán tầm năm trăm hẳn là đủ mua công việc của con gái thím Ngưu rồi.

"Vệ Kiến Viễn tỏ vẻ mình đều nghe vợ quyết định: "Không đủ thì chúng ta bù thêm.

""Đã muộn rồi đấy, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai ông còn phải đi làm nữa.

".


Bình luận

Truyện đang đọc