[THẬP NIÊN 90] VƯỜN TRẺ ĐỀU TRỌNG SINH, NGOẠI TRỪ...

"Đội trưởng Vương, lần này cuối cùng cũng quơ được đám ranh kia. Nếu có thể theo đà làm tới, nhất định sẽ tra được tới cùng, tìm ra địa bàn của bọn chúng. Dám chạy đến dưới mí mắt chúng ta, tưởng chúng ta ăn không ngồi rồi hay sao."

Người đàn ông được gọi là đội trưởng Vương nghiêm túc bản khắc, gương mặt tang thương vô cùng, nhưng trên mặt cũng lộ ra vài phần thoải mái khi bắt được người.

"Người cũng bắt được rồi, các cậu thẩm vấn đi, tôi nghỉ vài ngày."

"Hả? Đội trưởng nghỉ á? Không phải anh là nhân vật liều mạng…"

Đang nói thì bị phó đội trưởng bên cạnh huých một cái. Phó đội trưởng nói: "Đội trưởng cứ đi đi ạ, ở đây có tôi rồi."

Đội trưởng Vương gật đầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng rời đi.

Cảnh sát trẻ ồn ào vừa rồi: "Đây…"

Phó đội trưởng: "Cậu quên à, ngày mai là mùng một tháng sáu, đội trưởng muốn đi viếng mộ…"

"Ừ nhỉ, em quên mất. Em còn đang thắc mắc sao độ trưởng Tôn phòng hai cũng xin nghỉ."

Phó đội trưởng thở dài một hơi.

"Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì vậy ạ? Em chỉ nghe nói năm đó chuyện này ồn ào vô cùng, lại không biết tường tận…"

Vài người trong đội cũng nhìn qua bên này, phó đội trưởng nhìn mọi người, lại hít sâu một hơi: "Năm đó nhà trẻ xưởng máy Trùng Bắc tổ chức du xuân nhân ngày quốc tế thiếu nhi, lúc xe lớp nhỏ dừng lại cho bọn trẻ đi vệ sinh thì gặp bắt cóc. Lái xe bị đâm chết đương trường, cô giáo dẫn đoàn mẫu giáo bé cũng bị đâm ba dao, thương rất nặng. Đám nhỏ đều bị trói lại, còn bị tẩm ướt xăng. Nghe nói kẻ bắt cóc tuyên bố muốn thiêu chết bọn nhỏ. Vào thời điểm mấu chốt, kẻ bắt cóc kia chợt nhận được máy nhắn tin BB gửi tin nhắn trả lời điện thoại. Ngay khi mọi người đang nghĩ cách, một cô bé mân mê cởi được dây thừng, nhưng cô bé không tự chạy trốn mà giúp tất cả các bạn nhỏ cởi bỏ dây thừng. Mười mấy bạn nhỏ cùng giúp đỡ cô giáo trốn thoát. Kết quả… kẻ bắt cóc quay lại, một dao đâm chết cô bé kia. Cô Lâm khi đó liều mạng vật lộn với tên bắt cóc, kẻ bắt cóc va vào trên xe, không cẩn thận bắt lửa thiêu chết chính mình… Đến nay còn chưa tra được động cơ của gã."

"Chuyện này…"

"Lớp bọn họ năm đó có tổng cộng mười tám bạn nhỏ, ngoại trừ cô bé đã qua đời, mười bảy người còn lại thì có bảy người tiến vào công tác trong hệ thống tư pháp, thề muốn tra ra chân tướng năm đó."



"Giáo sư Nguyên, tôi đã đặt vé máy bay cho thầy rồi. Thầy thật sự không cần tôi đi cùng thầy qua đó sao?"

Người đàn ông mặc sơ mi trắng lắc đầu, khách sáo nói: "Không cần, cậu đưa tôi đến sân bay là được rồi."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Đã sắp ba mươi năm…"

Anh rũ mi, lại ngẩng đầu nói: "Đây là chuyện cả đời, cậu không cần đi theo."

Anh cầm cặp công tác, dẫn đầu ra cửa…



Khu biệt thự Thúy Hương Viên, những người ở trong khu này có thể xem như người có tiền nhất Thẩm Thành.

Một bà cụ lớn tuổi tóc đã hoa râm đang nghiêm túc lục tìm tủ quần áo, quần áo khác đều bị bà ném xuống đất, lộn xộn vô cùng.

"Sao tìm mãi không thấy thế này?" Bà cụ thầm nỉ non.

Đúng lúc này, một người đàn ông nhã nhặn đi lên tầng, bước tới cạnh bà cụ, nửa ngồi xuống nói: "Mẹ, mẹ tìm không được cái gì? Con tìm cho mẹ."

Bà cụ ngẩng đầu nói: "Áo cổ đứng… cái áo hoa nhỏ cổ đức của mẹ, cái màu vàng nhạt ấy. Cái áo Tuyết Bảo khen là đẹp nhất, nhưng mẹ không tìm thấy…"

Người đàn ông lập tức vỗ nhẹ lưng bà cụ: "Mẹ, mẹ ngồi xuống đây, con tìm cho mẹ. Con biết mẹ muốn tìm cái nào, con tìm cho mẹ mà. Con nhớ mỗi lần mẹ mặc xong đều là phẳng đặt trong cùng… Để con xem nào, đấy, thấy rồi mẹ ơi."

Bình luận

Truyện đang đọc