[THẬP NIÊN 90] VƯỜN TRẺ ĐỀU TRỌNG SINH, NGOẠI TRỪ...

"Đúng, đúng, đúng rồi đấy. Chính là cái này. Đây là cái áo Tuyết Bảo thích nhất, mai mẹ sẽ mặc đi gặp con bé."

Người đàn ông gật đầu, dịu dàng nói: "Vâng, mặc cái này ạ."

Anh cũng không đứng dậy, ngược lại nghiêm túc sửa sang quần áo cho mẹ mình: "Mẹ, ngày mai con đi cùng mẹ nhé?"

Bà cụ lập tức ngước lên, quyết đoán lắc đầu, kiên định từ chối: "Không, con bận cái gì thì đi làm đi, mẹ không cần con lo. Mẹ phải đưa bọn nhỏ đi thăm Tuyết Bảo, chỉ có bọn mẹ thôi."

"Mẹ…"

"Tiểu Hoài, con ra ngoài đi."

Người đàn ông nhìn mẹ mình, thấy ánh mắt mẹ sâu thẳm thì khẽ thở dài một hơi không thể nhận ra.



"Ánh mặt trời sáng trong, gà trống gáy ba lần, hoa đã nở, chim ca rộn ràng, chim khách xây tổ mới, ong mật đi lấy mật rồi, cuộc sống hạnh phúc tới từ đâu? Từ lao động sáng tạo…"

Sáng sớm ngày quốc tế thiếu nhi, một chiếc xe buýt dừng trên đường cái gần khu xưởng máy Trùng Bắc cũ, xe buýt vẽ đầy hoa cỏ và ong bướm đáng yêu, sặc sỡ đủ màu, bài hát thiếu nhi ‘Lao động là vinh quang’ đang vang lên vui sướng. Trong thời buổi này, rất nhiều người đi ngang qua thấy vậy đều sẽ nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Nhưng nhìn kỹ lại, ai nấy không khỏi dừng chân.

Những người lên chiếc xe này đều là cô bác trung niên, không có một đứa bé nào. Những người này còn đều mặc những bộ quần áo kiểu cũ quê mùa, tính ra thì cũng chỉ có nhà trẻ của vài thập niên trước mới ăn mặc như vậy.

Nhưng hiện tại bọn họ mặc đồ nhà trẻ cỡ lớn, cả đám quy củ xếp hàng lên xe, một bà lão đứng ở cửa xe mặc chiếc áo cổ đứng hoa nhí màu vàng, quần đen, còn tết tóc hai bên.

Chờ tất cả mọi người lên xe rồi bà cụ mới lên, sau đó bắt đầu điểm danh:

"Kiều Nhất Minh."

"Có ạ."

"Khương Như Ngưng."

"Có ạ."

"Hùng Xán."

"Dạ có."

"Khổng Điềm Điềm."

"Có ạ."

"Nguyên Trạch."

"Có."



Điểm danh xong, bà cụ còn nghiêm túc nói: "Năm nay vẫn là mười tám người, có mặt mười bảy."

Bà cười tủm tỉm: "Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

"Cô Lâm, năm nay để em lái xe nhé." Hùng Xán giơ tay lên, người này chính là Scene đủ mọi màu sắc ở sân bay.

Cô giáo Lâm gật đầu: "Ừ, em lái đi."

Mọi người ngồi vững, xe chậm rãi khởi động, trang sức đặt trên xe nhẹ nhàng lay động, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía nó.

Đó là một tấm ảnh chụp của trẻ con, thoạt trông đã cũ lắm rồi. Bé gái trong ảnh mặc váy búp bê, tóc hơi quăn tết hai bím nhỏ hai bên, mắt to long lanh, gương mặt mũm mĩm, miệng nhỏ hơi chu, giữa trán còn điểm một chấm đỏ rất có cảm giác niên đại, đáng yêu vô cùng.

"Khương Như Ngưng, cô tưởng năm nay em sẽ đi nước ngoài lĩnh thưởng…" Cô Lâm lão nhẹ giọng nói.

Nữ diễn viên xinh đẹp chói lòa lúc này lại mặc một bộ váy búp bê quê mùa, nhìn kỹ mới thấy rất giống chiếc váy của bé gái trong ảnh, chỉ là cỡ lớn mà thôi. Cô ấy nghiêm túc nói: "Em thà không lĩnh thưởng."

Cô ấy nhìn thẳng ảnh chụp: "Nếu không nhờ Tuyết Bảo cứu chúng ta, tất cả chúng ta đều chết cháy cả rồi. Kết quả là chỉ mình cậu ấy mất đi. Em vĩnh viễn nhớ rõ lời hứa cả đời của lớp mình."

Mọi người đều trầm mặc.

Qua nửa buổi, luật sư Tưởng - người đàn ông kính gọng vàng nhỏ giọng nỉ non: "Hôm qua em đi tế bái ông bà nội Dung và chú thím Dung, nhà họ Dung… không còn… không còn lấy một người…"

"Thím Dung nhảy lầu…"

"Chú Dung mắc ung thư…"

Trong xe lại trở nên an tĩnh.

Nếu Tuyết Bảo không mất, nhà họ Dung đã không cửa nát nhà tan.

Thật lâu sau, không biết là ai hít sâu một hơi: "Nếu có thể quay lại một lần…"

"Nếu lại có một cơ hội…"

Xe dọc theo đường núi mà lên, chợt có tiếng ‘soạt’ vang lên.

"Không hay rồi, núi lở!"

"Có tảng đá rơi xuống…"

Đúng lúc này, xe lật nghiêng, gần như trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu cạnh đó…

Một luồng ánh sáng lóe lên rồi tiêu biến.

Bình luận

Truyện đang đọc