[THẬP NIÊN 90] VƯỜN TRẺ ĐỀU TRỌNG SINH, NGOẠI TRỪ...

Đừng thấy bọn họ chỉ là đội xe của nhà máy sản xuất máy móc, thế nhưng công việc cũng phải đi đến nơi khác không ít, song đấy là đi chỗ gần, mọi người cũng vui lòng chạy, mang hộ đồ đạc hay hàng hóa gì đấy đều có thể kiếm được thêm không ít thu nhập.

Tuy nhiên nếu quá xa thì mọi người chắc chắn sẽ không muốn đi.

Lúc này trị an vẫn còn chưa tốt, cướp đường cũng không ít, càng đi xa, tuyến đường càng dài thì càng thiếu an toàn. Trước kia có dự án đi xe như thế cũng sẽ không sắp xếp cho Dung Gia Đống.

Chính bởi vì vậy mà hiện giờ ông nội Dung vừa về hưu, bên đó đã sắp xếp cho Dung Gia Đống chạy đường dài, điều này khiến sắc mặt của ông nội Dung và bà nội Dung rất khó coi.

Dung Gia Đống: “Mọi người đừng qua đó, là tự con muốn đi.”

Cả hai người già đều sững sờ nhìn về phía Dung Gia Đống.

Bà nội Dung nóng nảy: “Đầu óc con để chó ăn rồi hả? Chuyện như vậy cũng dám đâm đầu vào, thằng ranh con này…” Bà tức giận mắng chửi.

Dung Gia Đống quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tuyết Bảo đang tập trung vào con chuột nhỏ, anh quay lại nói: “Nói nhỏ chút, đừng để con bé nghe được. Con đã suy nghĩ rồi, sớm muộn gì con cũng phải đi, nhưng tốt hơn hết là tự mình nắm giữ quyền làm chủ. Lần này đi thành phố Bằng mặc dù hơi xa nhưng người đi chung chính là Lâm Sơn, anh ấy nổi tiếng là có thể đánh nhau. Con đi cùng anh ấy, trong lòng cũng an tâm. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đến lượt con, coi như thừa cơ hội này đi xem tình hình trước. Nếu không đợi một hai năm nữa tiếng tăm của ba không còn, người ta cũng sẽ sắp xếp con đi như vậy, mà nếu đi cùng người khác thì con càng rầu hơn. Mọi người nghĩ lại xem như vậy hợp lý không.”

Ông nội Dung nhíu mày, nhưng cũng gật đầu: “Vậy cũng đúng.”

Con trai nói đúng, cho dù trong thời gian ngắn còn có thể nể mặt ông mà không sắp xếp, nhưng về lâu dài thì cuối cùng cũng phải có ngày chạy đường dài.

Bà nội Dung vẫn không vui: “Vậy thì đến đó rồi nói sau, tại sao phải chủ động?”

Bà không muốn con trai ra ngoài mạo hiểm.

Dung Gia Đống cười: “Đến lúc đó họ sắp xếp người khác cho con thì sao? Bây giờ con còn có thể chọn người.”

Anh sẽ không thể để chuyện đi đến mức mất kiểm soát rồi mới nghĩ cách, anh nói tiếp: “Ba, mẹ, thật ra bản thân con cũng muốn đi xem thử, nghe nói bên thành phố Bằng phát triển khá tốt, hiếm khi có được cơ hội như vậy. Bọn con trở về lại là xe trống, con đang nghĩ… Ha ha.”

Ông nội Dung và bà nội Dung giật nảy mình, mắng mỏ: “Con đừng làm loạn, ầm ĩ một chút là được rồi, đừng cho là ta hồ đồ rồi làm lớn. Con là một công nhân.”

Dung Gia Đống: “Bây giờ cũng không có đầu cơ trục lợi….”

“Nói thì nói như vậy, nhưng một công nhân chính thức như con mà cứ đi vận chuyển đồ đạc thì cũng không dễ nghe.”

Dung Gia Đống mỉm cười ra dấu, sau đó lập tức nghiệm mặt: “Ba mẹ, con hiểu rõ mà.”

Người trong nhà đang nói chuyện thì nghe trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vang dội, mọi người giật nảy mình, Tuyết Bảo nhanh chóng trượt xuống ghế xô pha: “Là Manh Bảo.”

Cô bé giống như một đầu tàu nhỏ, lập tức nhấc cái chân ngắn chạy ra ngoài.

Tô Manh kêu rất thảm thiết.

Khu nhà máy đều là người quen, hàng xóm láng giềng, có mấy nhà vội vàng chạy lên lầu. Vừa đến trước cửa nhà họ Tô thì thấy cửa mở toang, Tô Manh đang bị mẹ của cô bé là Điền Hạnh bắt lại rồi dùng sức đánh đòn. Đôi chân ngắn của Tô Manh đạp loạn xạ, bị đánh đến khóc oa oa.

Tuyết Bảo kéo lê dép lê nhỏ chạy tới rất nhanh, nhưng nhìn thấy Manh Bảo bị mẹ đánh, cô bé lặng lẽ che lại cái mông nhỏ của mình, mềm nhũn nói: "Mẹ của Manh Bảo, cô, cô tha cho Manh Bảo được không?”

Điền Hạnh quay đầu lại nhìn, Tuyết Bảo lập tức lui về phía sau một bước, mắt to đầy đề phòng, chỉ sợ chạy chậm thì chính mình cũng bị đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc