THẬP TAM YÊU

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chu Yểu cầm lấy bài thi đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng, nghiêm túc gấp lại, cất vào trong cặp mang về nhà cho bố mẹ xem.

Lúc về đến nhà, cả bố mẹ đều đang bận rộn, tiệm mạt chược đằng trước lúc nào cũng đầy người.

“Bố, mẹ, con…”

Bố Chu vừa thấy cô về, không đợi cô nói hết lời đã lập tức chen ngang: “Bưng nước trà ra trước đi, bàn ba, mau lên, đang giục đấy!”

Chu Yểu im lặng, cô cởi cặp, yên lặng đi đến trước bàn châm trà, dùng khay đặt ly trà vào rồi bưng ra tiệm mạt chược.

Lúc về phòng đặt khay xuống, Chu Yểu lơ mơ, suýt chút nữa là đụng vào lư hương trên bàn thờ, giọng mẹ Chu lập tức cao lên: “Con chú ý chút đi! Mắt để ở đâu! Lư hương bị đổ thì làm sao bây giờ? Yêu Yêu, con làm việc không hề cẩn thận chút nào, bây giờ không biết ngày nào cũng nghĩ cái gì, mất hồn mất vía…”

Giáo huấn vài câu, mẹ Chu không nói nữa, cầm lấy giẻ lau bàn. Chu Yểu lấy bài thi ra, đặt lên trên bàn, giây tiếp theo, mẹ Chu đã cầm giẻ ướt lau đến, một nửa bài thi đã bị ướt.

Chu Yểu sửng sốt: “Mẹ, bài thi của con…”

“Ôi, sao con không cẩn thận thế, mẹ đang lau bàn không thấy à? Còn đặt đồ lên trên này!” Mẹ Chu “hừ” một tiếng, nói: “Quên đi quên đi, ướt một chút thì con cầm đi phơi khô cũng được.”

Chu Yểu cầm góc bài thi ướt một nửa, chậm chạp mở miệng: “Mẹ, đây là bài thi lần này của bọn con, con…”

Mẹ Chu không kiên nhẫn nói: “Đừng đứng chặn đường nữa, qua bên kia đi. Mẹ nói này, từ khi lên cao trung các con ngày nào cũng thi, ngày nào cũng kiểm tra, một hai tờ bài thi thì có sao, cũng không phải là thực sự thi đại học. Con cứ cất đi là được rồi.”

Chu Yểu không nói nữa.

...

Ăn cơm trưa xong thì về lại trường học, Trần Hứa Trạch đang ở đầu ngõ chờ Chu Yểu, hai người cùng đi học.

Trong lúc đang tán gẫu, Chu Yểu nói đùa: “Niệm Niệm nói mình chỉ bài cho cậu ấy vào lúc mình nghỉ ngơi có được hay không.”

Trần Hứa Trạch nhíu mày: “Cậu ấy tự làm được, lấy cớ thôi. Giang Gia Thụ là anh Nghênh Niệm, cậu ấy đã kể rất nhiều lần là Nghênh Niệm thích mấy cô gái xinh đẹp, không được bình thường cho lắm, cậu tránh cậu ta chút đi.”

Mặc dù cậu nói vậy nhưng Chu Yểu lại cảm thấy Nghênh Niệm rất đáng yêu.

Thật ra Trần Hứa Trạch cũng không phải thật sự không cho Chu Yểu làm bạn với Nghênh Niệm, đối với mấy chuyện bạn bè này, duyên phận thật sự rất hiếm hoi.

Hai người đi đến trạm xe buýt, Chu Yểu bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cái sợi dây kia mình ném rồi.”

Trần Hứa Trạch nhìn cô. Cô cười nói: “Đã rất bẩn rồi, cũng rất cũ, dùng cũng đã lâu, cho nên dứt khoát ném đi.”

Trần Hứa Trạch không nói tiếp, chỉ nhìn cô, trong mắt dịu dàng đi rất nhiều.

Đang đi thì Nghênh Niệm gửi tin nhắn cho Chu Yểu, Chu Yểu lấy điện thoại ra xem, nói: “Niệm Niệm rủ mình chiều mai đến nhà cậu ấy chơi, thuận tiện chỉ bài cho cậu ấy.”

Lại lấy cớ này.

Chu Yểu bật cười, lập tức nhắn lại, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Trần Hứa Trạch bị cô xem nhẹ, mắt nhìn về phía trước, giống như không nhìn cô, chỉ mím môi, nói: “Cậu dạy cậu ấy còn không bằng dạy mình.”

Chu Yểu khó hiểu: “Cậu không cần mình dạy mà.”

“Cậu ấy đứng thứ nhất cậu vẫn dạy, mình đứng thứ ba vì sao lại không cần?”

Chu Yểu cúi đầu cười ra tiếng. Đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nụ cười trên mặt Chu Yểu dần thu lại: “Nhưng mà bài thi của mình ướt rồi, nhiều chỗ thấy không rõ, nếu muốn thảo luận, ôn bài dựa trên đề thì phải mượn của người khác.”

“Sao lại bị ướt?”

Giọng cô bình thản: “Lúc mẹ mình lau bàn thì làm ướt.”

“Cậu cho cô chú xem chưa?”

“Rồi, nhưng hai người họ không xem.” Cô cười: “Bận quá mà, không có thời gian.”

Hai người im lặng mấy giây.

Trần Hứa Trạch không phải rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Cô chú không nói gì à?”

“Bố mình nhìn qua rồi thôi, mẹ mình thì không chú ý, bà ấy bận lau tàn hương rơi xuống bên cạnh lư hương.”

Trong chốc lát, không khí vô cùng yên ắng.

“Trần Hứa Trạch.” Chu Yểu bỗng nhiên gọi cậu: “Mình cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.”

Cậu không nói chuyện, lẳng lặng nghe.

“Trước kia mình làm bài tốt, bố mẹ sẽ rất vui vẻ. Lúc học tiểu học, mình đứng thứ nhất, bố còn mua bánh kem cho mình, lần nào cũng không giống nhau, nhưng luôn có dâu tây ở bên trên, hai người họ biết mình thích ăn. Những việc này, cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi vậy.” Ánh mắt Chu Yểu hơi hướng về phía trước: “Bây giờ đã hoàn toàn… nhớ không được bao nhiêu chuyện nữa.”

Đường đến trạm xe buýt không dài, nhưng Trần Hứa Trạch bỗng cảm thấy, mỗi bước chân đều rất nặng nề.

...

Chạng vạng, đám Trần Hứa Trạch cùng Chu Yểu đi đến tiệm cơm ở gần trường học. Trước kia Nghênh Niệm chưa bao giờ tham gia vào mấy hoạt động của đám Giang Gia Thụ, bởi vì Chu Yểu nên giờ cũng xuất hiện, quen thói ngồi bên cạnh cô, mà chủ nhân của vị trí này trong quá khứ - Trần Hứa Trạch, chỉ có thể ngồi đối diện Chu Yểu.

Đề tài giữa con gái rất nhiều, Nghênh Niệm lại có tính cách hài hước, nói gì cũng thú vị, giống như bản thân đã mang thiên phú gây cười, Chu Yểu cười đến mức không khép miệng được. Hai người trò chuyện, càng ngày càng gần nhau, Nghênh Niệm đột nhiên vươn qua, trực tiếp gối lên vai Chu Yểu, vô cùng thân mật.

Nghênh Niệm ôm lấy cánh tay cô, giọng điệu nói chuyện có vẻ như đang làm nũng. Chu Yểu cũng không kháng cự, rất hiếm khi tiếp nhận hành động thân thiết từ người khác như vậy.

Hai người các cô nói chuyện phiếm, cả đám con trai không chen vào được, chỉ đành phải nói chuyện khác. Trần Hứa Trạch lại im lặng từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói.

Không biết Nghênh Niệm nói gì buồn cười mà Chu Yểu che miệng cười hết sức vui vẻ. Nghênh Niệm nghiêng đầu nhìn cô cười, bỗng dưng nói: “Yêu Yêu à, có thể cho mình hôn một cái không?”

Chu Yểu sửng sốt.

Đám nam sinh nghe thấy thì ai cũng nhìn qua.

Giang Gia Thụ mắng đầu tiên: “Em lại phát bệnh à, ít hôn con gái đi có chết không!”

Nghênh Niệm mặc kệ cậu ấy, giống như không nghe thấy cậu ấy nói vậy.

“Hôn một cái được không? Trên má, một chút thôi, mình không bôi son, nhưng mà trên mặt bôi kem dưỡng da mùi nhũ hương [1], rất dễ ngửi, cậu cho mình hôn một cái đi.” Nghênh Niệm làm nũng với Chu Yểu.

[1] Nhũ hương: Nhũ hương là một loại nhựa thơm được dùng làm nguyên liệu trong hương đốt và nước hoa, được lấy từ cây của nhiều loài thuộc chi Boswellia, đặc biệt là B. sacra, B. frereana, B. serrata, và B. papyrifera.

Chu Yểu ngạc nhiên, lần đầu tiên bị yêu cầu kiểu này, không biết nên trả lời thế nào.

Nghênh Niệm ôm cánh tay cô lắc nhẹ: “Hôn một cái, một cái thôi, không thì mình cho cậu hôn lại!”

Chu Yểu nhìn đôi mắt ngập nước của cô ấy, còn cố ý giả bộ đáng thương, biết rõ là cô ấy đang tranh thủ sự đồng tình của mình nhưng cố tình lại khiến người ta không từ chối được. Không còn cách nào khác, Chu Yểu mím môi cười nhẹ, có chút ngượng ngùng gật đầu.

Nghênh Niệm vui mừng, tiến đến: “Được à”, nhanh chóng hôn lên má cô.

“Thơm quá! Yêu Yêu thật đáng yêu!”

Mặt Chu Yểu đỏ lên, Nghênh Niệm rút một tờ khăn giấy giúp cô lau mặt, thấy mặt cô hồng hồng thì ha ha cười không ngừng.

Trần Hứa Trạch đối diện vẫn luôn nhìn bên này, gương mặt lạnh lùng, tầm mắt đảo qua Nghênh Niệm liền hóa thành kiếm băng, một đao chém xuống.

Một lúc sau, đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn cơm, ăn cũng kha khá rồi, Nghênh Niệm nhận được điện thoại, có việc phải đi trước, cô ấy nhẹ nhàng ôm Chu Yểu một cái, vô cùng lo lắng rời đi.

Chu Yểu gọi một tô mì, yên lặng ăn, đột nhiên Trần Hứa Trạch đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Trên mặt dính tương kìa.”

“Hả, ở đâu?”

“Má.”

Chu Yểu không nghi ngờ, nhận lấy tờ khăn giấy lau mặt, lau xong thì thấy trên giấy không có gì.

“Xích qua một chút.” Trần Hứa Trạch nói.

Vì thế Chu Yểu nghe cậu, lau thêm lần nữa.

Giây tiếp theo, Trần Hứa Trạch dứt khoát rút giấy, trực tiếp lau cho cô, chút thì lau chỗ này chút thì lau chỗ kia trên mặt cô.

Chu Yểu ngạc nhiên: “Dính nhiều tương vậy à?”

Trần Hứa Trạch đàng hoàng nói: “Ừ.”

Giang Gia Thụ bên cạnh cắn mì sợi, yên lặng nhìn hai người họ một lúc lâu.

Chu Yểu này, vẫn quá dễ lừa.

Chén mì kia của cô chỉ có nước canh suông, chưa hề thêm chút tương nào, trên mặt làm sao dính tương được?

Trần Hứa Trạch cũng thật là, Giang Gia Thụ thật sự không hiểu. Chỗ cậu ta dùng khăn giấy lau rõ ràng là chỗ Nghênh Niệm hôn lên má Chu Yểu. Cũng chỉ là hôn một cái, chỉ chạm cái thôi, Trần Hứa Trạch đã sắp làm trầy luôn da mặt Chu Yểu!

Người này, đúng là càng ngày càng xấu tính.

...

Buổi tối, sau khi tan học, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch về nhà. Lúc gần đi đến ngõ nhỏ, Trần Hứa Trạch bảo Chu Yểu chờ một chút, đi vào cửa hàng bánh kem đang sáng đèn mua đồ.

Vài phút sau, cậu đi ra, trong tay xách theo một cái túi.

“Cậu muốn ăn bánh kem à?” Chu Yểu tò mò, tối muộn thế này rồi sao lại đột nhiên muốn ăn bánh ngọt.

Trần Hứa Trạch gật đầu như có như không: “Mua đại thôi.”

Hai người tiếp tục đi về nhà, đi đến quán tạp hóa đầu ngõ, Chu Yểu nói: “Chờ đã, mình đi mua nước.”

Hai người sóng vai đi vào.

Chủ tiệm là người quen, cũng là một hộ gia đình trong ngõ nhỏ, đương nhiên cũng quen hai người họ.

Thành tích tốt, bề ngoài đẹp, hai đứa nhỏ đều là “con người ta” trong miệng các gia đình khác trong ngõ. Nhưng Trần Hứa Trạch không thích nói chuyện, tính cách lầm lì, tất cả mọi người đều biết, cho nên ông chủ chỉ chào hỏi với Chu Yểu.

“Chà, không phải con gái nhỏ của Chu Ma sao, tan học rồi à? Năm ba đúng là vất vả nhỉ, đã trễ thế này rồi. Giờ hai cháu đang học một trường phải không?”

Nhà họ Chu mở một quán mạt chược, bố của Chu Yểu có một biệt danh, tất cả mọi người đều gọi ông là “Chu Ma [2]”. Ngày thường mọi người thấy Chu Yểu, không khách sáo thì sẽ trực tiếp gọi cô là “con gái nhỏ của Chu Ma”.

[2] Ma trong Mạt Chược, chữ Ma chính là chữ Mạt (麻)

Nghe thấy cách xưng hô này, nụ cười bên môi Chu Yểu phai nhạt đi, cô nhẹ nhàng gật đầu, vẫn lễ phép mở miệng: “Chú.”

Ông chủ hỏi: “Muốn mua gì thế?”

Chu Yểu nói: “Một chai trà xanh ạ.”

“Được rồi.” Ông chủ lên tiếng trả lời, lấy một chai trà xanh trên giá đưa cho cô. Chu Yểu nói cảm ơn.

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Chu Yểu, ông chủ cảm thán: “Hai vợ chồng Chu Ma đúng là có phúc mà, thành tích tốt lại nghe lời, con gái ngoan như vậy, có ai mà không muốn đây!”

Ông ấy lại khen: “Hai ngày trước lão Chu bên cạnh còn nói, nếu mấy đứa nhỏ trong ngõ này đứa nào cũng nghe lời giống con gái nhỏ của Chu Ma, không biết có thể bớt lo bao nhiêu!”

Chu Yểu không nói gì, Trần Hứa Trạch đưa tiền cho ông chủ, từ khi bước vào quán vẫn luôn im lặng nhưng giờ bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ấy không phải con gái nhỏ của Chu Ma.”

Ông chủ sửng sốt, động tác nhận tiền chậm nửa nhịp.

“Cậu ấy là con của nhà họ Chu.” Trần Hứa Trạch nói: “Nhà họ Chu chỉ có một đứa con gái là cậu ấy.”

...

Gần đến cửa nhà Chu Yểu, Trần Hứa Trạch đưa bánh kem trong tay cho cô.

“Cho mình?”

“Đúng thế.”

“Vì sao…”

“Lần này cậu làm bài rất tốt, đứng thứ nhất, Yêu Yêu rất lợi hại.” Dưới bóng đêm, Trần Hứa Trạch dịu dàng đến mức không hề chân thật. Cậu đưa tay xoa đầu cô.

“Thưởng cho cậu.”

Chu Yểu bỗng nhiên cảm thấy mũi mình đau xót.

Mấy năm cô thay thế anh mình, bố mẹ đối xử với cô rất tốt. Nhưng sau này, không phải thì vẫn là không phải. Làm bài tốt cũng không ai mua bánh kem cho cô nữa. Mà mọi người quanh đây đều biết, mẹ Chu có một đứa con trai bảo bối nhưng lại sống không lâu, sớm rời khỏi nhân thế, vẫn luôn là nỗi đau khôn nguôi trong lòng bà. Chu Yểu là con gái nhỏ của nhà họ Chu mở tiệm mạt chược, vĩnh viễn bị che dưới cái bóng của người anh mình.

Chu Yểu cầm theo bánh kem, đứng trước mặt Trần Hứa Trạch, cúi đầu. Mặt đất đen như mực nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút cát sỏi, giày của cậu rất sạch sẽ, mũi chân hướng về phía cô, giữa hai người chỉ có chút khoảng cách.

Có lẽ, trừ cậu ra, sẽ không có ai bởi mấy chuyện nhỏ râu ria này mà lên tiếng vì cô.

Trần Hứa Trạch nhắc nhở cô: “Bánh kem ăn luôn đi, mình mua vị dâu tây cậu thích nhất đấy.”

Chu Yểu im lặng gật đầu.

Có lẽ chỉ có mình Trần Hứa Trạch sẽ để ý.

Chỉ có cậu sẽ để ý, cô không phải là con gái nhỏ của Chu Ma, mà là con gái nhà họ Chu.

Vẻ mặt của Chu Yểu, Trần Hứa Trạch cũng nhìn thấy. Trong bóng đêm dày đặc, cậu không nói nhiều với cô, chỉ nhìn cô vào cửa.

Cho dù người khác nghĩ thế nào, cô không phải là người thay thế của bất cứ ai trên thế giới này, cũng không đáng phải sống dưới cái bóng của người khác.

Đối với cậu mà nói, đối với Trần Hứa Trạch cậu mà nói…

Cô là Chu Yểu, độc nhất vô nhị.

Bình luận

Truyện đang đọc