THẬP TAM YÊU

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chờ Tết dương lịch qua đi, mùa đông này cũng gần hết, chỉ còn vài tháng cuối cùng của năm ba cao trung. Thời gian trôi như nước chảy, có khi róc rách, có khi chảy xiết, nhưng cũng trở thành những bọt sóng trôi về phía trước.

Buổi chiều chủ nhật có nửa ngày nghỉ ngơi, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch đi thư viện, cơm tối giải quyết ở bên ngoài, sau khi trở lại thư viện mới nhớ ra quên chưa mua đề luyện thi, thế là phải đến khu phố bán sách, lúc về nhà đã hơn mười một giờ.

Sóng vai đi đến trạm xe buýt, Chu Yểu cầm bài thi trong tay, chỗ này là một khu cũ, rất nhiều ngôi nhà đã bị dỡ bỏ, buổi tối có hơi đáng sợ, Trần Hứa Trạch kéo Chu Yểu, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn so với bình thường.

Chưa đến trạm xe buýt, bỗng nhiên trời nổi gió, Chu Yểu lập tức giơ tay giữ tóc, trong chốc lát không cầm chặt đề thi, đề thi trong ngực cô bị gió thổi bay đi, tung bay mọi hướng, rơi xuống bên kia đường.

Chu Yểu cất bước muốn đi nhặt, Trần Hứa Trạch kêu cô đứng lại, “Để mình sang, cậu đứng đây đi.” Nói xong, cậu băng qua đường cái, nhặt đề thi vung vãi ở phía đối diện.

Có tờ bay vào mương, may mà trong mương chỉ có bùn đất, không có nước bẩn, đề thi chỉ bị dính chút, vẫn xem được.

Trần Hứa Trạch nhặt xong thì quay đầu lại, “Yêu…” Cậu ngừng lại, đối diện đường cái căn bản không có ai.

Đồng tử trong mắt cậu co lại, cất bước chạy qua.

“Chu Yểu?!”

Người vốn đứng dưới tàng cây đối diện giờ lại không thấy đâu.

“Chu Yểu!”

“Chu Yểu…”

“Chu Yểu!”

Trần Hứa Trạch kêu tên cô, cuống quít tìm kiếm khắp nơi, tim đập vô cùng nhanh.

Tối muộn, một người đang ở đây lại đột nhiên không thấy, trái tim cậu như bị treo lên, sốt ruột lại lo lắng, không nghe thấy ai đáp lại, lòng bàn tay cậu bắt đầu rịn mồ hôi.

Cậu không ngừng tìm xung quanh, lúc đi qua một con ngõ tối đen, cậu dừng lại, hình như nghe thấy tiếng động gì đó. Do dự khoảng nửa giây, cậu lựa chọn đi vào bên trong, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhà trong ngõ đã bị tháo dỡ hơn một nửa, bốn phía đều là xi măng và gạch, cậu gọi tên Chu Yểu, đột nhiên nghe thấy tiếng động giãy giụa, cậu chạy nhanh qua phía phát ra âm thanh, liền thấy trong căn nhà vừa dỡ một nửa, ở góc tường, có một người đàn ông một tay bịt miệng Chu Yểu, một tay bóp chặt cổ cô.

Tay Chu Yểu bị dây thừng trói chặt, cô liều mạng vươn chân, dạng vẻ giãy giụa vô cùng khổ sở. Hô hấp Trần Hứa Trạch phảng phất như cứng lại, xông lên đưa chân đá văng tên kia, dây thừng và dao trong túi tên kia rớt ra. Trần Hứa Trạch chỉ xem tên kia là cướp, cậu bảo vệ Chu Yểu, vừa cởi dây thừng cho Chu Yểu vừa nói: “Chúng tôi chỉ là học sinh, không có tiền, cũng không có thứ anh muốn, giờ anh lập tức đi đi, chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Tên kia cười phì: “Tiền? Tao khinh! Ông đây không cần tiền của chúng mày!” Ánh mắt hung ác của tên kia nhìn thẳng vào Chu Yểu: “Là con này hại chết anh trai của Ly Ly, chúng mày còn khiến Ly Ly phải vào đồn cảnh sát, hôm nay tao cũng sẽ cho chúng mày nếm mùi đau khổ!”

…Ly Ly?

Dây thừng đã được cởi gần hết, cổ tay cô hằn đỏ, thậm chí có chỗ rách da, Chu Yểu ho khan, xoa vệt đỏ rất đậm trên cổ, giọng khàn khàn: “Lương… Ly…?”

“Vẫn nhớ? Tao còn cho là chúng mày quên rồi!” Tên kia hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người họ, “Chúng mày khiến bạn gái tao thê thảm như vậy, chúng mày cũng đừng mong sống tốt!”

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cũng không biết Lương Ly còn có một tên bạn trai như vậy. Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là làm thế nào để thoát thân.

Trần Hứa Trạch không nói nhiều, thấy tên kia đến gần, cậu đứng lên, bảo Chu Yểu tránh sang bên cạnh. Tên kia đã chặn đường ra, xung quanh đây ít nhà, hơn nữa còn đã tháo dỡ hơn một nửa, kêu cứu chắc chắn là không kịp.

Tên kia đột nhiên nhào tới, Trần Hứa Trạch và tên kia đánh nhau, Chu Yểu bị ngã xuống đất, Trần Hứa Trạch lo lắng, lúc phân tâm thì bị tên kia đấm một cú.

Tên kia kéo tóc Trần Hứa Trạch, đấm cậu hai phát, Trần Hứa Trạch tránh được kịp thời, không bị đấm vào nơi da thịt lộ ra ngoài, mùa đông quần áo dày, ở ngay trên người, cho nên cũng không quá đau đớn.

Trần Hứa Trạch không phải loại ngồi không, cậu dùng sức mạnh toàn thân đá mạnh một cái, tên kia ngã xuống, ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng tên kia cũng phản ứng rất nhanh, lập tức bò dậy, đang muốn xông đến chỗ Trần Hứa Trạch thì dưới chân đột nhiên đạp phải thứ gì đó, hình như là mảnh vụn, cũng có lẽ là cái khác, bỗng dưng trượt chân. Một tiếng động nặng nề vang lên, đầu tên kia đập thẳng vào thứ gì đó, không còn nhúc nhích.

Trần Hứa Trạch đang chuẩn bị tiếp chiêu thì sửng sốt, Chu Yểu cũng ngây ra, hai người nhìn nhau, thấy tên kia đã một lúc lâu vẫn không nhúc nhích thì nghi ngờ, cẩn thận tới gần. Dưới gáy của cậu ta là một miếng gạch vỡ, vết máu đang dần lan ra dưới cục gạch.

Chu Yểu đưa tay đặt dưới mũi cậu ta, không còn hô hấp, cô hoảng sợ lùi lại, Trần Hứa Trạch ôm lấy lưng cô. Cậu quỳ một gối trên mặt đất, cô ngồi quỳ trên mặt đất, cho dù được cậu che chở, trong mắt cô vẫn là sự mờ mịt cùng kinh hoảng.

“Cậu ta… Chết rồi…”

Giọng Chu Yểu run rẩy: “Cậu ta…”

Trần Hứa Trạch nắm bả vai cô, nỗ lực khiến cô bình tĩnh lại.

Chu Yểu hít thật sâu, trong đêm tối, cả người cô lạnh băng. Cô nhìn dây thừng, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Hứa Trạch, nắm chặt áo cậu.

Hứa Trạch, lần này cậu phải nghe mình, nghe mình!

Đôi mắt kia chứa đầy nước mắt.

Trần Hứa Trạch muốn an ủi cô: “Không phải sợ, Yêu Yêu…”

“Mình không sợ.” Nước mắt cô chảy dọc xuống, cô nói: “Lần này cậu nhất định, nhất định phải nghe mình!”

Mặt Chu Yểu đầy nước mắt, cô nắm cổ áo tên kia, lật tên kia lại, cầm miếng gạch khiến cậu ta bất ngờ tử vong, đập thêm một lần vào chỗ đang đổ máu.

“Cậu ta muốn giết mình.” Chu Yểu chảy nước mắt nói với Trần Hứa Trạch: “… Cho nên mình tự vệ phản kích.”

...

Bởi vì có người tử vong tại chỗ, hai đương sự cũng bị đưa đến cục cảnh sát.

Cô gái khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, gương mặt đầy nước mắt, trong mắt là sự hoảng loạn sợ hãi, nam sinh cũng hoảng sợ không ít, nhưng trên người sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau.

Hai người bị gọi đi thẩm vấn, sau đó mới thông báo cho người giám hộ, đợi người giám hộ đến.

Nhóm cảnh sát trực đêm thi thoảng đi qua đi lại, bên trong cánh cửa là một nam cảnh sát cầm báo cáo, đang nói với nữ cảnh sát trước mặt: “Trên dây thừng có dấu vân tay của cả người chết, nam sinh và nữ sinh kia. Miếng gạch chỉ có dấu vân tay của nữ sinh, nguyên nhân cái chết của người chết đã được xác định, đúng là gặp phải một đòn nghiêm trọng, thứ khiến người chết tử vong là miếng gạch kia. Ngoại trừ miếng gạch, không có có vết máu ở đâu nữa. Mặt khác, vết đỏ hằn trên cổ nữ sinh kia ăn khớp với bàn tay người chết, chứng minh người chết từng có ý đồ hành hung nữ sinh đó. Trên người nam sinh kia rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau.”

“Tình hình là như vậy.”

Nam cảnh sát nói, nhìn về phía nam sinh đang sa sút tinh thần ngồi im lặng, cùng với nữ sinh đang khóc không ngừng được, chú ý đến tay phải của Trần Hứa Trạch, nam cảnh sát kia hỏi: “Vị bạn học nam này, tay cháu…?”

Lúc trước bên họ đã hỏi quan hệ giữa hai người này với người chết, biết người chết là vì báo thù cho bạn gái mà đến.

Trần Hứa Trạch không nói chuyện, Chu Yểu khóc nấc, nói: “Là, là Lương Ly kia, cậu ấy tìm người đánh chúng cháu, trên đường về nhà… Sau đó tay của Hứa Trạch bị gậy sắt đập vào tường, nứt ra một chỗ, làm bị thương… ngón tay… gãy, xương cốt không trị được…”

Cô chỉ khóc cũng khiến người ta đau lòng, thút thít nói xong, nữ cảnh sát bên cạnh vừa nhìn cuốn sổ ghi chép gì đó vừa lắc đầu thở dài: “Đúng là thù sâu oán nặng mà, đánh hết lần này đến lần khác, đây là muốn mạng người.”

Đầu tiên là nữ sinh thuê người hành hung bị đưa vào cục cảnh sát, bây giờ lại có người đến báo thù cho nữ sinh kia, suýt chút nữa bóp chết người ta... Hai học sinh này đúng là xui xẻo.

Lập tức, hai vị cảnh sát sinh ra sự đồng cảm với hai học sinh này.

...

Chu Yểu đứng trên toà án, hốc mắt đỏ bừng.

Luật sư biện hộ của cô tiến hành biện hộ, hỏi cô vài câu hỏi.

“Lúc ấy có phải người chết bóp cổ cháu không?”

Chu Yểu khóc lóc trả lời: “Phải ạ, cậu ta bịt miệng cháu lại kéo vào ngõ, dùng dây thừng trói chặt tay cháu, sau đó bóp cổ cháu. Cháu không thể nào hô hấp, cố gắng quẫy đạp chân, không thoát được.”

“Miếng gạch gây ra vết thương sau đầu người chết là ở đâu ra?”

“Cháu lấy giữa đất.”

“Cháu dùng gạch đập vào gáy cậu ta?”

“Vâng.”

“Vì sao trên dây thừng lại có dấu vân tay của cháu, người chết và một nam sinh khác tên là Trần Hứa Trạch?”

Cô không ngừng thút thít, hoảng sợ chảy nước mắt đẫm mặt: “Trước khi bóp cổ cậu ta trói tay cháu lại… Sau đó… Trần Hứa Trạch giúp cháu, chúng cháu cùng cởi dây thừng…”

“Chiếc dao lưu lại hiện trường là ở đâu ra?”

“Là cậu ta mang…” Cô hít vào một hơi, thậm chí nói cũng không lưu loát lắm: “Với cả… Dây thừng, cũng là của cậu ta.”

“Nói cách khác là cậu ta dùng dây thừng trói tay cháu, ý đồ bóp chết cháu, nhưng chưa dùng đến dao, dao là cậu ta chuẩn bị?”

“Vâng.”

“Được rồi, tôi đã hỏi xong.” Luật sư nói: “Tóm lại là người chết có ý đồ giết chết thân chủ của tôi, cũng thật sự làm ra hành động bóp cổ. Tất cả mọi người đều biết đôi tay của một thanh niên mười tám tuổi lúc sử dụng lực, sức mạnh sẽ lớn đến mức nào. Mà thân chủ của tôi, lúc bị người chết tập kích bạo lực, trên người không mang theo, hoặc là nói trước đó không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì có tính công kích, đối phương có ý đồ giết chết thân chủ của tôi, hành vi cầm gạch đập vào đối phương của thân chủ tôi thuộc về tự bảo vệ mình, cho nên không tồn tại sự cố ý hay quá mức nào.”

“Hành vi của thân chủ tôi hoàn toàn phù hợp với hành vi phòng vệ chính đáng.”

Luật sư nhìn về phía thẩm phán.

Vụ việc nhanh chóng có kết luận.

Dưới sự giúp đỡ của người nhà, Chu Yểu rơi nước mắt ra khỏi tòa án.

Phòng vệ chính đáng, vô tội.

Được phóng thích.

...

Chu Ma nói gì cũng không chịu để Chu Yểu mang vệt đỏ trên cổ ra cửa, Chu Yểu bị đưa đến bệnh viện, ở lại bệnh viện hai ngày, truyền nước biển, điều dưỡng, nghỉ ngơi.

Nghênh Niệm và Trịnh Ngâm Ngâm tới thăm cô, cũng kể lại cho cô nghe cái nhìn của học sinh trong trường và người khác đối với chuyện này.

Tất cả mọi người đều nói Thất Trung có hai học sinh đáng thương, bị một nữ sinh theo dõi, tìm người đánh một lần, làm hại Trần Hứa Trạch bị gãy một ngón tay, ảnh hưởng đến tiền đồ. Không bao lâu sau, bạn trai nữ sinh kia lại đến báo thù thay cô ta, cầm theo dây thừng và dao làm hung khí, vừa nhìn là đã biết có chuẩn bị mới đến.

Chu Yểu đáng thương bị trói tay, thiếu chút nữa là bị bóp chết. Cũng may ông trời có mắt, cho cô cơ hội, đánh chết đối phương.

Học sinh trong trường rất đồng tình với Chu Yểu, lúc ấy cô ngồi một mình bên cạnh người chết phải sợ hãi biết bao nhiêu, nghe nói sau đó Trần Hứa Trạch đuổi tới giúp cô cởi dây thừng trên cổ tay ra, buộc chặt đến mức tay cô chảy máu, càng miễn bàn đến việc suýt bị bóp chết.

Tinh thần Chu Yểu không được tốt lắm, Nghênh Niệm trấn an cô một lát rồi cùng Trịnh Ngâm Ngâm về. Đám nam sinh vốn cũng muốn đến, Trần Hứa Trạch nói sẽ quấy nhiễu cô nghỉ ngơi, bị ngăn lại nên nhờ Trần Hứa Trạch đến an ủi.

Có Trần Hứa Trạch ở đây, mẹ Chu cùng Chu Ma về nhà hầm canh cho Chu Yểu, hai người họ vừa đi, trong phòng bệnh nhỏ chỉ còn hai người họ.

“Thập Tam…”

“Không sao đâu, đã qua rồi.” Trần Hứa Trạch dịch góc chăn cho cô.

Chu Yểu nằm trên giường không nói lời nào, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Trần Hứa Trạch lên tiếng: “Nghĩ gì đó?”

Nghĩ gì?

Nghĩ ngộ sát [1] và phòng vệ chính đáng là hoàn toàn khác nhau.

[1] Ngộ sát: lỡ làm chết người, giết người không có chủ ý

Nếu người đứng trên toà án không phải cô mà là Trần Hứa Trạch, kết quả cuối cùng như thế nào, rất khó nói.

Cô không nghĩ đến, không muốn, càng không hi vọng cậu có khả năng phải mang tội trên lưng.

Cho nên… Người cầm gạch là cô, cũng chỉ có thể là cô.

“Không có gì.” Cô nói: “Mình chỉ nghĩ, Niệm Niệm hay nói chúng ta là người tốt, tựa như chuyện của Cô Ngọc Quân, rõ ràng là không liên quan đến mình, mình lại nguyện ý quản cậu ta, nếu không nhờ mình, cậu ta sẽ không quay lại trường đi học, một lần nữa sống cuộc sống bình thường.”

“Nhưng...”

Cô nuốt nước miếng, hốc mắt đỏ lên.

“Nhưng mà…”

Nước mắt cô tràn mi, chảy xuống khóe mắt.

Đôi khi cô cũng không phân rõ được, rốt cuộc mình là người tốt hay kẻ ác, cũng không biết sau khi chết, sẽ đi lên "trên" hay phải bước xuống "dưới".

Cô sẽ không để bất cứ ai tổn thương Trần Hứa Trạch, không muốn để Trần Hứa Trạch phải dính vào chút nguy hiểm, giống như Trần Hứa Trạch sẽ không để bất cứ ai tổn thương cô.

Nếu một mặt này của cô bị người ta nhìn thấy, không biết sẽ có bao nhiêu người cảm thấy cô đáng sợ.

Chu Yểu nhắm mắt.

Bỗng nhiên cảm giác được có người tới gần, cô mở mắt ra, Trần Hứa Trạch đã cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô. Cánh môi chạm vào làn da cô, không lập tức rời đi.

“Đừng nghĩ quá nhiều. Cậu ta tự té ngã, đây là sự trừng phạt của ông trời với cậu ta, nếu không phải ông trời trừng phạt cậu ta, rất có khả năng người chết chính là cậu hoặc mình.”

Cậu nói: “Đừng sợ. Cậu là vì mình, tất cả những gì không tốt, người nhận sẽ là mình. Đừng sợ.”

Lại một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt cô, Trần Hứa Trạch hôn lên, nếm được vị đắng chát của nó.

Cậu ngồi thẳng dậy, nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chu Yểu gọi một tiếng: “Thập Tam…”

Trần Hứa Trạch đưa tay, cùng với bàn tay đang cắm ống tiêm của Chu Yểu, nắm chặt với nhau, giống như số kiếp của hai người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc