CHƯƠNG 515: HOÁN VŨ.
Sau khi ra lệnh, Tát Bố Tố mắt nhìn chằm chằm Bắc kỵ binh rốt cục cũng đã chuyển động, bên dưới khói bốc mù mịt tối om om một mảnh, kỵ binh phóng xuống, tiếng vó ngựa kêu vang khiến cho quân Kim xà doanh đang lui sợ hãi, mọi người tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lên bóng người trên tháp canh kia.
-Đại phong.. khởi!
Tống Thanh Thư lần thứ hai giơ lên hai tay, như từ trong cõi u minh có thần linh nghe được lời hắn triệu hoán, vừa dứt lời thì từ bên trong thung lũng mới vừa rồi còn cơn gió nhẹ từ từ, chỉ một thoáng liền cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, thổi mạnh đến mức mắt người có chút không mở ra được, quân kỵ binh Mãn Thanh đang xung phong xuống bởi vì đón gió đang ập đến, cho nên sức ảnh hưởng càng lớn hơn, mỗi người nghiêng trái ngã phải, toàn bộ đội hình lập tức có chút rối loạn.
Kim xà doanh mọi người đã nhận được thêm mệnh lệnh, dồn dập rút ra vũ khí, thiết lập thành trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lúc này khí thế bọn họ so vơi lúc rút lui hoàn toàn khác nhau, mỗi người như được uống thêm vào chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy, có mấy người thậm chí còn gào thét hét lên, sĩ khí lập tức trở lại đỉnh điểm.
-Làm sao có thể xảy ra chuyện này…
Tát Bố Tố âm thầm kêu khổ, lẽ nào thật sự có người có thể khống chế được sức mạnh của lão thiên? Bất quá rất nhanh nỗi kinh hoảng quên sạch sành sanh, trong lòng lão rõ ràng, kỵ binh một khi vọt lên, nếu đột nhiên hạ lệnh đình chỉ, chỉ làm cho quân sau va vào quân trước, bất chiến mà chết.
Giờ khắc này tên đã lắp vào cung không thể không bắn, nội việc bị gió ập đến, sức chiến đấu của kỵ binh đã giảm đi rất nhiều, Bắc lộ quân không hổ là quân tinh nhuệ quanh năm đóng giữ Bắc cương, ban đầu thì hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị mệnh lệnh Tát Bố Tố khống chế lại, cho nên mỗi người đều khép mắt, tiếp tục hướng về bên dưới ngọn núi phóng đi.
-Lôi phong…
Tống Thanh Thư thanh âm thần bí lại vang lên, rất nhanh một làn sấm chớp to dài chớp giật lướt qua từ phía chân trời, trong ánh thiểm điện chói mắt chiếu rọi dưới tháp canh, bóng người trên kia đột nhiên trở nên thật giống như là Ma Thần.
-Lôi phong….
Tống Thanh Thư rất nhanh lại rõ ràng lại phun ra hai chữ, tiếp theo từng hồi từng hồi tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng khắp thung lũng, liền đem tiếng hét tân công của Thanh binh đè ép xuống.
Thanh binh cuối cùng vẫn là rối loạn, ở niên đại này Tống Thanh Thư lần này ra chiêu kỳ bí như vậy, thực sự là làm người nghe kinh hãi, có thể lấy sức một người khống chế Phong Hỏa Lôi Điện, không phải là Ma Thần thì là cái gì?
Lúc này bên trong thung lũng cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, làm cho đàn ngựa chiến cũng bị kinh sợ, kỵ binh không thể tiếp tục nài ngựa khống chế được, quân binh một khi rối loạn, thì toàn bộ trận doanh tấn công tất cũng bị rối loạn..
Nhìn một đoàn kỵ binh hết lớp trước rồi đến lớp ngã xuống, Tát Bố Tố trong lòng rỉ máu, lão chinh chiến đã mấy chục năm qua, trước giờ chưa bao giờ gặp chuyện uất ức như vậy, mình đang chiếm hết thượng phong, kết quả hai bên còn chưa có giao phong thì quân mình đã tổn thất một nửa nhân mã!
Tát Bố Tố nhìn khắp bốn phía, trong lòng có chút trấn an, dù sao đây cũng là đôi quân tinh nhuệ, tuy rằng gặp nhiều tình hình bất trắc, nhưng vẫn có gần một nửa đội quân kỵ binh xảo diệu tách ra phía trước thoát khỏi tình hình rối loạn.
-Chẳng quản ngươi là thần hay là quỷ, lần này ta cũng phải khiến cho ngươi trở thành vong hồn dưới vó ngựa của quân Thiết kỵ
. Tống Thanh Thư lúc này quỷ như thần xuất chiêu làm cho Tát Bố Tố có chút sợ hãi, bất quá lão dù sao cũng đã chinh chiến sa trường nhiều năm, trên người sát khí rất nặng, rất nhanh tâm tính tàn nhẫn lại đến, chỉ huy đám kỵ binh tàn dtiếp tục hướng về bên dưới ngọn núi tấn công.
Nhìn cách quân Kim Xà Doanh càng lúc càng gần, Tát Bố Tố liếm lấy đầu lưỡi, hét lớn:
-Hỏa khí! Chuẩn bị xạ kích!
Nhìn từ phía xa kỵ binh Thát tử dồn dập giơ lên Tam Nhãn Hỏa Khí đen nhánh, dù phía bên dưới quân Kim Xà Doanh sĩ khí đang tăng vọt, vẫn không nhịn được bắt đầu rối loạn lên.