-Nếu như ta đoán không sai, ngươi bây giờ thương thế hẳn là rất nghiêm trọng, nếu như đối đầu những người khác, lấy công lực của ngươi hiện giờ cũng không khó ứng phó; nhưng nếu đối đầu với ta, cho dù vào lúc ngươi cực thịnh cũng chưa chắc có thể thắng nổi ta bây giờ, chúng ta bây giờ buông tay đánh cược một lần, trận quyết đầu cuối cùng này, có thể là ta sẽ bị trọng thương, nhưng người chết kia nhất định là chính ngươi.
Tống Thanh Thư từng bước một hướng phía Minh Tôn đi đến, khí thế từng lúc từng lúc được tăng cường lên:
-Cho nên ngươi dùng đến sự kết minh để phân tán lực chú ý của ta, thậm chí không tiếc lộ ra rất nhiều bí mật, chính là vì để ta tin tưởng ngươi là thật tâm muốn kết minh mà xem nhẹ ngươi tình huống chân thực của ngươi bây giờ.
Minh Tôn liền nhấc lên hai nàng, vội vàng lui lại mấy bước, một tay nắm vuốt vì trí hiểm yếu mỗi người, lạnh lùng nói:
-Ngươi tiến lên nữa một bước, ta liền gϊếŧ chết bọn họ.
Trong lòng của lão âm thầm kêu khổ, lần trước bị chi thủ của A Thanh làm cho thương tổn, sau đó dùng tất cả bcác iện pháp cũng không cách nào bức ra kiếm khí nhập thể, ngược lại còn làm cho thương thế càng ngày càng nặng. Bất quá lão dù sao cũng là Minh Tôn sống mấy trăm năm, tích luỹ xuống biết bao kinh nghiệm xương máu, chỉ sợ ngay cả Võ Đang Trương Tam Phong cũng không thể sánh nổi bằng lão, cuối cùng lão cũng nghĩ ra một chi pháp giải quyết, đó chính là dùng Bắc Minh Thần Công hoặc là Hấp Tinh đại pháp để chữa trị.
Kiếm khí A Thanh giống như là giòi bám xương cứ quấn quanh lấy chân khí của Minh Tôn, bởi vậy lão dù dùng nhiều khí lực cũng vô pháp bức ra, ngược lại chỉ làm kiếm khí cùng chân khí của lão kết hợp càng chặt một tầng, vì thế lão quyết định thật nhanh, biết nếu tiếp tục như vậy, thì thương thế của mình càng ngày càng nặng, chi bằng lập tức tán đi công lực toàn thân, thì kiếm khí của A Thanh không còn có chỗ đeo bám, tự nhiên sẽ vô hình hóa giải cùng.
Nhưng Minh Tôn thân là một người có võ công tối cao trong giang hồ, lẽ nào cam tâm tán công, để trở thành một kẻ phế nhân. Vừa lúc Bắc Minh Thần Công cùng Hấp Tinh Đại Pháp sẽ giải quyết được vấn đề này, không chỉ có thể thành công tán đi Kiếm Khí bên trong thể nội, mà còn có thể khôi phục công lực nhanh nhất. Bắc Minh Thần Công thực sự là quá thần bí, lấy khả năng của Minh Tôn trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy, đành phải chạy tới Hắc Mộc Nhai tìm kiếm Hấp Tinh Đại Pháp.
Minh Tôn rõ ràng Nhậm Ngã Hành vẫn luôn có ý đồ không tốt, chỉ là Nhậm Ngã Hành e ngại võ công của lão, nên mới không dám dị động. Một khi bị Nhậm Ngã Hành biết được tình huống thật sự của lão bây giờ , Nhậm Ngã Hành tuyệt sẽ không bởi vì lão đang trên danh nghĩa người dẫn đầu, mà đem Hấp Tinh Đại Pháp chắp tay dâng lên cho lão, nói không chừng còn sẽ lập tức gây ra khó khăn.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, Minh Tôn một mực trốn ở bên trên Hắc Mộc Nhai ngay tại bên trong tòa biệt viện bỏ hoang này, vừa dưỡng thương, vừa đang tự hỏi tìm cách như thế nào để lấy được Hấp Tinh Đại Pháp, chỉ tiếc là dù nghĩ rất ra nhiều phương pháp, nhưng đều không có tự tin hoàn toàn để có thể lấy được Hấp Tinh Đại Pháp, cho nên lão mới một mực không có động thủ, mãi cho đến khi Tống Thanh Thư vô tình mang theo Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu xông vào.
Minh Tôn đang thụ thương, nhưng một thân võ công đã tận lực ẩn nấp hành tung, Tống Thanh Thư thì lại chủ quan coi thường, chi nên không có phát hiện ra được trong tòa biệt viện này còn có người. Khi lão biết được Tống Thanh Thư cũng đang đi tìm Hấp Tinh Đại Pháp, trong lòng liền động, ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.
Bởi vì Tống Thanh Thư võ công quá cao, Minh Tôn lo lắng có khả năng sẽ bại lộ hành tung dẫn đến thất bại trong gang tấc, thế là lựa chọn cách mai phục tại bên trong ngôi biệt viện này, đợi chờ Tống Thanh Thư mang theo Hấp Tinh Đại Pháp quay trở lại, bạo khởi chế trụ đối phương, thì lúc đó Hấp Tinh Đại Pháp chính là vật trong bàn tay của mình. Bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, hắn không ngờ tới Tống Thanh Thư võ công đột nhiên tăng mạnh nhiều như vậy, vì lão đang có thương tích trong người, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Đánh lén thất bại, Minh Tôn rất nhanh hiểu được mình đã bị cực kỳ nguy hiểm, nếu Tống Thanh Thư tiếp tục công tới, sớm muộn gì cũng phát hiện tình huống của mình, trong lúc sinh tử đó, thế là lãovội vàng dừng tay cũng thừa cơ cưỡng ép hai nàng làm con tin, thế nhưng hắn lại suy bụng ta ra bụng người, lo lắng Tống Thanh Thư cũng không quan tâm đến tánh mạng hai nàng công tới, do đó lão ngụy trang ném ra ngoài một sự kết minh để hấp dẫn Tống Thanh Thư. Chỉ cần lão thuận lợi tránh thoát khỏi kiếp nạn này, về sau sẽ có cơ hội báo thù, về phần kết minh, bất quá chỉ là lời nói mà thôi.
Chỉ tiếc hắn biểu hiện quá mức thành ý, ngược lại gây nên sự cảnh giác của Tống Thanh Thư, suy nghĩ một phen, liền đoán được tình huống Minh Tôn bây giờ đang quẫn bách.
Nhìn đối phương từng bước tới gần, Minh Tôn nắm chặt bàn tay lại, lạnh nói:
-Chẳng lẽ ngươi quả thật là không cần tánh mạng của bọn họ?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Ngươi và ta đều rõ ràng, các nàng là bảo mệnh bài của ngươi, ngươi làm sao dám gϊếŧ các nàng?
Bất quá hắn vẫn dừng lại, dù sao khoảng cách song phương đã đủ gần, đi tiếp nữa khó đảm bảo đối phương sẽ không lựa chọn cách lưỡng bại câu thương.
Minh Tôn im lặng, chốc lát cười gằn nói:
-Xem ra trước kia bổn tọa đánh giá thấp ngươi, tuy nhiên nếu ngươi không quan tâm đến tánh mạng của bọn họ, vừa rồi thì đã động thủ, xem ra lần này ta đánh cược đã thắng.
Tống Thanh Thư ngại ngùng mỉm cười:
-Thật ra là ta đang tìm một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, để có thể vừa cứu tính mạng hai nàng, vừa có thể gϊếŧ ngươi.
Minh Tôn da mặt không khỏi run run:
- Ngươi nghĩ đến biện pháp như thế nào?
Tống Thanh Thư thăm thẳm thở dài:
-Lấy võ công của ngươi, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp nào lưỡng toàn kỳ mỹ cả.
Minh Tôn ha ha cười dài:
-Lỗ vốn bổn tòa trước đó còn xem ngươi là anh hùng giống như ta, bây giờ xem xét, bất quá chỉ là một hạng người cổ hủ lòng dạ mềm yếu mà thôi, với cục diện như thế này, đổi lại là ta nếu có cơ hội diệt trừ đối thủ lớn nhất đời này, bổn tọa tuyệt sẽ không để ý tới tánh mạng hai nữ nhân này."
Minh Tôn dù sao cũng là lão yêu quái sống thiên niên, đối với cách nhìn người, nhìn thấu tâm tư đối phương là bực nào khắc sâu, lão dám phách lối như vậy, đương nhiên đã nắm chắc làTống Thanh Thư sẽ không xuất thủ đánh lão.
Tống Thanh Thư không quan tâm đến lời của Minh Tôn mỉa mai để ở trong lòng:
-Cho nên chúng ta có bản chất khác biệt, trong lòng ngươi chỉ có giang sơn thiên hạ, ta tuy cũng yêu giang sơn thiên hạ, nhưng ta lại càng yêu mỹ nhân nhiều hơn.