THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

“Ngươi sinh khí chuyện gì?”

“Thê chủ hiểu lầm, Tử Mạch không có… Ngươi!”

Tề Tử Mạch kinh ngạc quay đầu lại khi cảm giác được Vân Lộ đang xem xét cổ tay mình.

Từ lúc lên xe, nàng để ý thấy hắn luôn thiếu tự nhiên vuốt cổ tay, vô tình làm một mảng da thịt đỏ lên. Ở thế giới này, nam hài tử giống như được cấu thành từ nước, Tang Nô cũng thế, hở dùng sức một tí là da thịt sẽ bầm tím đến tận mấy hôm sau.

“Thanh Mai, trên xe có dược không?” Nàng giương cao giọng hỏi người bên ngoài.

“Bẩm chủ thượng, trong xe có ạ.”

“Tốt, ngươi không cần tiến vào, ta tự tìm được rồi, chỗ đó ở đâu thế?”

“Trong ngăn tủ nhỏ bìa bên trái, là chiếc hộp có khắc hoa hồng trắng.”

Dẫu cho biết chính xác vị trí, Tề Tử Mạch vẫn nhấp môi không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng lục tung đồ đạc tìm chai thuốc mỡ.

“Thật xin lỗi, là ta quá lỗ mãng.”

Nàng vén ống tay áo hắn lên, một tay nắm lấy ngón tay hắn, tay còn lại thì cẩn thận thay hắn bôi dược.

Hắn hơi bất ngờ khi nghe được nàng chủ động nhận lỗi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải; mà nàng thì đang chuyên tâm bôi dược, nên chẳng chú ý mấy đến phản ứng của hắn.

Đuôi tóc mềm mại của nàng nhảy loạn trên đùi hắn, cứ phe phẩy qua lại theo từng chuyển động của xe ngựa.

“Tử Mạch, ta không hiểu quy củ nơi này lắm… Ách, ta muốn nói là, ta bị mất trí nhớ nên đôi lúc sẽ làm vài chuyện thất lễ. Vậy nên ngươi đừng dỗi ta nhé. Đó là do ta không hiểu, nếu ta làm sai việc gì, ngươi cứ thoải mái nói thẳng với ta, được không?”

Âm thầm nắm đuôi tóc tinh nghịch trên đùi, sợi tóc dẻo dai lại cứng cỏi dị thường được hắn dùng lòng bàn tay chà xát. Hắn nhìn nàng chăm chú, song nàng chỉ chú tâm bôi thuốc mỡ, vẫn vô tư không nhận ra điều bất thường.

“Nếu ta thẳng thắn, sau đó thì sao?”



Nàng nâng mắt. Đối diện với ánh nhìn chăm chú như muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn, lòng nàng bất giác rối bời, đành cúi đầu tiếp tục xoa cổ tay hắn.

“Nếu ta làm không đúng thì ta sẽ sửa.”

“Vì sao?”

Cần phải có lí do sao?

Khi ngẩng đầu lần nữa, nàng ngoài ý muốn phát hiện thế nhưng hắn thật sự không hiểu.

“Trước kia ta làm sai rất nhiều chuyện. Ta biết ngươi không cao hứng khi phải gả cho ta, nhưng chỉ cần là phu quân của ta, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, chí ít sẽ làm ngươi vui vẻ.”

Xe ngựa dừng.

Tề Tử Mạch không đáp lại, gương mặt vô cảm. Khi xuống xe ngựa, hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch vào đại môn của thương hội, Lục Trúc thấy thế bèn đuổi theo.

“Hắn không nói lời nào là ý gì?”

Nàng gãi gãi đầu, thầm than nam nhân ở thế giới này thật sự quá khó hiểu.

Ai da! Bất quá cũng trách không được Tề Tử Mạch…

Vị hôn thê đang lành lặn của hắn bỗng xui xẻo bị Vân Lộc ác độc hại thành bộ dạng nửa người nửa tật. Đã thế, Vân Lộc còn nhờ Vân Vương Quân thổi gió bên gối, cầu nữ đế phong Tề Tử Mạch cho nàng ta, nghênh ngang lưu manh cưới công tử nổi danh khắp kinh thành về phủ.

Thật không hiểu kẻ biến thái Vân Lộc kia nghĩ gì?

Vân Lộ đoán Tề Tử Mạch được Vân Lộc cưới vào cửa chỉ để giúp nàng ta quản lí gia nghiệp. Nói đến đây, nàng không khỏi nghiêng người bội phục Tề Tử Mạch khi đã nhẫn nại, chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa cho Vân Lộc suốt ngần ấy năm.

“Chủ thượng, ngài có muốn đứng ở đây chờ đến khi đại gia xong việc không?”

“Không, ta sẽ đi dạo, trở về lại đón hắn sau.”

Gửi xe ngựa ở thương hội xong, Vân Lộ và Thanh Mai một trước một sau bắt đầu dạo phố.



Ngã tư trước thương hội là do hai đường cái lớn nhất kinh thành giao nhau mà có, tại đây có đủ quầy bán hàng rong, điểm xuyết trên bức tranh nhộn nhịp đó là vài người bán nghệ đang biểu diễn xiếc và ảo thuật, tiếng người nói ồn ào náo nhiệt không ngớt.

Không chỉ khảo sát thương phẩm, nàng còn háo hức xem qua phong thổ dân tình nơi đây.

Toàn bộ chủ quán đều là nữ nhân, giọng rao hàng vang lảnh lót khắp con phố, thi thoảng sẽ có lác đác vài nam nhân đi theo thê chủ của mình ra ngoài làm ăn buôn bán, nhưng họ cũng chỉ được giao làm chút việc vặt vãnh phía sau.

Trên đường, mọi nam nhân đều quy củ đi phía sau thê chủ, song cũng có số ít lẻ bóng, không phải quá tuổi thì là mang theo nữ nhi, cũng có trường hợp hai người nam nhân thuận đường kết bạn cùng đi.

Càng xem nàng càng cảm thấy mới lạ.

Tạng người ở đây có sự khác biệt rất lớn, nữ nhân thì thô tráng còn nam nhân thì gầy yếu nhỏ xinh. Diện mạo cũng thế, ngũ quan của nữ nhân phóng khoáng; nam nhân, ngược lại, có vẻ tương đối tinh tế hơn.

Dạo bước trên đường cái, Vân Lộ như tiến vào tiểu nhân quốc, huống hồ ngoại hình nàng còn vô cùng xuất chúng, khiến chúng nam nữ trên đường ai nấy cũng phải ngoảnh đầu lại xem.

Bất quá, thanh danh của nguyên chủ Vân Lộc, không ít thì nhiều, đã gần như không còn đường cứu vãn. Thế nên, ngay khi nhìn rõ diện mạo của tuyệt thế giai nhân là nàng đây, mọi người sẽ đồng loạt tự động thối lui.

Đám đông chen chúc trên đường phố dần dần tản ra theo từng bước chân của nàng.

Vân Lộ không thể không xấu hổ, còn Thanh Mai chừng như rất trải đời, kiến thức uyên bác, mặt nàng ấy không đổi sắc tẹo nào làm nàng không biết làm gì ngoài cố gắng làm lơ những phản ứng khiếp sợ như gặp quỷ của mọi người xung quanh.

Quan sát hết một vòng, nàng mới ngộ ra một điều: So với những nam nhân khác, chiều cao các nam nhân nhà nàng quả thật rất khác biệt.

Nàng ước chừng cao 1m75, ở thế giới này đã được xếp vào vóc người cao ráo, Tang Nô cao tương đương nàng, còn Phàn Thiều Ngọc thì dừng ở 1m70, là chiều cao khá phổ biến so với mặt bằng nữ nhân; về phía Tề Tử Mạch, hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, ít nhất cũng phải 1m80. Theo phỏng đoán của nàng, chiều cao của nhị phu quân đánh giặc nhiều năm ngoài biên cương chưa lộ diện ắt cũng phải rất nổi trội.

Thật mẹ nó quá may! Nàng cảm tạ trời đất!

Giả sử phu quân nhà nàng là những nam nhân nhu nhược kia… Vân Lộ nghĩ tới liền cảm thấy buồn nôn.

Đi loanh quanh một vòng, thấy trong phủ không thiếu gì, vả lại đồ vật mới lạ có vô số nhưng cũng không nhất thiết phải mua, nên nàng chỉ mua đồ ngọt cho Tề Tử Mạch rồi quay về thương hội đón người cùng Thanh Mai.

[1312 từ]

Bình luận

Truyện đang đọc