THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Bước lên xe ngựa, Vân Lộ khóa ngồi trên đùi Hoắc Cần, bị cắm đến cao trào.

Hắn há to miệng, phát ra tiếng gầm rú ẩn nhẫn, hai hàng nước mắt lăn xuống.

Trong khoảnh khắc muốn bắn tinh, hắn lấy sức tự chủ kinh người nắm chặt eo nhỏ rồi nâng mông đâm mạnh lên trời, trán hằn đầy gân xanh, toàn thân phủ một tầng mồ hôi mỏng. Khoảng chừng mười cú đánh, lối đi run rẩy ngày một co chặt, một luồng nhiệt nóng phun vào chỗ sâu trong cơ thể nàng.

Đối với hai người mà nói, đây là một cuộc làm tình vừa chật vật lại tuyệt diệu.

Thiên đường mang đến cho cả hai khoái lạc, đồng thời cũng rút đi toàn bộ sức lực. Hai người xụi lơ, không ai rảnh rỗi bận tâm đến tư thế giao hợp có bao nhiêu thân mật, ai nấy chỉ lo mở miệng thở dốc đắm chìm trong dư vị cao trào.

Khi lấy lại nhịp thở, ý niệm thứ nhất của nàng là kéo dãn khoảng cách, song côn thịt dù đã mềm vẫn còn đang tham lam hấp thu dựng thủy.

Hài tử, hắn muốn hài tử...

Do dự một hồi, Vân Lộ quyết định dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi đến khi dựng thủy được hấp thụ xong.

Dẫu nghĩ như thế nhưng đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh và khó mà xem nhẹ vật nóng đang chôn vùi trong cơ thể. Vật ấy dù ở trạng thái chưa cương cứng nhưng cảm giác tồn tại vẫn vô cùng mãnh liệt.

Ra khỏi cửa thành, xe ngựa nhắm thẳng tới ngoại thành mà chạy. Rời đi con đường lát đá, các vật thể nhỏ trên đường tiếp tục làm xe ngựa lắc lư, người bên trong khó tránh khỏi va chạm.

Vừa bắn tinh, côn thịt đang ngủ đông lấy một tốc độ tia chớp bành trướng trở lại, nhét đầy không gian nhỏ hẹp.

Nàng nhướng mày.

Trong hoạt động tạo người từ trước đến nay, bọn họ chỉ làm một lần. Biết rõ hắn có nhu cầu, nàng vẫn kiên quyết rời khỏi, song chẳng có nơi nào để đi trong một không gian kín như xe ngựa.

Về phương diện khác, hắn chỉ cảm thấy thẹn không chốn dung thân.

Trong cơ thể nàng quá tốt đẹp, hắn không có biện pháp kháng cự dù đã dốc hết sức nhẫn nại...



Thời khắc xấu hổ, người vốn dĩ đang ngồi trên đùi đột ngột đứng lên, nơi kết hợp tách ra. Chưa kịp hấp thu dựng thủy, tinh hoàn và mông là một mảnh bầy nhầy.

Thấy nàng xoay người, hắn nhanh chóng quay phắt mặt đi, hai mắt nhắm chặt, tim đập nhanh.

Cho rằng mọi chuyện đã đến hồi kết thúc, nhưng không nghĩ tới, một lần nữa nàng lại ngồi xuống, lần thứ hai nạp hắn vào cơ thể.

Hắn ngạc nhiên trừng hai mắt. Khi phát giác đối diện là cặp mắt đen láy của Vân Lộ, Hoắc Cần hết sức hoảng sợ.

Nàng đang ngồi đối mặt với hắn đó ư...

Dù là làm chuyện thân mật, nàng luôn lựa chọn đưa lưng về phía hắn, hoặc đứng hoặc quỳ hoặc bò, cả dáng ngồi cũng thế, vậy hiện tại là vì sao?

Chẳng phải nàng không muốn nhìn thấy mặt hắn ư?

Hắn miên man suy nghĩ. Như thể đáp lại nghi vấn, nàng đè đầu hắn lên vai mình. Như vậy, có là tư thế mặt đối mặt đi chăng nữa thì sẽ không ai nhìn thấy được biểu tình của đối phương.

Lớn lên khó coi là sự thật không thể chối cãi, hắn chưa một lần có ý tưởng phủ định, mà vào giây phút này đây...

Hắn ôm lấy vai nàng, chỉ mong vùi càng sâu chút, lòng khó nén khỏi ngũ vị tạp trần.

Nàng mất khống chế.

Vốn dĩ không tính làm đến mức này, nhưng khi bắt đầu buông thả bản thân phóng túng, bức tường thành kiên cố nàng cất công dựng lên trong lòng cũng theo đó mà sụp đổ, dục vọng kìm nén bấy lâu ồ ạt trào ra như một cơn đại hồng thủy.

Hắn như một con báo đen châm ngòi cho thú tính nàng hằng che giấu.

Đôi tay giam cầm thân trên hắn, nàng nửa ngồi nửa quỳ hai bên sườn, âm đạo bọc chặt côn thịt thô cứng. Nương theo dựng thủy phân bố ban nãy, nàng mạnh mẽ tấn công. Hắn chôn ở hõm vai nàng, bật ra từng tiếng nức nở nhỏ, dâm đãng làm lòng nàng ngứa ngáy.

Âm thanh kia như thú con được ăn cơm lần đầu sau vài ngày không được bú sữa, có vẻ vừa thoải mái vừa tủi thân.



Hai mắt nàng đỏ lên vì hưng phấn, một lần rồi lại một lần đâm mạnh người ở dưới, bất chấp hắn có muốn đẩy nàng ra hay không, đâm cho hạ thể hai người lênh láng nước. Trong khoảng thời gian ngắn, cơ thể hắn run bần bật, cơ bắp căng chặt, bắn tinh lần hai.

Nàng chưa dừng lại, cứ duy trì tiết tấu.

Côn thịt dần mềm, nhưng chưa đầy nửa phút liền tiến vào trạng thái cương cứng lần ba.

Nàng phấn khởi làm sao, lần đầu buông thả bản thân trong cuộc vong tình mà không cần kiềm chế gì, cũng chẳng cần lo làm bị thương nam nhân bên dưới, chỉ cần dốc toàn lực chạy về phía phóng thích dục vọng, phát tiết phát tiết và phát tiết...

Sau cao trào, bất kì kích thích nào cũng sẽ bị phóng đại vài lần, đừng nói đến việc nàng vẫn luôn duy trì tần suất cao độ. Vì thế lần cao trào thứ ba đến rất nhanh, hắn bắn tinh, nàng phun nước.

Đang trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn cho rằng cuộc rong ruổi rốt cuộc cũng kết thúc thì nàng lại bất ngờ vặn mông cưỡi lên.

Bắn liên tiếp ba lần, tốc độ cương cứng của hắn có phần chậm lại. Nhưng với một người đã bị nhấn chìm trong biển dục như nàng, ý nghĩ duy nhất là phải làm côn thịt an ủi mỗi một ngóc ngách trong âm đạo. Nghĩ thế, nàng liền duỗi tay niết chặt đầu vú màu nâu nhạt.

Côn thịt không làm nàng thất vọng, bành trướng thành kích cỡ vốn có.

Hắn không chịu nổi nữa. Bên tai là tiếng khóc nức nở khiến nàng phát cuồng.

Tiểu huyệt bị cọ xát thoải mái vô cùng, đồng thời không ngừng biến hóa góc độ phun ra nuốt vào. Ngón tay nàng thô bạo siết chặt rồi lôi kéo đầu vú.

Vừa sướng vừa đau, thoải mái lại khó chịu, hắn giãy giụa giữa thiên đường và địa ngục do nàng bày ra.

Dưới sự dày vò điên cuồng, hắn đã hoàn toàn mất khả năng khống chế, bắn rồi lại bắn, đến khi bị ép sạch sẽ, côn thịt không phun ra được một giọt nào nữa mới thôi.

Hết chương 49

_________________

Tui đọc mà thấy tội Hoắc Cần á chời ××

Bình luận

Truyện đang đọc