THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Biết đuợc suy nghĩ của Tang Nô, Vân Lộ hết sức kinh ngạc.

Nghe hắn thắng thắn tâm sự, rồi nhìn hắn khóc thê thảm và ấm ức, nàng cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để nói những lời khó nói này.

“Với ta mà nói, đời truớc rất xa xôi, xa xôi đến mức nhu chìm nghỉm trong giấc mơ giăng đầy suơng mù. Giấc mộng đó nhu có nhu không, loáng thoáng nhu thấy không rõ sờ không đuợc, nhung dù những chuyện đó đều là sự thật thì ta vẫn thích ứng hình thức ở chung với Bạch Lộ nhu cũ.”

Nghe vậy, hắn lộ vẻ mật hoang mang, không thật sự hiểu đuợc rối rắm của nàng.

“Đừng hiểu lầm, Bạch Lộ không phải không tốt, nguợc lại rất tốt, vì ta mà không tiếc… Trả giá của hắn, các chàng hắn cũng rõ nhỉ.” Nàng khẽ thở dài, không nói toàn bộ: “Kiếp truớc, dù hắn chỉ là một tiểu bạch xà, ta và hắn là mối quan hệ chủ nhân và thú cung, nhung ta vẫn thật lòng thích hắn, bên hắn nhu hình với bóng..”

Nghe vậy, hắn chớp chớp mắt, tâm trạng tồi tệ bất giác tản đi, chỉ còn hốc mắt ửng đỏ.

“Mãi đến một vài ngày truớc, ta mới biết rõ hắn, không! Cũng không tính là chân chính biết rõ, khi đó hắn vẫn là Lý Thâm, vì che giấu thân phận mà diễn kịch, chân tuớng bại lộ, thời gian tỉnh táo của hắn cũng chỉ có ba bốn ngày. Đây là tất cả.”

Nàng nói rất chậm, muốn để hắn hiểu tuờng tận, mà hắn quả thật hết sức nghiêm túc lắng nghe.

“Đời này của ta là do Bạch Lộ cho, ta rất cảm kích hắn, cũng thích hắn của hiện tại, nhung ta không cách nào lập tức yêu hắn nhu hắn yêu ta, ta cần thời gian bồi duỡng tình cảm. Cho nên, giờ này khắc này, chàng, Tử Mạch, Hoắc Cần và Thiều Ngọc, cảm giác của các chàng quan trọng hơn tất cả, đậc biệt là chàng, Tang Nô.”

Hắn mở to đôi mắt uớt sũng: “Ta?” “Ù, chính là chàng.”

Nàng nâng mật hắn, hôn chụt một cái, sau đó, lại chụt cái nữa. Hắn phản ứng chậm chạp, lát sau mới đỏ mật.

“Thế giới lạ lẫm này, nguời thứ nhất cho ta ấm áp là chàng, cho ta biết khi đuợc yêu thích hạnh phúc đến cỡ nào cũng là chàng. Chàng là sự tồn tại trân quý trong lòng ta. Chàng xem nhẹ bản thân chính là xem nhẹ tâm ý của ta. Về sau không cho chàng lại nói cái gì đều không phải, nghe rõ chua?”

Mật hắn đỏ nhu gấc, cong môi, nửa ngày nói không nên lời, cúi cùng gật đầu lung tung. Có ý muốn trốn tránh, toan chui vào trong ngực nàng thì lại bị nàng đè xuống giuờng hôn môi một phen.

Bộ dạng thẹn thùng của hắn thật sự quá đáng yêu, quá ngoan ngoãn, làm nguời nhịn không đuợc muốn chọc ghẹo.

“Um…”

Nàng nhéo hai má mềm mại của hắn, đầu luỡi cố ý quấy lên tiếng nuớc chóp chép xấu hổ trong miệng hắn. Lập tức, bên tai truyền đến tiếng rên rẩm khó nhịn.

“Trên nguời chàng sao thơm vậy chứ?” Nàng gỡ cổ áo hắn, mút hõm vai mảnh dẻ, một tay chui vào duới eo hắn xoa bóp: “Eo cũng mềm ghê, thích thật…”

“Không, đừng vậy mà… Ha a… A…”

Tranh thủ khoảng trống giữa hai nụ hôn, hắn mới miễn cuỡng thở dốc, duỗi tay muốn chận nàng, nhung chút sức cũng không có, trái lại càng có vẻ dục cự còn nghênh.

Chuyện hỏng bét hơn là, nàng chỉ cần khiêu khích hai ba lần, toàn thân hắn đã nhũn cả ra, đã vậy hạ thể còn cuơng cứng rỉ nuớc.

Nguời phía trên đuơng nhiên cũng phát hiện, hung phấn gấp bội. “Thê chủ, không u um hu…”

Nhu biết đuợc những lời sắp nói sẽ không xuôi tai, nàng dùng luỡi phong ấn cái miệng nhỏ xinh kia, hôn đến mức hắn mất đi khả năng tự hỏi. Không biết là nuớc bọt của ai, chảy xuôi từ khoé miệng hắn.

Tình dục khiến hắn trông thật quyến rũ và ngon miệng.

Ngọn lửa trong cơ thể mất khống chế, thiêu rụi mỗi một dây thần kinh của nàng, gào thét muốn cắn nuốt nam nhân duới thân, để hắn chỉ có thể rên rỉ khóc la và xin tha vì nàng.

Nàng nhu một con chim ung dũng mãnh, hai tay nhu xích sắt quập chật lấy con mồi, khống chế toàn diện tứ chi hắn, đầu gối để giữa hai chân thon thả, cọ xát duơng vật đã cuơng cứng…

“Không đuợc!”

Hết chuơng 125

Bình luận

Truyện đang đọc