THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN

Nói xong câu đó, Minh Dao liền xách túi xuống xe chạy lấy người.

Cô biết rằng cảm xúc của cô vào lúc này vượt qua thân phận của thế thân hẳn là có điểm mấu chốt. Nó cũng giống như đêm đó ở hội sở, cô không thể kiềm chế được.

Đứng trong thang máy, Minh Dao cảm thấy bị uỷ khuất, nhưng tâm tình này lại không có nơi nào để trút bỏ.

Bởi vì cô biết, căn bản cô không có tư cách yêu cầu Kỳ Tự bất cứ việc gì.

Từ lúc bắt đầu, cảnh diễn này là do chính cô chủ động lên kế hoạch, Kỳ Tự là công cụ người của cô, còn cô cũng cam tâm tình nguyện làm thế thân.

Đây là một giao dịch công bằng.

Điện thoại vẫn luôn đổ chuông, biết rõ là Kỳ Tự gọi đến, nhưng Minh Dao không muốn bắt máy.

Có lẽ là nhập diễn quá sâu, khi nhìn thấy Kim Đường gọi điện thoại cho Kỳ Tự, trái tim của cô khó chịu không thể giải thích được, như thể cô đã nhìn thấy cảnh bạch nguyệt quang trở về, còn mình thì bị đá đi.

Kết cục của mình và Lâm Vân Vân có phải sẽ giống nhau không?

Không.

Minh Dao tự nhủ trong lòng.

Nếu thật sự có một ngày như vậy,

Cô cũng sẽ kiêu ngạo mà rời đi, tuyệt đối sẽ không dẫm vào kết cục hèn mọn của Lâm Vân Vân dù ở trong phim hay ngoài đời.

Sau khi gọi 2-3 cuộc điện thoại mà Minh Dao vẫn không bắt máy, Kỳ Tự cũng không gọi nữa.

Anh không biết cảm xúc đột ngột của Minh Dao từ đâu mà đến, mặc dù có chút khó chịu khi nhìn thấy hot search kia, nhưng anh cũng không nói nặng thêm lời nào, chỉ hỏi một câu Lương Hằng là ai thôi.

Vậy mà đã tức giận?

Hay đây là một cảm xúc nhỏ trong thời kỳ đặc biệt của con gái?

Kỳ Tự thật sự không hiểu được trái tim của phụ nữ.

Anh ấn ấn chân mày, đang chuẩn bị gửi tấm ảnh chụp của Minh Dao và Lương Hằng cho Tưởng Vũ Hách, hỏi xem là ai, thì Kim Đường lại gọi điện thoại đến.

Kỳ Tự có chút phiền, lúc bắt máy giọng điệu cũng lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Giọng nói Kim Đường rất nhẹ nhàng: “Kỳ Tự, tháng sau em quay về”.

Kỳ Tự không nói gì, thái độ không care rất rõ ràng.

Kim Đường lại nói: “Chỉ là em muốn hỏi anh, ba anh có thích gì không, em muốn mua quà cho ông”.

“Vậy cô nên gọi điện thoại cho ông ấy chứ không phải tôi. Còn không nữa thì, cô vẫn có thể gọi cho hôn phu của cô”.

Kim Đường im lặng một lúc, giọng nói mềm nhẹ: “Kỳ Tự, có phải anh vẫn còn trách em không? Anh biết em xuất ngoại là vì ai mà?”

Thời điểm nói chuyện điện thoại Kỳ Tự vẫn luôn chú ý các dãy tầng lầu trong tiểu khu, nhìn thấy ánh đèn sáng lên trong căn phòng kia.

Rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như không thể nắm bắt được.

Sự cáu kỉnh càng trở nên nặng nề hơn.

Anh thu hồi ánh mắt, lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết, cứ vậy đi, sau này ngoại trừ công việc thì đừng gọi cho tôi”.

Không chờ phía đối diện phản hồi lại, Kỳ Tự liền cúp điện thoại.

Giao diện điện thoại vẫn còn nằm ở trang tin tức khi nãy, bất quá chỉ mới vài phút, #Lương Hằng cùng cô gái thần bí ăn tối chung# đã leo lên đầu hot search.

Kỳ Tự tuỳ tiện nhìn mấy dòng bình luận —

[bạn bè bình thường ăn cơm thôi mà? Anh trai độc mỹ (1), không cần cảm ơn]

(1): người hâm mộ không muốn ngôi sao của mình bị người khác ảnh hưởng, chỉ muốn họ luôn xinh đẹp và phát triển tốt một mình.

[account markting Tư Mã lại bắt đầu soạn tin tức giả?]

[có sao nói vậy, em gái này rất xinh đẹp, còn có cảm giác cp với Lương Hằng nữa]

[đẹp hơn rất nhiều so với cô gái bị đồn lần trước, cái này tôi có thể!]

Đúng lúc này Tưởng Vũ Hách gọi điện thoại đến, không hề đứng đắn mà cười lớn: [người trong lòng của cậu lên hot search rồi, mà tại sao nam chính không phải cậu vậy?]

Kỳ Tự không quan tâm đến lời trêu chọc của anh ta, nhàn nhạt hỏi: [người đàn ông đó lai lịch thế nào?]

[Cậu hỏi Lương Hằng? Là nghệ sĩ của Điền An Ni, cách đây không lâu có tham gia một bộ phim truyền hình đô thị, thời gian gần đây đang trên đà nổi tiếng]

Thì ra là người của Điền An Ni, vậy chẳng phải là đồng nghiệp trong công ty sao?

Có thể giống như cư dân mạng nói, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.

Tưởng Vũ Hách thấy Kỳ Tự không trả lời, cười nói: “Thế nào, khó chịu?”

Người này đúng là nói nhảm mà, ai có thể thoải mái khi nhìn thấy cô gái mình thích bị tai tiếng với người đàn ông khác?

Tưởng Vũ Hách lại nói: “Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi cậu lâu lắm rồi, cậu thích cô ấy, không phải là vì Kim Đường chứ?”

Kỳ Tự nhíu mày: “Người có chút đầu óc sẽ không hỏi vấn đề này”.

“Vậy thì tại sao?”

Kỳ Tự hít sâu một hơi: “Vậy tại sao mẹ cậu lại sinh cậu ra?”

Tưởng Vũ Hách: “……….”

Nghe được, hiện tại tâm trạng người này đang vô cùng khó chịu, ai đụng vào sẽ nổ tung.

“Đồ nóng nảy”. Tưởng Vũ Hách chậm rãi ung dung nói, “Loại hot search này thông thường đều là mua, chắc chắn Điền An Ni đang trải đường cho Minh Dao. Thay vì đoán mò thì không bằng cậu hỏi trực tiếp cô ấy đi, tôi thấy cô ấy rất để ý cậu”.

Đúng vậy, lần trước cô ấy dỗ dành mình như vậy, khiến Kỳ Tự cho rằng có phải cô ấy cũng có cảm giác với mình hay không.

Nhưng đôi khi Kỳ Tự cũng cảm thấy có một khoảng cách không thể giải thích được giữa mình và Minh Dao, anh không biết đó là gì, khi thì gần gũi, khi lại cảnh giác.

Ở buổi hoà nhạc lúc tối hôm nay, rõ ràng cô ấy đang lơ đãng, lại từ chối nói cho mình biết lý do tại sao.

Tưởng Vũ Hách nói, “Nếu như cậu thật sự không thoải mái, tôi giúp cậu loại bỏ”.

Kỳ Tự dựa lưng vào ghế da, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tưởng Vũ Hách đã nói đây là Điền An Ni trải đường cho Minh Dao, tuy rằng mình không biết nội tình cụ thể, nhưng nếu lỗ mãng nhúng tay vào sự nghiệp của cô ấy, chỉ sợ đến lúc đó chỉ khiến cô ấy bất mãn.

Sau một lúc lâu, anh bình tĩnh nói: “Không cần”.



Bên kia, bạn thân tốt bỗng nhiên lên hot search, Giản Ninh và Quản Tinh Địch còn buôn chuyện hơn so với bất cứ cư dân mạng ăn dưa nào, họ tức tốc chạy tới nhà Minh Dao ngay đêm hôm đó, lấy cái cớ dễ nghe là chúc mừng tân gia nhà mới của cô, nhưng trên thực tế chính là đến để buôn dưa lê.

Giản Ninh mang đến một chai rượu vang đỏ lâu năm làm quà, vẻ mặt rất vui mừng: “Xin nhiệt liệt chúc mừng Minh Dao lần đầu tiên lên hot search”.

Minh Dao: “……Không phải tới chúc mừng mình chuyển nhà sao?”

Quản Tinh Địch: “Không phải đều giống nhau sao, hay là chúng ta tâm sự trước đi, cậu với Lương Hằng là chuyện thế nào vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, Kỷ Mộc Dương không phải món ăn của cậu, Lương Hằng mới phải? Chị em, cậu giấu cũng thật kỹ đó nha”.

Nói thật, hiện tại Minh Dao không có tâm trạng để khoác lác cùng với hai cô nàng.

Khoảnh khắc nhất thời xúc động lúc ấy đã qua đi, bây giờ bình tĩnh trở lại, Minh Dao cảm thấy ba chiêu trong câu nói kia rất có tính đả thương người.

Có lẽ là vì tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối nay, trước tiên là đi nghe buổi hoà nhạc dương cầm mà bạch nguyệt quang yêu thích nhất, sau đó lại tận mắt thấy bạch nguyệt quang liên lạc với Kỳ Tự, Kỳ Tự lại nói dối với cô rằng không thân với cô ấy, liên tiếp bị tấn công mấy lần, nên mới không kìm nén được xúc động.

Mặc dù hiện tại quan hệ giữa hai người vẫn là bạn bè, nhưng đều là người trưởng thành, hôm qua phát sinh những chuyện kia ở phòng làm việc, sớm đã ngầm hiểu lẫn nhau mà không nói ra, từ góc nhìn của Kỳ Tự, một cô gái đã nửa thuộc về mình lại bị đồn cặp kè với người đàn ông khác trên hot search, đổi lại là mình cũng sẽ khó chịu.

Cặn bã là cặn bã, nhưng đây không phải là đang diễn trò thôi sao, tại sao mình phải nghiêm túc quan tâm chứ?

Minh Dao đã thầm hối hận rồi, vốn định da mặt dày đợi xem Kỳ Tự có gọi lại hay không, chỉ cần anh ấy gọi mình sẽ trả lời.

Nhưng anh không gọi.

Minh Dao nói thầm trong lòng, sao lại keo kiệt như vậy, có gan thì gọi cho tôi một lần nữa thử xem.

Quản Tinh Địch thấy dáng vẻ Minh Dao có chút không tập trung, vẫy vẫy tay: “Làm sao vậy, lên hot search nên choáng váng rồi hả?”

Giản Ninh ồn ào nói, “Chị không được sợ, bộ mặt tổ ba người chúng ta [Dao Ninh Quản] đều dựa vào chị!”

Vừa xoay chuyển câu chuyện, Giản Ninh lại cười hì hì nói giỡn, “Cho nên cậu tính khi nào dẫn Lương Hằng tới gặp bọn mình hả? Để đáp lại mình cũng dẫn bạn trai đến cho cậu gặp được không?”

Quản Tinh Địch sửng sốt, “Vị kia của cậu hoàn thành bài kiểm tra nên chuyển sang chính thức rồi hả?”

Nhắc đến bạn trai, miệng nhỏ của Giản Ninh lại bắt đầu lảm nhảm —

“Các cậu cũng biết anh ấy dư sức hoàn thành mà”

“Còn gọi mình là Tiểu Điềm Điềm”

“Mỗi ngày nói nhớ mình cả trăm lần”.

“Hôm trước còn tặng mình một cái túi xách màu bạc…..”

“Hai người có cãi nhau không?”. Minh Dao bất chợt mở miệng.

Giản Ninh ngẩn ra, “Đương nhiên có, cãi nhau cũng là một phần của tình yêu mà”.

“Vậy…..”, Minh Dao ngẩn ngơ nhìn điện thoại, “Là cậu đi dỗ dành anh ta sao?”

“Sao có thể? Đương nhiên là anh ấy dỗ dành mình trước rồi, làm gì có đạo lý con gái phải xuống nước trước chứ?”

Giản Ninh nháy mắt, “Sao vậy, cãi nhau với Lương Hằng à?”

Minh Dao còn chưa kịp lắc đầu, Giản Ninh lập tức đè tay cô lại truyền thụ kinh nghiệm, “Giữ vững tâm lý, tuyệt đối không được cúi đầu, đây là lúc sẽ xem ai nhịn được”.

Quản Tinh Địch cũng tán thành, “Ngàn vạn lần đừng cho các cẩu nam nhân mặt mũi, nếu không họ sẽ nghểnh mặt lên trời, không thể quản được!”

Minh Dao: “……….”

Suy nghĩ vừa mới xoay chuyển trong đầu, đã kịp thời bị chị em bọn họ lôi ngược trở về.

Ngẫm lại cũng không phải không đúng?

Đã 2 tiếng 36 phút trôi qua kể từ khi Kỳ Tự liên lạc với mình lần cuối cùng.Anh ấy không định dỗ dành mình phải không?

Mình chuyển nhà anh ấy cũng không thèm để ý, thậm chí còn không hỏi ở toà nhà nào, căn hộ số mấy, còn thiếu thứ gì hay không.

Không có, những lời khách sáo đều không có.

Minh Dao tỉnh táo lại.

Dựa vào cái gì chứ?

Rõ ràng chính anh ta đang gạt mình, thời điểm Lâm Vân Vân người ta chất vấn bạch nguyệt quang, Cố Viễn còn thoải mái hào phóng thừa nhận mà.

Việc này phải dựa theo những gì nhóm bạn thân đã nói, thờ ơ để anh ta tự nói.

Minh Dao lập tức quyết định đem Kỳ Tự nhốt vào phòng tối một ngày, cho dù anh ấy muốn dỗ dành mình, cũng không cho anh ta cơ hội này.

Cần phải cho Cố Viễn trong hiện thực cũng nếm thử mùi vị bị lạnh nhạt.

Dửng dưng tắt máy, đi ngủ.

Cứ như vậy, ảnh chụp của Minh Dao và Lương Hằng treo ở hot search suốt một đêm.

Không bao lâu, thông tin của Minh Dao đã bị đào ra, danh hiệu hoa khôi học viện điện ảnh tức khắc hấp dẫn không ít cư dân mạng tò mò, trong một đêm, tên của Minh Dao đã được công chúng biết đến.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc Minh Dao mở điện thoại ra, tất cả đều là tin nhắn hỏi thăm về mối quan hệ giữa cô và Lương Hằng.

Minh Dao không đọc chúng, lướt qua toàn bộ, trực tiếp tìm khung chat của Kỳ Tự.

Thật ra người này có nhắn cho Minh Dao một tin vào lúc 12h30 đêm.

[thức dậy thì gọi điện thoại lại cho anh]

Xem như là chủ động liên lạc, nhưng câu nói này là có ý gì, là đang kêu Minh Dao cúi đầu đi dỗ dành anh sao?

Nghĩ gì thế.

Tôi sẽ không.



Minh Dao phớt lờ tin nhắn của Kỳ Tự, đúng lúc này Điền An Ni gọi điện thoại đến, bảo cô đến công ty ngay, nói là hôm nay có công việc muốn thu xếp.

Bận rộn chuyện công việc quan trọng, Minh Dao thu dọn một chút liền lao đến phòng làm việc. Sau khi đến mới biết được, cái gọi là công việc, thì ra là đi đến trường quay để thăm đoàn phim của Lương Hằng.

Minh Dao chần chờ một lát: “Chị An Ni, không phải là chị muốn xào cp em với anh Hằng chứ, không cần đâu, em sẽ bị mắng chết”.

“Em muốn thì chị cũng không đồng ý đâu”. Điền An Ni liếc cô một cái, “Bây giờ em đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo lời chị nói. Tổng quan bây giờ em đã được cư dân mạng biết đến, bước tiếp theo chính là muốn rèn sắt khi còn nóng, đẩy em ra, trong vòng 3 ngày thôi, nhất định phải hoàn thành”.

Minh Dao thật sự không biết Điền An Ni đang có kế hoạch gì (1), nhưng chỉ bằng những lời nói thành thật với nhau ở hội sở vào ngày hôm ấy cũng đủ để cô tín nhiệm Điền An Ni.

(1): từ gốc là trong hồ lô chứa thuốc gì

Thật sự xem Minh Dao là em gái của mình.

Minh Dao gật đầu: “Vâng, em nghe chị”.

Hai người cùng Nhuế Nhuế vừa rời khỏi phòng làm việc, điện thoại của Minh Dao liền vang lên.

Là Kỳ Tự.

Đã nói là sẽ không để ý đến anh nữa, nhưng giờ khắc này điện thoại gọi đến, Minh Dao giống như một cô gái nhỏ hậm hực chỉ giỏi đấu võ mồm đang giành được thắng lợi, trộm nhấp môi cười.

Mấy lời nói nhảm hôm qua cái gì mà nhốt trong phòng tối một ngày, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Chỉ là Điền An Ni đang ở bên cạnh, Minh Dao không thể trả lời được, liền nhấn tắt điện thoại.

Cô trả lời Kỳ Tự trên Wechat: [Bây giờ không tiện, lát nữa gọi cho anh].

Điền An Ni thấy cô cúp điện thoại, tâm tư như ở trước mắt, “Không phải là Kỳ tổng gọi đến chứ?”.

Minh Dao vội cất điện thoại lại vào trong túi, chột dạ mà nói: “Không phải ạ”.

Điền An Ni lườm cô một cái, [Tóm lại lần trước chị cũng đã nói rồi, lựa chọn như thế nào là chuyện của em. Nhưng nếu như có một ngày em và Kỳ tổng thật sự ở bên nhau, em nhất định phải nói cho chị biết].

Minh Dao cúi đầu như chim cút nhỏ, thật lâu sau mới thầm nói trong lòng.

— sẽ không có một ngày như vậy.

Sau khi gửi tin nhắn cho Kỳ Tự, anh cũng không tiếp tục gọi điện thoại lại.

Hôm nay Lương Hằng có một cảnh quay cổ trang võ hiệp ở trường quay bên kia. Nhờ sự sắp xếp của Điền An Ni, Minh Dao thuận lợi tiến vào đoàn làm phim để quan sát cảnh quay.

Vốn tưởng rằng nhất định sẽ có thể tìm được chút thời gian rỗi để gọi về cho Kỳ Tự, kết quả thăm đoàn phim chỉ là công việc thứ 2, Điền An Ni quen biết đạo diễn trong đoàn, tạm thời đưa Minh Dao trở thành ngôi sao khách mời trong một vai diễn vừa đáng yêu vừa ngầu, xem như là một màn trình diễn đặc biệt.

Mặc dù tổng cộng nhân vật này chỉ có một vài câu thoại, nhưng bởi vì cần phải hoá trang, thay đổi trang phục, học treo dây cáp, nên cả ngày Minh Dao đều không đụng được điện thoại.

Thật vất vả mới hoàn thành công việc, Điền An Ni lại móc tiền túi mời đoàn phim ăn cơm, đầu tiên là vì Lương Hằng có thể được đoàn làm phim chiếu cố nhiều hơn, thứ hai cũng là nghĩ để đạo diễn bộ phim này và Minh Dao tiếp xúc nhiều một chút, thuận tiện cho việc hợp tác về sau.

Chín giờ tối, cơm nước cuối cùng cũng xong. Minh Dao kiệt sức vừa muốn lấy điện thoại ra gọi cho Kỳ Tự, Điền An Ni lại đi tới nói:

“Hôm nay em về ngủ sớm một chút đi, ngày mai dẫn em đi gặp 2 người quan trọng, nhất định phải giữ tốt trạng thái”.

Minh Dao nóng lòng muốn về nhà gọi điện thoại trả lời Kỳ Tự, mặc kệ Điền An Ni nói gì cũng gật đầu nói “dạ”, mãi đến khi xe của Lương Hằng chạy đến, Điền An Ni nói: “Kìa, nhanh đi về đi”.

Minh Dao sững sờ: “Không phải chị đưa em về sao?”

Điền An Ni nói: “Chị còn buổi xã giao, vừa lúc anh Hằng của em muốn về nội thành, nhân tiện chở em về”.

Minh Dao vội xua tay, “Không cần đâu ạ, nhà em cách khu này không xa, tự em bắt xe trở về là được rồi”.

“Nói đùa gì vậy, ở đây hẻo lánh, lại muộn như vậy, chị có thể để em tự mình về sao?”. Điền An Ni không nói lời nào, nhét Minh Dao vào trong xe Lương Hằng, “Lỡ xảy ra chuyện gì chị không thể giải thích với mẹ em đâu”.

“……….”

Điền An Ni đi rồi, Lương Hằng hỏi cô: “Minh Dao, sao cả chiều nay em đều thất thần vậy?”

“Có ạ?”, ánh mắt của Minh Dao chợt loé lên, “Có lẽ là lần đầu tham gia đoàn phim, có chút căng thẳng”.

“Ừ, vừa mới bắt đầu đều là thế này, về sau quen rồi sẽ tốt hơn thôi”.

Nói xong câu này, hai người cũng không giao lưu nữa, cũng may nhà của Minh Dao vốn dĩ cũng gần phim trường, chỉ mất mười phút lái xe là đến.

Xe dừng trước cửa tiểu khu, Minh Dao bước xuống xe, vẫy tay với Lương Hằng đang ngồi bên trong, “Cảm ơn anh Hằng, ngủ ngon!”

“Chờ chút Minh Dao”, bỗng nhiên Lương Hằng bước xuống từ trong xe, cầm trong tay một cái túi giấy, “Tặng cho em, cất kỹ nhé”.

Minh Dao sửng sốt: “Cho em?”

“Là chị An Ni yêu cầu, Trác Tự Kiêu cũng chuẩn bị, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ đưa cho em. Cầm đi, xem như là quà gặp mặt, hoan nghênh em gia nhập công ty chúng ta”.

Sau khi biết là do Điền An Ni sắp xếp, Minh Dao chầm chậm nhận lấy: “Cảm ơn anh Hằng”.

Lương Hằng không nói thêm gì nữa, quay người lên xe.

Nhìn chiếc xe rời khỏi tiểu khu, cuối cùng Minh Dao đã có chút nhàn rỗi, cũng không chờ kịp về đến nhà, đứng tại cửa tiểu khu liền gọi điện thoại cho Kỳ Tự.

Sau hai lần đổ chuông, Kỳ Tự bắt máy: “Hết bận rồi?”

Giọng nói của anh rất thấp, có chút lạnh lùng không thể giải thích được.

“Vâng, tìm em có việc sao?”

Kỳ Tự trầm mặc một lát, dường như đè xuống một hơi: “Lại đây, lên xe”.

Minh Dao nghe xong ngẩn ra hai giây, sau đó dường như kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn một vòng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Bentley đang nhá đèn ở cách đó không xa.

Đầu óc cô ong ong, nắm chặt điện thoại, “Sao anh lại tới đây?”

“Muốn biết em bận chuyện gì mà không tiện, cần thời gian cả một ngày”.

Dù giọng điệu người đàn ông có vẻ thờ ơ, nhưng Minh Dao vẫn nghe thấy được có chút khó chịu dâng trào trong lòng.

Ngập ngừng một chút, không nói gì liền cúp điện thoại, đi về phía xe.

Ngồi lên xe, cô đóng cửa, bình tĩnh giải thích: “Hôm nay chị An Ni đưa em đi làm, bận rộn cả ngày”.

“Là làm việc cả ngày, hay là ở cùng Lương Hằng cả ngày?”. Giọng điệu Kỳ Tự nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc thăng trầm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Minh Dao rất ghét giọng điệu này của anh, giống như tối hôm qua vậy, rõ ràng trong lòng cất giấu một người khác, vậy mà vẫn còn muốn khoa tay múa chân với cô, hỏi đông hỏi tây.

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?

Nhớ thương anh cả một ngày, vậy mà gặp mặt rồi lại nói những lời lạnh nhạt.

Vốn dĩ Minh Dao vẫn còn hậm hực chuyện ngày hôm qua, nhưng vẫn thuyết phục bản thân lui một bước trời cao biển rộng, cho dù Kỳ Tự không dỗ dành cũng không sao, vậy mà bây giờ lại còn hoài nghi mình.

Cô lập tức không vui mà dỗi ngược lại: “Tôi ở bên ai có liên quan gì đến anh sao? Tôi không thể có bạn sao?”

“Bạn?” Kỳ Tự liếc nhìn món quà trên tay cô, “Lên hot search truyền tai tiếng là bạn? Nửa đêm đưa em về nhà là bạn? Tặng quà cho em là bạn? Không tiện nói chuyện với anh ở trước mặt hắn cũng là bạn?”

Nhất thời Minh Dao bị Kỳ Tự nói đến ngậm miệng, quay người nhìn anh, không hiểu vì sao, trong lòng lập tức bị kích động.

“Không được sao? Cho dù hiện tại tôi và Lương Hằng có yêu đương thì cũng không liên quan gì đến anh cả, phải không Kỳ tổng? Chúng ta có quan hệ gì sao? Chúng ta cũng chỉ là bạn bè mà thôi! Nếu như anh có người mà mình yêu thì cũng có thể đưa cô ấy về, truyền tai tiếng, tặng quà, thậm chí ôm hôn đều có thể, tôi không ngại!”

Minh Dao nói xong một hơi, lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.

Là thật sự tức giận, nhưng cũng rất thoải mái.

Lâm Vân Vân nên cứng rắn giống như mình, không nên quen thuộc với những người đàn ông chó chết tiêu chuẩn kép này.

Bầu không khí trong xe ngay lập tức giảm xuống đến mức đóng băng theo những câu nói của Minh Dao.

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong đáy mắt ám trầm của Kỳ Tự, Minh Dao biết mình lại vừa mới nhảy múa trên sợi dây thép lần nữa. Cô cắn môi thu lại ánh mắt, xoay người muốn xuống xe rời đi.

Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào cửa xe, Kỳ Tự đã túm lấy cánh tay cô từ phía sau.

Không đợi cô quay đầu nhìn lại, một đôi tay đã nhanh chóng xuyên qua mái tóc và chế trụ gáy của cô lại, hôn xuống thật mạnh.

Minh Dao: “………”

Bình luận

Truyện đang đọc