THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN

Sau đó Minh Dao hỏi Kỳ Tự, rõ ràng từ lúc cô bắt đầu bước vào văn phòng thì anh chưa từng ngẩng đầu lên, nhiều nhất chính là lần anh liếc nhìn tách cafe, sao lại nhận ra cô được chứ.

Trên người cô cũng không xịt nước hoa mà.

Sau đó Kỳ Tự lại nói.

Từ lúc bắt đầu gõ cửa, anh đã nhạy bén phát hiện ra tần suất và lực gõ cửa của thư ký Ngô không giống với ngày thường.

Thư ký Ngô người này làm việc hùng hùng hổ hổ, ngay cả gõ cửa cũng lộ ra khí thế năng lượng tràn đầy, nhưng hôm nay “Thư ký Ngô” này giống như chưa ăn cơm vậy, gõ cửa mà cũng nhẹ nhàng như bông.

Nhưng Kỳ Tự cũng không để ở trong lòng. Tuy rằng anh không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt có thể nhìn thấy được bóng người vừa đi vào. Dáng người ẩn hiện dưới lớp váy đồng phục là một phiên bản thu nhỏ lại, mất đi nét đẫy đà ngày thường của thư ký Ngô, ngược lại còn đột nhiên mảnh khảnh hơn?

Khi đó Kỳ Tự bắt đầu có chút nghi ngờ.

Nhưng anh vẫn chọn cách không lên tiếng.

Cho đến khi, Minh Dao đưa cafe đến trước bàn của anh, một chút va chạm kia khiến anh nhẹ nhàng ngước mắt lên, và nhìn thấy bàn tay vội vã rút lại.

Bắt đầu một giây đó, Kỳ Tự đã nhận ra Minh Dao.

Anh đã quá quen thuộc với mọi thứ thuộc về cô.

Kỳ Tự che giấu ý cười nơi đáy mắt, giả bộ không biết gì hết cùng chơi với cô, cuối cùng cũng do anh nhịn không nổi mới kéo người vào lòng.

Những ngày này anh càng ngày càng bận bịu, nhưng mỗi lúc trời tối về đến nhà, đối diện với phòng ngủ một mình thì trong đầu chỉ toàn là hình bóng của Minh Dao.

Nỗi nhớ khắc sâu vào trong tim, cuối cùng cũng được giải toả vào lúc này.

Còn chưa ra khỏi văn phòng, trước hết Kỳ Tự biến sự nhớ nhung mấy tháng không gặp thành nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt, Minh Dao cũng giống như vậy, phục tùng anh không chút do dự.

Kỳ Tự hôn đến nỗi giọng nói cũng khàn khàn, vùi vào tai cô nói: “Anh muốn em”.

Anh nhớ cô vô cùng, từ con người đến thể xác, mỗi ngày đều như bị tra tấn.

“Không được”, Minh Dao từ chối anh.

“Tại sao?”

Gương mặt Minh Dao ửng hồng, bỗng dưng cười: “Em mặc bộ quần áo này, anh sẽ không cảm thấy là đang làm với thư ký Ngô sao?”

Kỳ Tự: “……….”

Ngọn lửa vụt tắt trong nháy mắt.

Kỳ Tự cũng bật cười bất đắc dĩ, đẩy đống tài liệu ở trước mặt ra: “Về nhà”.

“Dạ!”

Trước đó, để không cho mọi người nhìn thấy vợ của Tổng giám đốc hoá ra lại có khẩu vị xấu xa đi cos thành thư ký Ngô, hoặc là không muốn thư ký Ngô vô tội trở thành nạn nhân bị chỉ trích, nên trước tiên Kỳ Tự cho nhân viên bên ngoài tan ca, chờ tầng lầu không có ai, mới nắm tay Minh Dao xuống lầu ngồi xe về nhà.

Hai vợ chồng không gặp nhau lâu như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nóng lòng muốn về nhà ngay rồi vào phòng ngủ để giải quyết nỗi khổ tương tư trước. Nhưng mà hai người mới vừa vào cửa —

Ông nội ơi.

Minh Dao cho rằng mình đi nhầm tới địa điểm họp mặt fans hay là buổi tiệc nào đó.

Toàn bộ phòng khách được bao quanh bởi những quả bóng bay đủ loại màu sắc, các dây ruy băng rực rỡ, vòng hoa, và những món đồ trang trí kì dị.

Tóm lại chính là bốn chữ — hoa hoè loè loẹt.

Đừng nói Minh Dao, ngay cả Kỳ Tự nhìn xong cũng ngơ ngác.

Lúc hai người đang đứng ngây ngốc ở cửa, một tiếng “bùm” vang lên bên cạnh, pháo hoa nhỏ nổ tung thành một chuỗi giấy nhiều màu sắc, tung bay trên đỉnh đầu của Minh Dao.

Không biết dì Trương từ đâu chạy ra, tay cầm một bó hoa, đứng thẳng người, nói giống như đọc thuộc lòng:

“Chào mừng mợ chủ trở về, chúc mừng phim của mợ chủ đóng máy, mợ chủ vất vả rồi! Chúc cho bộ phim của mợ chủ….Bộ phim…”

Dì Trương nói được một nửa thì quên lời, mở ra tờ giấy nãy giờ vẫn giấu trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua lại tiếp tục nói: “Chúc bộ phim của mợ chủ cháy vé”.

Nói xong thì đưa hoa cho Minh Dao.

Minh Dao & Kỳ Tự: “………”

Yên tĩnh ba giây.

Kỳ Tự nói không nên lời: “Ba tôi lại làm chuyện quỷ gì đây?”

Bỗng nhiên dì Trương líu ríu nhìn qua một chỗ nào đó: “Chủ tịch, tôi nói tôi không thể diễn rồi, ông xem cậu chủ lập tức nhìn ra liền kìa”.

Kỳ Hành Viễn trốn ở trong nhà vệ sinh âm thầm quan sát: “………”

Ông cụ đành phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn làm bộ vừa mới đi vệ sinh xong, thuận tiện rửa tay, rồi vừa lau tay vừa nói: “Cái gì? Hả? Dao Dao về rồi à?”

Kỳ Tự: “………..”

Kỹ năng diễn xuất này đúng là nên đi qua nhà của thông gia ảnh hậu kế bên để luyện tập một chút, cứng ngắc nhìn không nổi.

Minh Dao biết tất cả những việc này đều do Kỳ Hành Viễn sắp xếp, tuy rằng lúc trước ông cụ có chút thành kiến về dòng dõi với mình, nhưng Minh Dao biết ông cụ không có tâm địa xấu.

Chỉ một điểm là có thể nhìn ra được.

Lúc ấy ông còn chưa biết Giang Mẫn Nguyệt là mẹ của mình, cảm thán hẳn là nên quen biết Giang Mẫn Nguyệt sớm một chút, nếu không thì có thể trở thành thông gia với bà.

Nhưng cảm thán của Kỳ Hành Viễn chỉ dừng lại ở nửa câu trước, không nói ra hết câu sau.

Bởi vì lúc ấy Minh Dao đang ở đây.

Cho nên hoặc nhiều hoặc ít, trong lòng của ông cụ vẫn để ý tâm trạng của Minh Dao.

Minh Dao người này vốn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Sau khi cô và Kỳ Tự nhận giấy chứng nhận kết hôn thì Kỳ Hành Viễn vẫn luôn đang thay đổi. Chính mình đi ra ngoài đóng phim lâu như vậy, cũng đều là Kỳ Hành Viễn chăm sóc cho Kỳ Tự. Lần trước đóng phim bị thương, ekip chữa bệnh cũng là ba chồng tìm.

Bây giờ trở về, ông còn giống như con nít len lén chuẩn bị tất cả những điều này.

Tuy rằng ngây thơ, nhưng đó là sự chân thành.

Trong lòng Minh Dao biết điều đó, nhưng Kỳ Hành Viễn không muốn thừa nhận, cô cũng không chủ động đi chọc phá ông.

Chỉ cười nói: “Con cảm ơn ba Kỳ”.

Minh Dao vẫn chưa quen với việc gọi ông là ba, dù sao ba ruột cũng rời đi rất sớm, còn mình từ nhỏ đến lớn cũng không gọi ai khác là ba, bỗng nhiên đột ngột gọi Kỳ Hành Viễn như vậy, thật sự cô không quen lắm.

Thế là cân nhắc trước sau, gọi là ba Kỳ.

Nhưng mà chính cái xưng hô này lại khiến Kỳ Hành Viễn vô cùng hài lòng.

Lúc trước có một chuyện mà ông hoàn toàn không nói dối, chính là ông vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng 2 người vợ đều sinh con trai. Bây giờ Minh Dao gả vào đây, con dâu này càng nhìn càng thích. Sợ cô còn giận chuyện trước kia, bây giờ có thể hoà lẫn thành ba Kỳ, quả thực Kỳ Hành Viễn vui mừng còn hơn được ăn 10 cái bánh nữa.

Thế là sau một buổi lễ chào đón đơn giản thì ông cũng chủ động kéo dì Trương đi.

“Hôm nay tôi phải về nhà lớn một chuyến. Món tôm xào Long Tỉnh lần trước tôi vẫn chưa học được, dì qua đó chỉ tôi chút”.

Tự nhiên lâu lâu lại bị xua đuổi nên đại khái bây giờ dì Trương cũng đã có kinh nghiệm, thu dọn đồ đạc cực kỳ nhanh, đi theo Kỳ Hành Viễn.

Sau một hồi náo nhiệt trong nhà, cuối cùng chỉ còn lại Kỳ Tự và Minh Dao.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Minh Dao nói: “Anh nghe thấy không?”

“Cái gì?”

“Tôm xào Long Tỉnh đó, là tên món ăn ở quê em, ba anh đã bắt đầu học nấu món ăn của quê em rồi kìa?”

“………”

Kỳ Tự nới lỏng nơ, bế Minh Dao lên một phen.

Anh lười phải quan tâm tôm xào Long Tỉnh hay thịt cá Long Tỉnh. Bây giờ anh không muốn ăn gì hết, cũng không muốn hỏi.

Chỉ muốn làm một chuyện thôi.

Minh Dao hiểu được biểu tình trong mắt anh, cười nói bên tai anh: “Cùng nhau tắm nha”.

Ném quần áo của thư ký Ngô đi, hai người đi vào phòng tắm, không kịp chờ tắm rửa cho xong, bọn họ đã bắt đầu ôm hôn đối phương.

Có lẽ là lâu lắm rồi không gặp nhau, lâu lắm rồi không chạm vào nhau, trạng thái dành cho nhau giống như lần đầu tiên vậy, tràn đầy nhiệt huyết.

Đến nỗi lúc bước ra từ phòng tắm cũng chưa tách nhau ra được.

Khi đang mê ly mông lung, Minh Dao lẩm bẩm nói lời nhỏ nhẹ:

“Hôm nay ở công ty, em nhìn thấy trong văn phòng của anh có rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp…..”

“Mấy cô ấy đều xì xào nói anh đẹp trai…..”

“Họ còn nghi ngờ có phải chúng ta đã ly hôn rồi — Ưm—“.

Không biết là Kỳ Tự bất mãn vì cô không tập trung, hay là bất mãn câu nói cuối cùng kia của cô, đột nhiên cúi người hôn lên môi cô.

Minh Dao bị ngăn chặn cơ hội nói chuyện, sau đó lời nói nào cũng bị chìm trong cuộc vui thâu đêm.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi mọi thứ lắng xuống, khi Minh Dao sắp chìm vào giấc ngủ, mới nghe được giọng nói của người đàn ông truyền đến bên tai:

“Không bao giờ có chuyện này”.

Nhưng Minh Dao mơ hồ không nghe rõ, cứ như vậy mà ngủ quên mất.

__

Giai đoạn trước, Minh Dao đã chuẩn bị trong nửa năm cho bộ điện ảnh này, và mất thêm 8 tháng để quay phim nên cả người đều kiệt sức.

Vì vậy trong một thời gian ngắn Điền An Ni không sắp xếp bất kì công việc gì cho cô, cứ nghỉ ngơi cho tốt mấy tháng trước đã, sau đó sẽ xem liệu có công việc nào nhẹ nhàng hơn chút không, chẳng hạn như người đại diện quảng cáo nào đó.

Cho nên mấy ngày tiếp theo, Minh Dao vẫn luôn ở nhà chơi. Hôm nay thì đi ra ngoài dạo phố với Giản Ninh và Quản Tinh Địch, ngày mai lại tụ tập với đám chị em quen biết trong đoàn phim.

Một lần nọ khi đang uống trà chiều, có một cô em gái nói với cô:

“Trong giới đều đang đồn rằng chị và Kỳ Tự ly hôn, cũng không biết là ai tung tin nữa”.

“Đúng đúng đúng, tôi cũng đang tính nói với cô đây, nhưng tôi không dám, sợ cô nghe xong thì không vui. Tôi đoán có khi nào là Phó Lâm kia lần đó muốn lấy vai Ngọc Phục Linh không? Ekip bên đó luôn thích mua tin đen để bôi nhọ cô, lần trước còn bôi đen cô nói cô ở đoàn phim chảnh chẹ”.

“Chỉ là không phục do cô lấy được vai diễn thôi, mẹ nó cái dáng vẻ tiểu thư của cô ta, đem cô ta ra sa mạc chụp mấy tháng thử xem. Tuỳ tiện đưa một con bò cạp cũng có thể hù chết cô ta rồi”.

“Bọn họ nói cô dùng thủ đoạn ép hôn Kỳ tổng, nếu không thì sao tới bây giờ vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nói ông cụ của Kỳ gia không chịu thừa nhận cô”.

“Điên à, Minh Dao vào đoàn 8 tháng, kêu người ta cử hành hôn lễ ở đoàn phim? Miệng mồm của đám ngu xuẩn này thật sự hỏng rồi”

“Thì bởi vậy, nhưng mà Dao Dao….”, một chị em trong đó cẩn thận nói, “Cô và Kỳ tổng, không có chuyện gì chứ?”

Minh Dao nhấp một ngụm trà sữa ngọt ngào, đang nghĩ xem phải trả lời vấn đề này thế nào.

Tối hôm qua còn bị tên đàn ông khốn kia muốn đến 3 lần, bây giờ thắt lưng vẫn còn đau nè.

Dừng một chút, cô nhẹ nhàng cười: “Người khác thích nói gì thì cứ để họ nói, tôi cũng đâu thể kéo cô ấy xuống gầm giường nhà tôi, xem tôi và ông xã chung sống thế nào đúng không?”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy đúng vậy, bọn họ cứ cho rằng giới thượng lưu giống như gia đình khá giả nhà bọn họ chắc, bộ trong nhà có chuyện gì cũng phải báo cáo cho toàn thế giới biết à”.

Hiện tại Minh Dao đang là nữ thần mới của đạo diễn Lâm, mẹ ruột lại là ảnh hậu quốc tế, bản thân cô còn là vợ của nhà giàu siêu cấp.

Có rất nhiều người yêu thương cô, nhưng người muốn nhìn cô ngã xuống hai bàn tay trắng thì còn nhiều nữa.

Minh Dao hiểu rất rõ tập tục trong giới này, nhưng so với tập tục thối tha không thể dìm nổi này, thì cô lại có phần hờ hững tựa như gió thoảng mây trôi.

Nhưng còn hôn lễ thì….

Cũng lạ, ngược lại tên đàn ông đáng ghét kia thật sự không đề cập chuyện này với mình là thế nào?

Minh Dao ôm trán nhìn ra ngoài cửa sổ, hay là tự mình đi nhắc nhở anh ấy?

Chẳng hạn như — “Bây giờ em rảnh nè, mau đến xem em mặc váy cưới như thế nào được không?”

Không được không được.

Con gái phải giữ kẻ một chút.

Minh Dao vẫn quyết định không chủ động nhắc đến chuyện này.

__

Hôm đó về nhà, ông cụ lại tới nữa. Ông đeo găng tay thật dày, cầm một mâm bánh ngọt nhỏ ở trong tay, hình như mới lấy từ trong lò nướng ra.

“Dao Dao về rồi à?”, Kỳ Hành Viễn còn rất nhiệt tình, “Con nếm thử bánh ngọt ba làm xem? Ba với dì Trương mới học đó, nhưng mà bà ấy cũng không giỏi lắm, tay nghề chắc chắn thua xa con. Con thử xem sao, rồi cho ba ý kiến”.

Minh Dao: “………”

Phong thuỷ thay đổi rồi?

Trước kia là tự mình làm bánh cho Kỳ Hành Viễn, bây giờ Kỳ Hành Viễn lại làm cho mình?

Loại cảm giác này, còn rất kỳ diệu.

Minh Dao nhìn những chiếc bánh mà Kỳ Hành Viễn làm, so với mấy cục than mình làm lần đầu tiên thì tốt hơn.

Nhưng quả thực, cũng không tốt hơn là bao.

Minh Dao miễn cưỡng cầm lấy một cái còn có thể nhìn thấy hình dạng, cắn một miếng: “Dạ, cũng không tệ lắm, nhưng mà ba Kỳ, có phải ba không thêm bơ không?”

Kỳ Hành Viễn sửng sốt hai giây, gõ vào đầu một cái: “Ai yo, hình như vậy”.

Minh Dao phì cười, đi vào phòng bếp, “Lần sau lúc ba làm á, ba làm theo mấy bước con nói nè, đúng rồi, ba mua bơ của nhãn hiệu kia kìa….”

__

Buổi tối lúc Kỳ Tự về nhà, Minh Dao đã tắm rửa sạch sẽ và đang nằm ở trên giường.

Kỳ Tự tắm xong cũng qua đây nằm, hỏi chuyện giống như đang tán gẫu: “Nghe nói hôm nay em với ba anh làm bánh trong phòng bếp?”

“Đúng rồi, sao vậy?”

“Hai người còn ăn rất vui”.

“Đúng luôn, chủ yếu vẫn là ba anh. Ông nói lâu rồi ông không ăn bánh, sao anh lại ngược đãi ông cụ vậy chứ, mua cho ba mấy cái bánh thì có sao đâu”.

Nói nói, Minh Dao phát hiện có gì đó không ổn.

Sao người đàn ông nằm bên cạnh không nói gì nữa.

Cô nghiêng mắt qua nhìn, phát hiện Kỳ Tự đang nhìn cô chằm chằm.

Minh Dao không khỏi ngồi thẳng dậy, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó, liền trở nên nghiêm túc lên: “Sao vậy?”

“Của anh đâu?”

“??”, Minh Dao nghe không hiểu, “Anh nói gì?”

“……..”,

Hay lắm.

Kỳ Tự xụ mặt không nói một lời, bốn mắt nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên đè Minh Dao xuống dưới thân, bắt đầu một loạt hành vi không phải con người.

Giày vò đến nửa đêm, Minh Dao mới biết được nguyên nhân từ trong miệng anh:

“Không được ăn bánh, thì anh ăn người làm bánh”.

Shit, là tự anh nói không thích ăn đồ ngọt kia mà!

Sao lại còn ghen tị với ba mình nữa chứ?

Anh là kiểu đàn ông kì quái gì vậy nè?

Minh Dao muốn quỳ lạy.

Chúa ghen này quả thực làm mình đề phòng không kịp.

Đêm đó hai người rúc vào nhau, rất nhiều lần Minh Dao muốn mở miệng hỏi Kỳ Tự về chuyện làm lễ cưới, nhưng lại nghĩ Kỳ Tự vừa mới nhậm chức Tổng giám đốc tập đoàn, trong tay còn rất nhiều việc, nếu lúc này lại làm ra kiểu phụ nữ tính toán ở trước mặt anh, có vẻ như không biết điều cho lắm.

Dù sao mình quay phim lâu như vậy, anh ấy cũng hoàn toàn ủng hộ mình.

Suy đi nghĩ lại, Minh Dao vẫn không mở lời về chuyện này.

Hà tất phải vì dăm ba câu của người khác mà phiền não chứ?

Hôn lễ gì đó, cô đã sớm cử hành vô số lần ở trong lòng rồi.

Nghĩ như vậy, Minh Dao lại cảm thấy không có gì đáng để quan tâm.

__

Một tuần trôi qua không chút do dự, một buổi chiều nọ, bỗng nhiên Kỳ Tự gọi điện thoại đến báo với Minh Dao:

“Lát nữa tài xế về nhà đón em, tối nay đi tham dự một tiệc xã giao với anh”.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Tự muốn dẫn cô đi tham gia tiệc xã giao kể từ khi hai người công khai cho đến nay.

Minh Dao cúp điện thoại thì bắt đầu đi trang điểm, tốt xấu gì mình cũng là phu nhân Tổng giám đốc nên ngàn vạn lần cũng không thể làm mất mặt ông xã khi đi ra ngoài được.

Thế là Minh Dao hành động mãnh liệt như hổ, thời điểm tài xế đưa cô đến văn phòng của Kỳ Tự, đôi mắt anh toát lên vẻ sáng ngời không thể kìm được, còn có chút ngơ ngẩn.

Mái tóc dài của Minh Dao được vén ra phía sau tai, khoác lên vai một chiếc áo vest trắng, mặc một chiếc váy ren thắt eo màu be, vòng eo tinh tế thon thả, một đôi cao gót màu nude trực tiếp phơi bày ra tỷ lệ hoàn hảo dáng người của cô.

Cả người xinh đẹp tao nhã, phong cách quý phái chưa từng có trước đây.

Cả văn phòng sôi sục.

[Đệch, đây là Minh Dao?]

[Dáng người đẹp quá, tôi còn tưởng rằng mấy tấm hình kia toàn là photoshop].

[Quá có khí chất, với lại tôi cứ tưởng cô ấy cũng chỉ xinh bình thường, ai ngờ người thật ở ngoài quá xá đẹp]

[Cho nên mới nói mấy người ngây thơ, thật cho rằng ai cũng có thể làm phu nhân Tổng giám đốc? Mau đi làm việc của mấy người đi].

[Vậy ly hôn là giả hả?]

[Vậy thì không biết, nhưng mà cô ấy tới văn phòng làm gì nhỉ?]

Nhưng mà mọi người chưa kịp bàn tán ra kết quả, cuối cùng lần này Kỳ Tự cũng quang minh chính đại nắm tay Minh Dao cùng đi ra khỏi văn phòng.

Đây là buổi trình diễn đầu tiên của Tổng giám đốc và phu nhân ở văn phòng tập đoàn.

Trong vòng 3 phút, những bức ảnh đã lan truyền đến khắp các nhóm Wechat của các nhân viên, ít nhất là ở tập đoàn khách sạn SG này, tin đồn ly hôn tự sụp đổ.

Nhìn sức lực mười ngón tay của Kỳ Tự nắm chặt bàn tay của bà xã mình, dù trời đất có thay đổi thì cuộc hôn nhân của họ cũng sẽ không thay đổi.

Minh Dao bị Kỳ Tự đưa vào trong xe, rất tò mò: “Đi tham dự tiệc xã giao của ai vậy anh?”

“Một người bạn, chắc là em có nghe nói rồi, Nguyên Dật”.

Đúng là Minh Dao biết cái tên này, Nguyên Dật là người đứng đầu của toàn bộ giới thời trang, lúc trước Điền An Ni còn từng xin tài nguyên thời trang từ tạp chí của anh ta.

Làm thế nào mà Kỳ Tự và anh ta cũng biết nhau?

Minh Dao hỏi: “Là đi ăn với anh ta ạ?”

Kỳ Tự nghĩ nghĩ: “Cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, xem hết rồi nói sau.”

“?”, Minh Dao lại mờ mịt, “Xem cái gì?”

Mười phút sau, xe ngừng ở Trung tâm Văn hoá Nghệ thuật Quốc tế Bắc Kinh.

Trước cửa có rất nhiều xe qua lại rộn ràng náo nhiệt, Minh Dao ngồi ở trong xe cũng thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc của giới giải trí, giới thời trang và phóng viên, cô tò mò hỏi: “Tối nay ở đây có hoạt động gì sao? Nhiều người quá”.

Nói xong, dường như Minh Dao nhớ tới chuyện gì đó, “Phải rồi, đột nhiên em nhớ ra, có phải tối nay ở đây có buổi trình diễn catwalk không?”

Kỳ Tự cười: “Em cũng biết?”

“Mấy hôm trước bạn em còn hỏi em có vé không, em lấy vé đâu ra, em còn không biết là show gì nữa. Là Nguyên Dật mời anh sao?”

“Cứ coi là vậy đi, chủ yếu là muốn mời em”, dừng một chút, Kỳ Tự xoa xoa đầu cô, “Ai bảo bây giờ em nổi tiếng như vậy”.

“Vậy là anh muốn chiếm lấy ánh sáng của em chứ gì?”

“Là, chiếm em”.

Minh Dao chưa từng xem buổi trình diễn catwalk trực tiếp bao giờ, đó là chưa kể hôm nay còn có nhiều phóng viên truyền thông cùng đồng hành như vậy.

Cô trộm nghĩ, mình và Kỳ Tự cùng đồng thời xuất hiện, vậy có thể làm đám người đoán mò kia ngậm miệng rồi.

Thế là vui vẻ kéo tay ông xã ra trận.

Ngay khi nhóm truyền thông vừa thấy bọn họ tới thì liên tục chụp ảnh suốt đoạn đường không ngừng nghỉ, hận không thể chụp đủ kiểu mặt của cặp vợ chồng này.

Có thể xem như chuyện Kỳ Tự và Minh Dao tay trong tay cùng tới xem chương trình đã phá tan tin đồn ly hôn, đáng giá được lên đầu đề.

Sau khi tiến vào hội trường, Kỳ Tự tìm được vị trí, dẫn theo Minh Dao cùng nhau ngồi xuống.

Hàng đầu tiên, ở giữa, góc nhìn thưởng thức tuyệt vời.

Minh Dao lặng lẽ nói: “Ghế VIP của VIP, sao Nguyên tổng lại khách sáo như vậy, thật là cho em mặt mũi mà”.

Khoé môi Kỳ Tự nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn nói một câu như cũ: “Ừ, ai bảo em nổi tiếng như vậy”.

Minh Dao uyển chuyển ngồi xuống, thuận tiện cầm lấy tập sách trên ghế lên, muốn nhìn xem buổi biểu diễn tối nay là của thương hiệu nào.

Sau khi lật xem hồi lâu, vẻ mặt của Minh Dao khó hiểu: “Sao lại chỉ có thương hiệu mà không có hình ảnh giới thiệu?”

Minh Dao thấy rằng có khoảng 30 thương hiệu được liệt kê trong tập sách nhỏ, tất cả đều là những thương hiệu lễ phục và trang sức hàng đầu đến từ khắp nơi trên thế giới.

Kỳ Tự nhún nhún vai: “Sao anh biết được, anh chỉ phụ trách dẫn em theo thôi”.

Đây là lần đầu tiên Minh Dao xem buổi trình diễn, cũng ngại hỏi lại, sợ người khác cảm thấy mình chưa hiểu sự đời, đành phải kiềm nén sự tò mò xuống, yên lặng chờ mở màn.

7 giờ rưỡi, cuối cùng chương trình catwalk cũng bắt đầu.

Ánh đèn ở hội trường chuyển từ sáng sang tối, phát ra hình ảnh 3D của dãy tinh vân (1) thiên hà bằng công nghệ đen (2), khán giả cứ như được rong chơi trong dải ngân hà, cực kì lãng mạn.

**(1): google có nha đẹp lắm, là một hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.

**(2): Black Tech, khoa học công nghệ hoặc sản phẩm vượt xa tầm hiểu biết, hoặc những điều phi thường trong thực tế.

Dưới bầu không khí như vậy, nhóm người mẫu ra sân khấu.

Sau khi người mẫu đầu tiên chậm rãi đi ra thì Minh Dao sửng sốt một chút.

Sao lại mặc váy cưới?

Chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy mình đang làm quá lên, vốn dĩ tất cả thương hiệu ở đây đều nổi tiếng về lễ phục, đi váy cưới cũng là bình thường.

Thế là cô lại tiếp tục xem.

Sau một khoảng thời gian dài đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, Minh Dao nhìn thấy đủ loại váy cưới với nhiều kiểu dáng khác nhau —

Thiết kế đuôi cá mỏng như lụa, gợi cảm tinh tế, satin sang trọng quý phái và thanh lịch, toàn thân được nạm kim cương xa hoa, loại ren giới hạn, đính cườm thủ công, nhiều kiểu đuôi dài khác nhau, còn có loạt áo cưới ngắn tay phồng rất đáng yêu…….Hết mẫu này đến mẫu khác, phối hợp với những món trang sức cao cấp mà nhóm người mẫu đang đeo, đẹp như mơ, rực rỡ lung linh.

Minh Dao nhìn đến hoa cả mắt, mê mẩn.

Quả nhiên, dáng vẻ lúc người con gái mặc váy cưới vẫn là đẹp nhất.

Chờ sau khi tất cả các người mẫu đi vào trong, ánh đèn dần dần sáng trở lại. Nhóm người mẫu cùng đồng thời đi ra sân khấu như thường lệ, Minh Dao biết đây là lần tổng kết với khán giả, cũng là lời tạm biệt, đang muốn nắm chặt thời gian nhìn nhiều thêm vài lần, bỗng nhiên cô phát hiện có điều gì đó không ổn.

Những người mẫu đó cứ đi tới đi tới, dựa theo trình tự, tất cả đều dừng lại ở trước mặt cô.

30 người mẫu đứng trên sàn catwalk trong suốt, đối mặt với Minh Dao.

Minh Dao có chút không thể hiểu được, quay đầu nhìn Kỳ Tự: “Các cô ấy làm gì vậy?

Kỳ Tự nãy giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng:

“Tất cả các mẫu đẹp nhất trên thế giới đều đang ở đây, em muốn mặc bộ nào để gả cho anh, tự mình chọn được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc