THẾ THÂN PHẢI CÓ DÁNG VẺ CỦA THẾ THÂN

Không khí có chút vi diệu.

Tuy nói chuyện này cũng không phải là chuyện to lớn gì, mình và Kỳ Tự cũng chỉ là bạn bè, lại không phải thật sự là dạng quan hệ giống Lâm Vân Vân và Cố Viễn.

Ít nhất trước mắt là không phải.

Nhưng Minh Dao có cảm giác tội lỗi giống như mình đang đi lừa gạt tình cảm người khác vậy.

Kỷ Mộc Dương hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của Minh Dao, ngược lại anh ta còn chủ động chào hỏi Kỳ Tự:

“Kỳ tổng anh mau vào đi, Tưởng tổng đang đợi anh trong đó, em cùng đàn em ra ngoài mua một chút đồ rồi sẽ về liền”.

“Vậy à”. Tầm mắt Kỳ Tự như gần như xa đảo trên người Minh Dao vài giây, “Đàn em?”

Minh Dao như muốn ngừng thở.

Vậy mà Kỷ Mộc Dương còn đặc biệt nhiệt tình giới thiệu: “Đúng vậy, nhỏ hơn em 2 tuổi, Minh Dao, đây là Kỳ tổng, em chào hỏi anh ấy đi”.

Minh Dao: “……….”

Có thể cho tôi vui vẻ một chút không TvT

Không để cho Minh Dao nói ra câu chào hỏi ngượng ngùng này, Kỳ Tự nhàn nhạt nói: “Không cần, không làm phiền 2 người nữa”.

Nói xong liền nhấc chân bước vào quán bar.

Tâm trạng thật sự rất tốt.

Kỷ Mộc Dương cũng không để ý nữa, kéo Minh Dao vào thang máy, vui đùa nói: “Sao trông em căng thẳng vậy?”

“Có sao”, Minh Dao tìm cớ, “Có thể là gặp quá nhiều ông lớn, có chút không biết phải làm sao đó mà”.

Kỷ Mộc Dương ra vẻ hiểu biết: “Đừng khẩn trương, đợi lát nữa quay lại anh dẫn em đi chào hỏi mấy vị đạo diễn một chút”.

Còn……….còn muốn quay lại?

Minh Dao gục đầu xuống.

Đã đụng phải Kỳ Tự chính diện rồi, có quay lại hay không hình như cũng không có ý nghĩa gì.

Minh Dao đang cân nhắc đợi lát nữa phải giải thích với Kỳ Tự vì sao mình đang uống nước ấm chuẩn bị đi ngủ lại đổi thành xuất hiện tại đây, giọng nói của Kỷ Mộc Dương thình lình vang lên bên tai:

“Nghe nói phim mới của Tống đạo đã chỉ định nữ số 2 là em?”

Suy nghĩ của Minh Dao bị đánh gãy đột ngột, hoàn hồn nói: “Còn chưa hoàn toàn chắc chắn, em còn phải đi quay thử lại mới biết được kết quả”.

“À”. Kỷ Mộc Dương cầm 2 hai chai soda mua từ cửa hàng tiện lợi ven đường ở dưới lầu, “Cố lên, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể hợp tác”.

Minh Dao sửng sốt, bất động vài giây, không thể tin được hỏi: “Anh…….anh là Cố Viễn sao?”

Kỷ Mộc Dương cười, xem như ngầm xác nhận: “Còn chưa có thông báo chính thức, em phải giữ bí mật”.

Minh Dao: “……….”

Đàn anh dịu dàng vậy mà lại muốn diễn vai tra nam kia!

Nhưng Minh Dao nghĩ ra chuyện gì đó càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Nếu lúc đó vai diễn Lâm Vân Vân là cô, vậy những tình tiết khó nói kia chẳng phải là sẽ cùng Kỷ Mộc Dương……

Hỉnh ảnh chợt loé lên.

Minh Dao lập tức xấu hổ đến da đầu tê dại.

Tuy rằng đều là diễn viên, những cảnh quay như thế này thường sẽ lợi dụng góc máy, nhưng khi nghĩ đến việc phải quay với đàn anh mà cô coi như thần tượng, Minh Dao vẫn có chút không thể tiếp thu.

Kỷ Mộc Dương không biết Minh Dao đang nghĩ mấy chuyện này, anh ta vặn chai soda trong tay và đưa cho cô: “Đi thôi”.

Minh Dao chậm rì rì đi theo ở phía sau, còn đang rối rắm suy nghĩ có nên quay lại hay không thì điện thoại vang lên.

[Phòng Vip 1, lại đây nói chuyện]

Minh Dao: “……….”

Công cụ người cuối cùng cũng bắt đầu hỏi tội mình.

Quên đi, cứ quay lại vậy, mọi chuyện cũng cần đối mặt để giải quyết.

Trở lại quán bar cùng Kỷ Mộc Dương, không khí tại đây đang rất vui nhộn, còn có mấy ca sĩ quen thuộc hát trên sân khấu để tăng thêm phần náo nhiệt, Quản Tinh Địch và Giản Ninh nhìn đến Minh Dao với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi:

“Không phải cậu đau bụng nên về rồi sao?”

Minh Dao âm thầm tìm phòng Vip 1, thất thần đáp: “Mới ra cửa thì hết đau”.

“……….”

Rất mau cô đã tìm được chỗ mà Kỳ Tự nói, Minh Dao bình tĩnh nói với hai cô bạn thân của mình: “Mình đi toilet, quay lại liền”.

Giản Ninh: “Nhanh lên, một lát nữa còn cắt bánh kem”.

Cũng may là ánh đèn chỗ này không sáng lắm, sự chú ý của những người ở đây đều đổ dồn vào Kỷ Mộc Dương, không ai phát hiện Minh Dao đã lẻn lên tầng 2 từ cầu thang.

Cửa phòng Vip 1, Minh Dao ấp ủ cảm xúc, hít sâu một hơi.

Đẩy cửa ra.

Trong phòng tràn ngập khói thuốc mờ ảo, hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa, thấy cô bước vào tầm mắt đều rơi xuống.

Tưởng Vũ Hách nhìn thấy cô bỗng dưng cười, “Minh tiểu thư? Đi nhầm chỗ rồi”.

“Không nhầm”. Kỳ Tự gạt tàn thuốc, nhìn Minh Dao nói: “Vào đi”.

Tưởng Vũ Hách có chút kinh ngạc, xoay đầu, nhìn Kỳ Tự với ánh mắt đầy ẩn ý.

Kỳ Tự lại nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện nói với cô ấy”.

Tưởng Vũ Hách là người thấu đáo, lập tức hiểu chuyện đứng dậy rời đi: “Được rồi, từ từ nói, không cần vội”.

Trong phòng chỉ còn 2 người Kỳ Tự và Minh Dao.

Chuyện xảy ra đêm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, là tình tiết nằm ngoài kế hoạch của Minh Dao, hơn nữa còn xảy ra quá đột ngột, trong kịch bản cũng không có chiến lược hướng dẫn nào, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính Minh Dao để đột phá.

Cô nhìn Kỳ Tự, quyết định vừa học vừa thực hành, dùng thủ đoạn giải quyết vấn đề như bên phòng quan hệ công chúng của anh.

Trước tiên là nhận sai, thừa nhận lỗi lầm một cách chân thành, sau đó đưa ra những lời ngon ngọt thích đáng.

Từ chết chơi cho sống lại.

Vì vậy từ lúc vừa đến Minh Dao đã bắt đầu kiểm soát nét mặt của mình, giống như một học sinh làm sai chuyện vậy, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Kỳ Tự gọi cô: “Đứng đó làm gì, lại đây”.

“Oh”. Minh Dao chậm rãi đi tới, hắng giọng, chủ động thú nhận mong được khoan hồng:

“Xin lỗi, em không cố ý gạt anh, hôm qua đàn anh vừa mời em, là tại em quên, lại không dám nói thật sợ anh không vui, cho nên mới……..”

Kỳ Tự lẳng lặng xem màn trình diễn của cô.

Bộ dáng nhỏ nhắn còn biết nhận sai.

Tầm mắt đi xuống, Minh Dao đang cầm một chai nước trên tay, vẫn còn lạnh.

Hẳn là vừa mới cùng Kỷ Mộc Dương ra ngoài mua.

Kỳ Tự bình tĩnh hỏi: “Cho nên, em căn bản cũng không phải tới ngày?”

Minh Dao sửng sốt: “Không phải, chuyện này em thật sự không có dối anh”.

“Vậy là dù tới ngày vẫn kiên trì muốn tham gia sinh nhật của người khác”.

Tận tâm làm sao.

Minh Dao ngậm miệng, cảm thấy mình đang bị người đàn ông này dắt đi vòng vòng.

Kỳ Tự không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi qua một bên, không biết là gọi điện thoại cho ai. Vài phút sau, nhân viên đưa tới một ly nước ấm.

Kỳ Tự nhét ly nước vào tay Minh Dao, lấy đi chai soda còn đang lạnh ngắc kia, ném vào thùng rác với vẻ mặt lạnh nhạt.

Minh Dao: “……….”

Anh ấy đưa nước ấm cho mình.

Có phải là hết giận rồi không?

Minh Dao cầm ly lên uống hai ngụm, khoang bụng cũng dần ấm lên.

Lá gan của cô cũng lớn hơn một chút, bắt lấy cơ hội tiếp tục nói: “Thật ra lúc em nhìn thấy Hot Search đã muốn hỏi anh, lại sợ anh bận nên không dám quấy rầy anh”.

Ngụ ý là —

Cho dù em ra ngoài chơi nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho anh, người bạn tốt của em.

Kỳ Tự là ai chứ, một chút thôi đã hiểu được hàm ý của cô rồi.

Anh nhẹ giọng nói: “Vậy có phải là anh nên cảm ơn em không?”

“Không cần phải vậy”. Minh Dao chớp chớp mắt, “Anh đừng giận em là được rồi, em thật không có cố ý, không phải là em không nghiêm túc coi trọng tình bạn của chúng ta đâu”.

Lúc đầu Kỳ Tự đúng là có một chút khó chịu, nhưng khi thấy Minh Dao dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí lui về sau lúc anh đi ra thang máy, lại không thể giận nổi.

Đúng lúc này, Giản Ninh gọi tới:

“Cậu rớt xuống hố rồi hả? Chuẩn bị cắt bánh kem nè, mau quay lại đi”.

Minh Dao ừ ừ 2 tiếng cho có lệ, hỏi Kỳ Tự: “Đàn anh Kỷ muốn cắt bánh kem, anh có xuống chơi không?”

“Anh và cậu ta không thân”.

“Không thân sao anh lại tới đây?”

Vừa nói xong Minh Dao chỉ muốn tự vả vào miệng mình.

Quả nhiên, Kỳ Tự bước về phía trước, nghiêng người nhìn cô không hề chớp mắt: “Em nói xem”.

Khó khăn lắm bầu không khí mới dịu đi một chút lại bị bài phát biểu cơ trí của mình quay về điểm khởi đầu.

Minh Dao im lặng.

Lời xin lỗi cũng nói rồi, tiếp theo chỉ có thể cứu vãn bằng sự ngon ngọt.

Cô lập tức đứng lên: “Vậy anh đợi em, em xuống lấy bánh kem cho anh”.

Rời khỏi phòng, Minh Dao lặng lẽ quay lại lầu dưới.

Người đại diện của Kỷ Mộc Dương đang nói lời cảm ơn trên sân khấu, Minh Dao không thấy Giản Ninh và Quản Tinh Địch đâu, đang đi tìm họ thì bỗng nhiên bị một bàn tay giữ lại.

“Em đã đi đâu vậy?”

Là Kỷ Mộc Dương.

Minh Dao lắp bắp, “Em, chuyện là, đi WC”.

Kỷ Mộc Dương cũng không hỏi nhiều, hạ giọng nói: “Đi với anh, anh giới thiệu em với mọi người”.

Minh Dao: “Hả?”

Chưa kịp phản ứng Minh Dao đã bị Kỷ Mộc Dương kéo lên sân khấu.

Dưới sân khấu bắt đầu trở nên ồn ào.

Kỷ Mộc Dương cười nói: “Đây là đàn em của tôi ở Học Viện Điện Ảnh, tên là Minh Dao, năm nay tốt nghiệp. Các vị đạo diễn tiền bối ở đây nếu có vai diễn nào phù hợp có thể tìm cô ấy, cô gái nhỏ rất thông minh”.

Minh Dao chưa hề nghĩ Kỷ Mộc Dương sẽ trực tiếp kéo cô lên sân khấu, có chút trở tay không kịp. Nhưng cô vẫn đáp lại một cách trôi chảy:

“Cảm ơn đàn anh Kỷ về lời khẳng định này, em sẽ noi gương anh.” Nói đến đây, Minh Dao quay mặt sang đối diện Kỷ Mộc Dương: “Cũng chúc đàn anh sinh nhật vui vẻ, bộ phim mới sẽ đạt rating cao”.

Đứng ở góc độ này, vừa vặn Minh Dao có thể nhìn thấy phòng Vip trên tầng 2.

Không biết Kỳ Tự xuất hiện từ lúc nào.

Lúc này đang đứng cùng Tưởng Vũ Hách nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu.

Nụ cười trên mặt Minh Dao lập tức thu về vì sợ hãi.

Bước xuống sân khấu, vừa lúc Giản Ninh cùng Quản Tinh Địch đi tới và nói: “Đàn anh Kỷ đối với cậu thật tốt quá đi, còn tự mình dẫn cậu đi giới thiệu với các ông lớn nữa”.

“Hai người có phải là có gian tình gì không, thành thật khai báo!”

Minh Dao biết tất cả nhất cử nhất động hiện giờ của mình đều nằm dưới mi mắt Kỳ Tự, thấp giọng nói:

“Tụi mình nhìn giống có gian tình gì lắm sao, lại nói,” Minh Dao liếc nhìn Kỷ Mộc Dương ở phía xa: “Anh ấy cũng không phải món ăn của mình” (1).

**(1): ý nói không phải tuýp người của cô.

Minh Dao hâm mộ Kỷ Mộc Dương, nhưng là hâm mộ đối với sự nghiệp của anh ấy chứ không có ý gì khác.

Đang nói thì sau lưng vang lên giọng của ai đó.

“Nhìn không ra đó nha Minh Dao, ngay cả đàn anh Kỷ cũng xử lý được, hay là dạy chúng tôi với, cô đã làm thế nào đấy”.

Là Trần Dung cùng tập thể âm dương quái khí của cô ta.

Thật ra lúc mới bước vào quán bar Minh Dao đã nhìn thấy Trần Dung, chỉ là lười phải đối mặt với cô ả nên vẫn luôn đứng cách khá xa. Không nghĩ rằng cô ta lại tự mình tìm tới đây.

Giản Ninh trợn mắt: “Đừng có mà ghen tị, loại nhân duyên tốt như vậy cô có muốn hâm mộ cũng không được đâu”.

“Cũng phải”. Trần Dung cười đầy ẩn ý, “Rốt cuộc đôi hoa tai hơn hai vạn nói đến là đến, nhất định cũng là do nhân duyên tốt nhỉ”.

Khoa diễn xuất là một nơi rất thực tế, vừa xét giá trị nhan sắc vừa đua gia đình, đua bối cảnh.

Minh Dao chưa bao giờ tiết lộ ra bên ngoài rằng cô là con gái của ảnh hậu nổi đình nổi đám Giang Mẫn Nguyệt, là ngôi sao thế hệ thứ 2. Mọi người chỉ biết cô là gia đình đơn thân, cha mất sớm, hơn nữa thường ngày cũng không dùng đồ hiệu, cho nên đều cho rằng cô là con nhà có mức tiêu dùng trung bình.

Đều là người trong ngành giải trí phức tạp, lời nói trà dư tửu hậu của Trần Dung có ẩn ý gì, dùng mông nghĩ cũng biết.

Quản Tinh Địch không vui nói: “Cô muốn đàn anh Kỷ đề cử thì đi tìm anh ấy đi, cùng Minh Dao nói nhảm cái gì”.

“Tôi mà cần đề cử sao”. Trần Dung khinh thường chế nhạo, “Tôi là dựa vào thực lực”.

“Cái gì thực lực?” Minh Dao đột nhiên lên tiếng, “Ngủ với đàn ông gọi là thực lực sao.”

Có lẽ không ngờ được Minh Dao lại nói ra lời như vậy, Trần Dung sững sờ vài giây mới hạ giọng mắng cô: “Cô nói bậy gì đó”.

“Trần thiếu gia mà bây giờ cô đang tự hào, là tôi không cần mới tới phiên cô, chắc là cô chưa quên chứ? Cái gì mà không nhiễm một hạt bụi trần? Nếu đã không cùng chí hướng thì khó lòng hợp tác, về sau chúng ta có thể giữ khoảng cách một chút được không? Tôi không muốn cùng cô diễn tới diễn lui, thật là phiền mà”.

Lời nói của Minh Dao rất thẳng thắn và gay gắt, mặc dù giọng nói của cô không lớn nhưng vẫn có một vài người nhìn qua đây.

Trần Dung sĩ diện, bị chế nhạo đến mức bốc hoả, nhưng trong trường hợp này lại không thể xé mặt mà cãi nhau với Minh Dao, vội vàng đẩy Minh Dao ra —

“Đồ điên, tránh ra”.

Sau đó nghênh ngang rời đi.

Minh Dao bị cô ta đẩy lảo đảo lùi 2 bước, vẫn là nhờ Quản Tinh Địch đỡ mới không té ngã.

“……Ơ, con nhỏ này có phải là bị chứng nóng nảy không.” Giản Ninh không nói nên lời.

Minh Dao khó chịu nhất với loại người nói không được thì động thủ.

Cô cũng rất tức giận, nhưng đây là tiệc sinh nhật của Kỷ Mộc Dương, cô không thể làm cho nơi này gà bay chó sủa được.

Huống hồ người ta còn vừa mới long trọng giới thiệu cô.

Nhịn rồi lại nhịn, Minh Dao nghẹn một họng không thèm để ý đến Trần Dung nữa, lúc xoay người lại tầm mắt vô tình đảo qua tầng 2.

Chỗ Kỳ Tự đang đứng.

Anh đang lười biếng dựa nhẹ vào tay vịn cầu thang ở tầng 2.

Cũng đang nhìn cô.

Thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ hứng thú xem mấy bạn nhỏ đánh nhau.

Minh Dao: “……….”

Nhìn cái gì mà nhìn, có thể có một chút đồng tình không hả? Tốt xấu gì tôi cũng là thế thân bạch nguyệt quang của anh, cứ xem như là nể tình gương mặt giống nhau này mà đến giúp tôi tìm một chỗ đứng đi chứ.

Minh Dao càng nghĩ càng cảm thấy đây mới là đạo lý.

Cô không thể làm gì Trần Dung, nhưng chỉ cần Kỳ Tự cùng Tưởng Vũ Hách tuỳ tiện nói một câu là có thể dễ dàng trị được cái người bán nam bán nữ kia.

Ngay lập tức Minh Dao gửi cho Kỳ Tự một tin nhắn ấm ức.

[Cô ta đẩy em]

Kỳ Tự nhận được tin nhắn thì khoé môi nhẹ cong lên.

Lời ít ý nhiều trả lời cô —

“Anh chỉ ra mặt cho bạn gái mình thôi”.

Minh Dao: “……….”

Tác giả có lời muốn nói: Dao muội: Vừa mở miệng đã biết là một tên cặn bã, hừ.

Bình luận nhiều một chút nha các bảo bối, tiền chính là động lực.

Bình luận

Truyện đang đọc