THEO ĐUỔI EM CĂN BẢN KHÔNG KHÓ


Một tuần sau đó, mọi chuyện diễn ra bình thường.

Hạ Diệp lên lớp từ sáng, đến tối mới về nhà.

Cả một tuần bận rộn, chỉ biết học rồi tiếp tục bản thiết kế, hội ý, thảo luận với đàn anh năm tư và giáo sư Lý.
Vương Minh Thần một tuần rồi cũng không về nhà cô.

Đầu năm nên công việc có chút bận rộn.

Anh phải tăng ca liên tục mấy ngày, cách đây hai hôm lại phải đi công tác.

Cho nên hai người họ cả một tuần chưa được gặp mặt nhau, cũng chỉ nhắn tin hoặc gọi điện thoại.
Hạ Diệp vì sợ anh bận việc nên không call video để tránh làm phiền anh.

Nỗi nhớ nhung cũng chỉ có thể bộc lộ qua những dòng tin nhắn.
Thứ bảy, hôm nay không khí trên đường đến trường khác hẳn mọi ngày nhưng Hạ Diệp cũng không để ý lắm.

Tới trường, cô được một nữ sinh viên cùng khóa tặng một hộp chocolate, còn chúc cô lễ tình nhân vui vẻ.

Lúc này, cô mới để ý hôm nay là Valentine, thảo nào thấy ai nấy cũng có đôi có cặp đi chung với nhau.
Nhưng mà cô hơi đâu mà quan tâm những chuyện đó chứ.

Valentine đối với cô cũng như ngày bình thường mà thôi.

Mọi năm, vào ngày này cô nhận được khá nhiều socola từ các nam sinh lẫn nữ sinh trong trường.

Năm nay thì khác, trong lúc từ chối lời tỏ tình của một tiền bối, cô nói cô đã có bạn trai rồi, tin đồn đó lan khắp trường, giờ thì cũng không ai dám bén mảng tới tỏ tình với một bông hoa đẹp đã có chậu.
Ngồi trong phòng làm việc của giáo sư Lý, Hạ Diệp chăm chú chỉnh sửa bản thiết kế, không rời mắt một chút nào.

Tiền bối năm tư hôm nay đã xin giáo sư cho nghỉ sớm để có thời gian đi hẹn hò với bạn gái nên giờ chỉ còn một mình cô ngồi trong phòng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Diệp vô tình thấy một cặp đôi vui vẻ đi ngang qua.

Thấy người ta ai nấy đều tặng hoa hồng với chocolate cho nhau, cô bất giác thở dài.


Đột nhiên thấy nhớ Vương Minh Thần quá.
Chập tối, Hạ Diệp đóng cửa phòng giáo sư rồi ra về.

Trên đường đi ra cổng lại gặp cô bạn thân Lạc Du.
“Yo! Gặp cậu khó quá đấy.

Tớ ngồi chờ nãy giờ.” Lạc Du ôm lấy Hạ Diệp, than vãn.
“Muốn gặp thì cậu nhắn tin một tiếng là được rồi, sao phải khổ vậy chứ.” Hạ Diệp bật cười, khoác lấy tay Lạc Du.
“À, ngày hôm nay của cậu thế nào? Có lãng mạn không?” Lạc Du đột nhiên nhớ ra, huých nhẹ vào người Hạ Diệp một cái.
Hạ Diệp khẽ lắc đầu: “Lãng mạn gì chứ, nghĩ nhiều muốn đau đầu đây này.”
“Hả? Vương Minh Thần không làm gì cho cậu à?” Lạc Du há hốc mồm ngạc nhiên.
“Anh ấy đi công tác rồi, hơn nữa gần đây anh ấy rất bận, làm gì có thời gian mà để ý hôm nay là ngày gì chứ.” Hạ Diệp xua tay một cái, chậm rãi giải thích cho Lạc Du.
Nghe xong Lạc Du lại nói: “Cậu phải chủ động đòi qua anh ta chứ.

Người yêu nhà người ta được tặng đủ thứ, lãng mạn biết bao nhiêu, sao cậu có thể để bản thân chịu thiệt như thế chứ.”
“Anh ấy đủ mệt rồi, tớ không nên làm phiền thì hơn.

Cũng chỉ là lễ tình nhân thôi mà, có phải ngày đại hôn đâu mà lo.” Hạ Diệp mỉm cười nhẹ, tiếp tục bước đi.

Ngoài mặt thì vui vẻ vậy thôi chứ cô cảm thấy Lạc Du nói cũng đúng.

Dù trong lòng có chút buồn nhưng cô đâu thể lúc nào cũng bắt anh làm này làm nọ chứ.
“Hết cách với cậu mà.” Lạc Du thở dài bất lực, khẽ lắc đầu.
“Vậy còn cậu? Hôm nay chắc hai người cũng lãng mạn lắm nhỉ?” Hạ Diệp chuyển chủ đề sang Lạc Du, nhiệt tình hỏi.
“Cũng tạm được.

Buổi sáng có tặng một bó hoa, lát nữa bọn tớ sẽ đi xem phim.” Lạc Du nghĩ một lúc rồi nói, có vẻ có chút lưỡng lự.
“Chà, không cần lát nữa đâu, tớ thấy Tôn cảnh đang đứng ngoài cổng rồi kia kìa.” Hạ Diệp nhìn ra phía cổng trường rồi nhìn Lạc Du.
“Trời, tớ bảo anh ấy sáu giờ rồi đón cơ mà.

Sao bây giờ đã ở đây rồi.” Lạc Du nhìn điện thoại rồi nhăn mặt.
“Người ta đã cất công đến đón rồi, mau đi đi.

Tớ về nhà đây, mệt quá.” Hạ Diệp đẩy Lạc Du về phía trước, bản thân thì rẽ sang hướng khác, tiến về phía trạm xe buýt.


Cô ở đấy thì cũng chỉ làm phiền hai người họ thôi.
Lên xe buýt, Hạ Diệp nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn những tòa nhà ven đường.

Đúng là lễ tình nhân, đâu đâu cũng toàn là hoa, trái tim màu hồng, biển quảng cáo chúc mừng.

Chẳng lẽ lễ tình nhân vui đến vậy sao?
Lại nhìn trên xe, không ngờ xung quanh cô có tận bốn cặp tình nhân.

Sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy chứ, để cô ngồi giữa những cặp đôi, hít cẩu lương miễn phí.

Rõ ràng là cô cũng có người yêu mà, sao lại phải chịu cảnh này chứ.
Về đến chung cư C, Hạ Diệp mệt mỏi lết thân xác cùng chiếc cặp đi vào trong thang máy.

Cô đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, hai bên vai.

Bây giờ chỉ muốn về nhà, đi ngâm mình trong bồn nước nóng rồi lên giường ngủ, như vậy là quá mãn nguyện rồi.
Ting!
Cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp ra khỏi thang máy, cô đứng ở hành lang, nhìn lên bầu trời.

Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc mềm mại của cô khẽ bay, trông như dải lụa.

Bầu trời sắp tối, phía chân trời vẫn còn ánh đỏ của hoàng hôn, dù chỉ một chút nhưng cũng vô cùng đẹp.
Căn nhà tối om, Hạ Diệp đứng cởi giày rồi để lên kệ.

Vừa mới lấy dép đi trong nhà ra, cả người cô đã bị ôm lấy từ phía sau.

Theo phản xạ, Hạ Diệp hét lớn, sau đó vận dụng những chiêu thức mà Vương Minh Thần đã dạy cho cô, nhanh chóng đẩy được người vừa ôm lấy cô ra.
Cả căn phòng khách bừng sáng, gương mặt tái mét đầy sợ hãi của Hạ Diệp hiện ra.

Cô đang đứng nép vào tường, cũng may bật điện nhanh.
“Không tồi, em còn đẩy ngã được anh đấy.” Vương Minh Thần ngồi dưới đất, giơ hai tay lên đầu hàng.
Hóa ra người vừa ôm cô là anh, vậy mà cô còn tưởng nhà có trộm hoặc lưu manh đột nhập, làm cô sợ muốn chết.


Chưa biết nên làm gì, bật điện lên thì thấy anh đang ngồi dưới đất.
“Phù…” Hạ Diệp thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn Vương Minh Thần, giọng trách mắng: “Không phải anh đi công tác rồi sao? Tự dưng lại xuất hiện ở đây, còn lén lút ôm em từ phía sau nữa, anh có biết em sợ thế nào không hả?”
“Rồi rồi, là lỗi của anh.

Anh xin lỗi.” Vương Minh Thần đứng dậy, phủi áo rồi ôm lấy Hạ Diệp.

Anh vốn chỉ định cho cô bất ngờ, nhưng ai ngờ cô lại sợ như vậy, còn ra tay với anh.
Hai người ôm nhau được một lúc, sau khi lấy lại được bình tĩnh, Hạ Diệp mới ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh lại xuất hiện ở đây? Không phải anh đi công tác rồi à?”
“Ngốc à, anh đi công tác có ba ngày thôi, còn phải về với em nữa chứ.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi mỉm cười.
Hạ Diệp ôm chặt lấy anh, nói nhỏ: “Em nhớ anh lắm đấy.”
“Ừm, anh cũng nhớ em.

Nhớ sắp phát điên lên rồi.” Vương Minh Thần ghì chặt lấy cô, hít lấy mùi hương quen thuộc trên mái tóc cô.
“Em ăn tối chưa?”
“Tất nhiên là chưa rồi.”
“Vậy được, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Để em đi tắm rồi thay đồ đã.” Hạ Diệp gật đầu rồi đi vào trong.

Nãy giờ hai người họ chỉ đứng ở trước cửa, cô vẫn chưa bước vào trong phòng khách.
Vừa bước vào, Hạ Diệp đã bị làm cho bất ngờ đến đứng hình.

Cô đưa tay lên miệng rồi quay người nhìn Vương Minh Thần.
“Valentine vui vẻ, my darling!” Anh nở một nụ cười rồi tiến tới chỗ chiếc bàn, cầm bó hoa lớn lên, tặng nó cho cô.
Hạ Diệp bất ngờ quá, hạnh phúc đến nỗi không nói nên lời.

Bó hoa to đùng được đặt trên bàn, một chồng toàn mấy hộp quà kia đều là do anh chuẩn bị cho cô.

Lúc đi công tác, trong lúc bàn chuyện làm ăn với đối tác, vị giám đốc kia có hỏi anh nên tặng gì cho bạn gái vào dịp lễ tình nhân.

Lúc đó, anh mới nhận ra, anh chưa chuẩn bị gì cho cô cả nên phải cho người chuẩn bị.

Cũng may xong việc sớm, kịp về tặng quà cho cô.
“Chỗ quà này là của em, đều là đồ ăn vặt mà em thích nhất.”
“Cảm động quá! Em nghĩ anh bận nên hơi đâu mà quan tâm mấy ngày này chứ.” Hạ Diệp nhìn anh rồi bật cười.
“Anh làm sao có thể để em chịu thiệt được chứ.” Vương Minh Thần xoa đầu cô rồi mỉm cười.
“Hoa để ở đây, em đi tắm đây, lát nữa tặng anh một món quà.” Hạ Diệp đặt bó hoa xuống bàn rồi nhanh chân quay người chạy mất.
Vương Minh Thần ngồi xuống ghế, cầm chiếc hộp nhỏ màu đen lên, nhìn một lúc rồi bất giác cong môi cười.

Không biết cô sẽ tặng gì cho anh.

Ngồi chờ khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng Hạ Diệp cũng chuẩn bị xong.

Cô mặc một chiếc váy dài quá gối, màu đen trắng, thiết kế đơn giản, mái tóc xõa ra dường như đã được cô uốn lại, trông vô cùng lả lướt.

Trên tay Hạ Diệp là một chiếc hộp nhỏ màu đen.
“Tặng anh đó.

Mấy hôm trước vô tình thấy, em nghĩ nó hợp với anh nên mua cho anh.” Cô đưa chiếc hộp cho anh rồi ngồi xuống ghế.
Vương Minh Thần cầm lấy, ngắm nghía một lúc rồi nhìn cô: “Anh mở nhá.”
“Tự nhiên.” Hạ Diệp gật đầu, cười đắc ý.

Chiếc đồng hồ này là dùng một nửa tiền tiết kiệm của cô để mua tặng cho anh.

Không ngờ một tuần liền không gặp nên không tặng được, may giờ lại có quà Valentine cho anh.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ Fossil màu bạch kim, thiết kế đơn giản, nhưng trông vô cùng sang trọng.
“Chà, anh sẽ đeo nó đến hết đời.” Vương Minh Thần cầm chiếc đồng hồ lên, môi hiện ra nụ cười rõ rệt.

Không ngờ cô lại tặng anh một chiếc đồng hồ, đúng màu mà anh thích.
“Được rồi, giờ em nhắm mắt lại đi.” Sau khi đeo chiếc đồng hồ mới lên tay, anh nhìn cô rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Hạ Diệp tuy không biết anh định làm gì nhưng cũng nghe lời, nhắm đôi mắt lại.

Trên cổ bỗng dưng có cảm giác lành lạnh, mái tóc cô cũng được vén ra phía trước, cô có thể cảm nhận được ngón tay của anh đang ở sau gáy.
Lúc anh vén tóc lại, cô từ từ mở mắt, đưa tay đặt lên cổ mình.

Là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, có một hình trái tim nhỏ, ở giữa đính một viên thạch anh tím, trông vô cùng đẹp.
“Thích không?” Anh nâng bàn tay cô lên, hôn nhẹ.
“Thích.” Hạ Diệp gật đầu, cười một cái rồi hôn lên má anh.
“Thích là tốt.

Sợi dây chuyền này tượng trưng cho tình yêu mà anh dành cho em, viên thạch anh tím này tượng trưng cho sự thủy chung.

Chúng ta đi ăn tối thôi.

Anh đặt nhà hàng rồi.” Vương Minh Thần xoa đầu cô rồi đứng dậy.
Hai người đi đến nhà hàng dùng bữa tối.

Một bữa tối với ánh nến, rượu vang, đồ tây và tiếng piano du dương, vô cùng lãng mạn.
Hóa ra đây là cảm giác hạnh phúc của các cặp đôi ngày lễ tình nhân….


Bình luận

Truyện đang đọc