THEO ĐUỔI EM CĂN BẢN KHÔNG KHÓ


Trong căn nhà rộng lớn, Hạ Diệp ngồi một góc trong phòng ngủ.

Cô mở điện thoại lên, nhìn những tấm hình mà rơi nước mắt.
Trong ba năm qua cô đã làm gì chứ… Lúc không thể tham gia cuộc thi thiết kế sau vụ tai nạn, cô vẫn cố tỏ ra mình ổn để mọi người không cần phải lo lắng.

Chuyện mỗi đêm mơ thấy chiếc xe tông thẳng vào trạm xe buýt đã trở thành nỗi ám ảnh đối với cô.

Điều trị tâm lí hơn hai tháng, nhưng cô vẫn không thể khá lên được.

Điều duy nhất mà cô nghĩ tới đó là gặp được anh, nghe một lời giải thích và hai người sẽ lại như lúc trước, hạnh phúc, vui vẻ.

Kết quả là chỉ có thể nhìn anh qua những tấm ảnh, mong chờ tin tức của Tôn Trạch.
Sau khi tốt nghiệp, cô tưởng rằng bản thân có thể quên đi được anh khi vùi đầu vào công việc.

Nhưng cô vẫn nhớ anh, vẫn rơi nước mắt.

Cảm thấy bản thân thật ngu ngốc nhưng không thể làm gì được.

Bởi vì cô vẫn có một niềm tin, tin rằng anh vẫn còn yêu cô, chuyện chia tay nhất định là có lí do bất đắc dĩ.

Nhưng… có lẽ cô không nên cố chấp tin tưởng như vậy…
Sau câu trả lời của anh ngày hôm nay, cô có lẽ nên vứt bỏ thứ tình cảm kia đi.

Chuyện anh nói dối cô, nói bản thân không có bố mẹ cô cũng sẽ không quan tâm nữa.

Suy cho cùng, tất cả đã là quá khứ…
Vương Minh Thần, như ý anh, từ giờ Đinh Hạ Diệp cô sẽ không làm phiền đến anh nữa.

Bọn họ sẽ chỉ có một mối quan hệ duy nhất, đó chính là đối thủ trên thương trường.

Anh bây giờ không còn là Vương Minh Thần của ngày xưa nữa, bây giờ anh là Ninh thiếu của tập đoàn Forever, con trai của chủ tịch Ninh Liên Trần.
------

Ngày đầu tiên đi làm ở Mạc thị, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Mọi người trong tổ chuyên môn cũng vô cùng hợp tác với Hạ Diệp, không ai dám tỏ bất cứ thái độ chống đối nào.

Cũng nhờ vậy mà cô dễ dàng nói chuyện với mọi người hơn.
“Ý tưởng cũng như kế hoạch tôi cũng đã nói xong, mọi người có ý kiến gì không?” Hạ Diệp với gương mặt thân thiện cùng thái độ vui vẻ, dẫn dắt cuộc họp đầu tiên mà cô đảm nhận.
Mọi người ai nấy nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
“Vậy tốt, cuộc họp dừng ở đây.

Tôi sẽ dựa theo năng lực của từng người để tiến hành giao nhiệm vụ, mọi người về phòng làm việc đi.” Hạ Diệp đứng dậy, nở một nụ cười rồi cầm tập tài liệu đi ra ngoài.
“Woa! Kiến trúc sư Đinh, chị lợi hại thật đấy.

Nhanh như vậy mà đã có ý tưởng rồi.” Một cô gái đứng ngoài cửa phòng họp, thấy Hạ Diệp đi ra thì liền đi theo.
“Là có chuẩn bị trước mới tiếp nhận hợp đồng.

À, em là trợ lí của chị đúng không?” Hạ Diệp thuận miệng trả lời, sau đó dừng lại, nhìn cô gái kia một lượt từ trên xuống dưới.
“Em tên là Đồng Mộc Mộc, em được Mạc tổng sắp xếp đến làm trợ lí cho chị.” Cô gái nở nụ cười tươi.
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Em hai mươi ba, mới tốt nghiệp được một năm.” Đồng Mộc Mộc cười tươi roi rói, gương mặt tràn trề sức sống.
Một cô gái với gương mặt đáng yêu, chiều cao cũng kém cô, không ngờ đã hai mươi ba tuổi.

Có một trợ lí đáng yêu như thế này cũng tốt.
“Chị là Đinh Hạ Diệp, hai mươi tư tuổi.

Sau này nhờ em giúp đỡ nhiều rồi.” Hạ Diệp nở một nụ cười, sau đó đưa tay ra bắt tay với cô trợ lí.
Đồng Mộc Mộc có vẻ hơi bất ngờ: “Thật sao? Chị hơn em có một tuổi thôi á? Trời ơi chị giỏi quá đi.”
Nhìn Đồng Mộc Mộc biểu hiện như vậy, Hạ Diệp không khỏi buồn cười.

Xem ra cô trợ lí này có vẻ rất thú vị.
Thời gian hợp đồng của cô là ba tháng, trong vòng ba tháng này phải hoàn thành bản vẽ, lấy được dự án đấu thầu cho tập đoàn Mạc thị.

Đối thủ cạnh tranh vô cùng nhiều, đặc biệt, đối thủ đáng gờm nhất chính là Forever.


Dự án này là một miếng mồi béo bở, tập đoàn nào sở hữu đều vô cùng có lợi.
Thời gian có hơi gấp rút nhưng cô tin bản thân có thể xử lí tốt được.

Chỉ cần cô chăm chỉ, nỗ lực, nhất định sẽ thành công.
Thời gian thấm thoát trôi, Hạ Diệp đã miệt mài làm ở Mạc thị được một tuần.

Buổi sáng luôn đi làm đúng giờ, tối thì tăng ca, về muộn.

Cũng may là căn hộ mà Mạc Phong sắp xếp cho cô ở gần công ty, đi đi về về cũng vô cùng thuận tiện.

Vùi đầu vào công việc, thoáng chốc cô đã không bận tâm tới những thứ đau buồn của trước kia.
Cho tới một ngày, Mạc Phong đột nhiên tới tìm Hạ Diệp, sau đó còn mời cô đi dùng bữa trưa.

Giữ phép lịch sự, cô cũng không tiện từ chối.

Nhưng suy cho cùng, Mạc Phong cũng đối đãi quá tốt đi.
“Kiến trúc sư Đinh ở bên Mĩ lâu như vậy, chúng ta ăn món ăn truyền thống.” Mạc Phong đích thân lái xe, ở vị trí ghế lái phụ là Hạ Diệp.
“Tôi sao cũng được, tùy Mạc tổng sắp xếp.” Hạ Diệp mỉm cười nhẹ, sau đó đưa mắt ra bên ngoài.
 Mạc Phong thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn cô, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, không ai biết phải nên nói gì.

Hạ Diệp cũng chỉ đành nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn thành phố xa lạ.
“Kiến trúc sư Đinh là lần đầu đến thành phố C đúng không?” Mạc Phong đột nhiên hỏi, phá vỡ bầu không khí yên ắng này.
“Đúng vậy.

Tôi lần đầu đến thành phố C.” Hạ Diệp khẽ gật đầu.
“Vậy thì lúc nào rảnh tôi sẽ đưa cô đi tham quan một vài nơi ở đây.

Thành phố C rất đẹp đấy.”
“Cảm ơn lòng tốt của Mạc tổng.


Nhưng mà thời gian gấp rút, tôi nghĩ bản thân không có thời gian rảnh để tham quan thành phố C đâu.” Hạ Diệp khẽ lắc đầu rồi cười.
Tới nhà hàng, Mạc Phong chủ động xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Hạ Diệp.

Lâu lắm rồi mới có người chủ động mở cửa xe cho cô như vậy.

Ở bên Mĩ, Trình Minh Thành và cô cũng ít đi chung xe, đa số đều là cô tự mình lái xe.

Bây giờ được người khác mở cửa xe cho nên có chút không quen.
“Cảm ơn Mạc tổng.” Cô khách sáo nói lời cảm ơn rồi cùng Mạc Phong đi vào trong nhà hàng.
Gọi món xong xuôi, trong lúc ngồi đợi món ăn được đem lên, hai người họ lại ngồi trò chuyện.

Đa phần là bàn về chuyện công việc, thỉnh thoảng Mạc Phong có hỏi cô về chuyện ở bên Mĩ, Hạ Diệp cũng nhiệt tình trả lời.

Càng tiếp xúc nhiều thì cô càng thấy Mạc Phong là người vui tính, dễ gần, ăn nói cũng khéo léo.
“À, chuyện hôm ở bữa tiệc, tự ý về trước mà không thông báo, quả thật xin lỗi Mạc tổng rất nhiều.” Nói đến chuyện này, cô cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì chuyện cá nhân mà bỏ về trước, quên rằng người đưa cô tới bữa tiệc là Mạc Phong.
Mạc Phong lắc đầu, cười cho qua: “Không sao, không sao.

Mà hôm đấy cô có chuyện gì bận hay sao?”
“Không có gì, chỉ là tôi thấy trong người không được khỏe cho lắm.” Hạ Diệp tìm đại một lí do rồi trả lời.

Cô không có ý định nhớ tới chuyện hôm đó nữa.
Mạc Phong gật gật đầu rồi cầm cốc nước nước lên, uống một ngụm.

Anh vẫn còn nhớ chuyện Hạ Diệp kéo Vương Minh Thần đi ra ngoài.

Lúc đó anh cũng đi theo vì tò mò không biết hai người họ làm gì.

Không ngờ lại chứng kiến cảnh Vương Minh Thần bị tát một cái, sau đó Hạ Diệp chạy đi mất.

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh đoán hai người họ chắc chắn quen biết nhau hoặc là có thù oán gì đó.
Thấy Vương Minh Thần sau khi bị tát thì như người mất hồn, sau đó thì rời khỏi bữa tiệc, Mạc Phong có chút nghi ngờ.

Sau khi cho người điều tra thì biết được Hạ Diệp ở thành phố X, sau khi tốt nghiệp thì mới sang Mĩ.

Mà trùng hợp thay… Vương Minh Thần cũng từng ở thành phố X.


Có vẻ như nữ kiến trúc sư này vô cùng thú vị đây.
Thức ăn được đưa lên, Hạ Diệp ăn vô cùng ngon miệng.

Theo như lời giới thiệu của Mạc Phong thì đây đều là những món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.

Tuy không phải nhà hàng của Mạc thị nhưng anh cũng thường xuyên đến đây để dùng bữa vì thức ăn hợp khẩu vị.
“Ninh thiếu, cậu vất vả rồi.”
“Giám đốc Liêu, cảm ơn đã hợp tác.”
Đột nhiên, những lời nói đó lọt vào tai Hạ Diệp.

Vừa nghe hai từ Ninh thiếu, và giọng của người đàn ông kia, cô biết chắc chắn người đó là Vương Minh Thần.

Đúng là oan gia mà, dù biết không sớm thì muộn cũng phải gặp lại nhưng không ngờ lại gặp trong lúc đi ăn.
Hạ Diệp dừng đũa, uống một ngụm nước để tránh bận tâm tới những thứ xung quanh.

Nhưng vô tình, cô lại nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa.

Mà người đó cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau, cô liền quay mặt đi, né tránh.
“Không ngờ đi ăn mà cũng bị làm phiền.” Mạc Phong khẽ thở dài rồi lắc đầu.

Anh với Vương Minh Thần vốn là đối thủ không đội trời chung, hễ gặp nhau là như thể sắp có chiến tranh.

Hôm nay tâm trạng tốt, vậy mà lại nghe thấy giọng của kẻ mình ghét.
Hạ Diệp đưa mắt nhìn Mạc Phong, dường như có chút tò mò.
“Tôi và Vương Minh Thần từ nhỏ đã không ưa gì nhau, chỉ vậy thôi.” Mạc Phong dường như hiểu được cô đang muốn hỏi gì, liền nhún vai giải thích.
Từ nhỏ? Vậy là hai người họ quen biết nhau từ nhỏ.

Cũng có nghĩa là Vương Minh Thần lúc nhỏ cũng ở thành phố C.

Vậy tại sao anh lại học đại học ở một nơi xa xôi như thành phố X, còn mở công ty ở đó?
Khoan đã! Tại sao cô lại suy nghĩ mấy thứ này? Cô mắc mớ gì phải quan tâm tới anh ta chứ.

Cô chỉ cần biết mình bị lừa, vậy là đủ rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc